Vị Chanh Bạc Hà

chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy tháng sau, rốt cục Mễ Tiểu Nhàn cũng đón bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời mình – thi đại học, mà suốt cả tháng bảy này trời lúc nào cũng nóng như thiêu đốt.

Mấy ngày qua, vừa khéo trường em thi cũng ở Nhất Trung, cho nên cũng không cần ở trọ ở ngoài. Buổi sáng, Mễ Tuyết Tuệ tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng cho em, đến lúc ra khỏi cửa, em đi được vài bước lại nghiêng đầu nhẹ nhàng nói với Tần Hàm Lạc: "Đi một đoạn với em được không?"

Tần Hàm Lạc được yêu mà sợ, nhìn em, không ngừng gật đầu: "Ừ."

Mấy tháng qua Mễ Tiểu Nhàn rất ít về nhà, mà cho dù có về cũng tự nhốt mình trong phòng học, thời gian trò chuyện với cô giảm bớt rõ ràng. Có đôi khi cô tìm em nói chuyện, em luôn dùng loại khẩu khí không mặn không nhạt tiếp đón, khiến Tần Hàm Lạc xấu hổ. Bất quá may là phần lớn lực chú ý của cô đều đặt trên người Giản Hân Bồi, toàn tâm đắm chìm trong thứ tình yêu say đắm nóng cháy kia nên cũng không để bụng. Cô tự giải thích với mình, là bởi kì thi đại học quá mệt mỏi cho nên em mới không muốn nói chuyện, qua đợt này là ổn thôi.

Sáng sớm, gió lạnh hiu hiu khiến người ta có vài phần cảm giác sảng khoái.

Mễ Tiểu Nhàn mặc một cái quần bò mài bạc, áo phông màu trắng, thân hình với đường cong tuyệt đẹp hiển lộ không sót chút nào. Em hai tay nắm quai túi, bộ dáng thoạt nhìn thập phần thoải mái thanh thản.

"Tâm trạng em hôm nay hình như rất tốt."

"Chắc vậy." Trên khuôn mặt trẻ trung đáng yêu của em lộ ra một tia cười nhàn nhạt.

Khóe môi Tần Hàm Lạc cũng bất giác cong lên. Đi hết quãng đường từ khu dành cho người nhà đến khu dạy học của Nhất Trung liền nhìn thấy một đám đông, thế giới dường như bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.

"Chị về đi, em thấy giáo viên và bạn học của mình rồi, em muốn qua đó." Mễ Tiểu Nhàn nhìn xa xa, mỉm cười nói.

"Ừ, đợi lát nữa thi em có thể giữ vững trạng thái này thì tốt lắm."

"Yên tâm đi, em tuyệt đối không lo lắng gì cả."

Tần Hàm Lạc cười nhìn em, đang muốn trở về, bỗng nhiên hương bạc hà nhàn nhạt tươi mát phả vào mũi, sau đó, hương thơm nhè nhẹ trong trẻo lạnh lùng kia lại mau chóng biến mất, đến khi cô giương mắt nhìn thì chỉ còn thấy bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp kia, cùng mái tóc đen dài như tơ tung bay trong gió.

Vừa rồi, cô ngẩn ngơ, nghi hoặc cái ôm vừa rồi chỉ là mình nằm mơ, nhưng tâm tình lại càng thêm phấn khởi.

Nghỉ hè, đại khái là chuỗi ngày nghỉ tươi đẹp nhất một năm, tuy rằng nóng bức kinh người, nhưng mà không có ngày hội truyền thống long trọng như tết âm lịch ràng buộc bước chân thích du ngoạn của người trẻ tuổi.

Kì thi đại học qua đi, Mễ Tiểu Nhàn thu thập hành trang đơn giản, nói một tiếng với Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ rồi trực tiếp đi đến nhà bà nội ở quê. Lúc em xuất phát thì Tần Hàm Lạc và Giản Hân Bồi đang ở ngoài đi dạo mua sắm.

Trương Tử Toàn về nhà cùng ba mẹ mấy ngày, cuối cùng kiềm chế không nổi trái tim bất kham cùng tịch mịch, lại nhớ tới thành phố A.

Buổi tối, ở một quán bar trên con đường người đi như nước ở thành phố A, đủ loại đèn sặc sỡ chớp sáng, chiếu lên gương mặt hưng phấn của những người tìm tới mua vui.

Quán bar nổi danh "Kích tình vô hạn" kia là chỗ Triệu Văn Bác thường xuyên lui tới. Giờ phút nữa, giữa thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, Triệu Văn Bác dẫn theo vài người bạn nam nữ chơi khá thân và cả Trương Tử Toàn ngồi ở một băng ghế lớn thật dài.

Mấy đôi nam nữ kia chơi xúc sắc vui vẻ đến quên trời đất, mà tâm tình Triệu Văn Bác lại không tốt, ngay cả trò này cũng thường xuyên thua. Uống được không ít rượu, cuối cùng thật sự thấy phiềm liền gào lên: "Không chơi không chơi nữa! Chẳng vui gì cả!" Sau đó tiến đến bên tai Trương Tử Toàn, lớn tiếng nói: "Bà gọi cho Hàm Lạc lần nữa được không? Hàm Lạc mà tới thì nhất định Bồi Bồi cũng sẽ tới."

"Thần kinh!" Trương Tử Toàn ném một miếng dưa hấu lên bàn, lớn tiếng nói: "Tôi đã cố hết sức rồi, muốn gọi thì ông đi mà gọi, ông ít nhắc tới Giản Hân Bồi với tôi thôi, nghe mà phiền." Rồi kéo một cô gái, đi ra phía sàn nhảy: "Đi! Chúng ta ra nhảy."

Triệu Văn Bác ngơ ngác nhìn bóng dáng cô, phiền não túm tóc, rót một chén rượu đưa cho một cô gái khác: "Đi, chúng ta cũng ra nhảy."

Trên sàn, Trương Tử Toàn mặt đối mặt với cô gái kia, lắc người nhiệt tình nhảy, dáng người cô nóng bỏng, kỹ thuật nhảy gợi cảm, lập tức khiến cho mấy người bên cạnh chú ý, lập tức có người hô lên ủng hộ, vài chàng trai cũng tiến lại gần, cô lại làm như không thấy, sắc mặt chẳng may may thay đổi gì, mấy tên con trai kia giẫm phải đinh, đành bực bội rời đi.

Nhảy được một lát, trán đã lấm tấm mồ hôi, cô ngừng lại, ánh mắt quét về phía băng ghế dài bên kia, lại không thấy bóng dáng Triệu Văn Bác đâu. Kỳ quái, tên ngu ngốc kia đâu rồi? Chẳng lẽ cái đồ con vịt không biết nhảy đấy cũng ra nhảy rồi? Vừa nghĩ vậy, ánh mắt cô liền lập tức quét qua đám người, bỗng nhiên một thân ảnh cao gầy uyển chuyển đập vào mắt cô, đôi mắt lập tức tỏa sáng kì dị, theo bản năng vừa nhảy vừa tiến lại gần, ngay cả cô gái bị kéo ra nhảy cùng ban nãy cũng bị quẳng qua một bên.

Càng ngày càng tới gần, dáng người thực khá, nhất định phải nhìn rõ ràng dung mạo mới được, cô thầm hạ quyết tâm. Ngay lúc cô tiến lại gần cô gái kia, một tên đàn ông đã nhanh chóng lướt qua, cười hì hì giữ chặt bàn tay cô gái kia: "Cô em xinh đẹp, nhảy khá quá, anh để ý em lâu lắm rồi, nể mặt anh, qua chỗ bọn anh uống chén rượu nhé?"

Trong quán bar thật sự rất ồn, cô gái kia căn bản không nghe rõ hắn nói gì, mùi rượu phả vào mặt khiến khuôn mặt cô lóe lên vẻ chán ghét: "Anh muốn gì? Buông tay!"

Tên kia cảm giác được cô giãy dụa, tay hơi dùng lực, bàn tay thô rộng như gọng kìm khiến cô gái kia đau đến cơ hồ sắp rơi nước mắt.

Một màn này đương nhiên rơi vào mắt Trương Tử Toàn, lập tức nhiệt huyết dâng lên, xông tới đẩy tên kia một phen: "Anh muốn gì? Mau buông cô ấy ra!"

Tên đàn ông kia thấy có người xen vào việc của mình, vốn muốn nổi giận, đảo mắt nhìn qua Trương Tử Toàn, đôi mắt lại sáng ngời, thay đổi một bộ cười hì hì nói: "Khó trách quán bar này lại là quán nổi nhất thành phố A, quả thật mỹ nữ nhiều như mây mà. Được, anh đây bỏ qua cho cô ta, có điều, em đi theo anh nhé." Nói xong quả thực buông cô gái kia ra, tóm lấy tay Trương Tử Toàn.

Trương Tử Toàn gạt ra, cả giận nói: "Lăn!"

"Tiểu mỹ nhân tính cách thật mạnh mẽ." Tên kia mê đắm nhìn cô, vô sỉ nói: "Em bảo anh lăn phải không? Được, vậy chúng ta cùng lăn đi, bất quá chỗ này không thích hợp, nếu là lăn trên giường thì vô luận lăn bao lâu anh đây cũng phục vụ hết."

Trong cơn giận dữ, Trương Tử Toàn không chút nghĩ ngợi, "chát" một tiếng thanh thúy vang lên, trên mặt tên đàn ông kia đã trúng một cái tát. Hắn không thể tin được lấy tay xoa xoa gò má rát bỏng của mình, sắc mặt biến thành xanh mét: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à!" Vung tay đẩy một cái thật mạnh, Trương Tử Toàn đứng không vững liền té ngã, cô gái đứng cạnh kia liền thét một tiếng kinh hãi, theo đó là đám người một mảnh hỗn loạn.

Trương Tử Toàn té lên mặt đất, đầu óc có chút choáng váng, cô đang muốn giãy dụa đứng lên cho tên đàn ông đáng khinh kia vài cái tát nữa, bỗng nhiên cảm giác có người đỡ mình, theo đó, cô rơi vào một vòng tay ấm áp. Nương theo ánh đèn mờ ảo trong quán bar, rốt cục cô cũng nhìn rõ được khuôn mặt cô gái kia, rất đẹp, là vẻ đẹp cao quý thanh lịch, khác với vẻ đẹp trần tục của những đứa con gái hay chơi bời ở quán bar. Ánh mắt cô ấy xinh đẹp mê người, ẩn chứa sự ôn nhu như nước, khiến người ta say mê. Một làn hương u nhã xa lạ nhàn nhạt quẩn quanh cô, giờ khắc này, cô cơ hồ đã quên mất mình đang ở chỗ nào, tiếng ồn ào ầm ỹ bốn phía như thể đã cách xa lắm rồi.

"Cô sao rồi? Không bị gì chứ?" Trong tai cô chỉ nghe được giọng nói dịu dàng đáng yêu kia. Bảo vệ quán bar tiến lại, Triệu Văn Bác tới, tất cả bạn học đều tới mà cô lại không hề biết, một thanh âm vang lên trong lòng: "Mình muốn biết tên cô ấy, mình muốn biết tên cô ấy..."

Triệu Văn Bác cùng đám nam sinh bị cô gái lúc nãy ra sàn nhảy chung với Trương Tử Toàn gọi qua, thấy Trương Tử Toàn bị đẩy ngã, cũng không thèm nói gì, phản ứng đầu tiên chính là như lang như hổ xông lên, túm lấy áo cái kẻ gây chuyện, một trận quyền đấm cước đá. Không lâu sau, đám bạn của tên kia cũng chạy tới, hai bên dĩ nhiên lại đánh nhau loạn lên giữa sàn nhảy, mặc dù bảo vệ tới ngày càng nhiều nhưng cũng không ngăn được. Có vài người đánh đến mắt hưng phấn, mắt đỏ bừng, kéo thế nào cũng không ra, trường diện liền nháy mắt trở nên hỗn loạn.

Triệu Văn Bác vốn trong lòng nghẹn một cỗ uất khí, kì nghỉ hè này hắn hẹn Giản Hân Bồi mười lần thì có tới chín lần nàng sẽ không tới, một lần lại một lần uyển chuyển từ chối, rồi tận tình khuyên nhủ hắn tìm một cô gái tốt làm bạn gái, nàng không đáng để hắn thâm tình như vậy. Trong kí ức của hắn, đây là lần đầu tiên Giản Hân Bồi dùng khẩu khí ôn nhu như vậy từ chối hắn, nhưng mà cũng càng khiến lòng hắn đau hơn.

Vì thế, Triệu Văn Bác của chúng ta đã bị thất tình lần thứ tư từ Giản Hân Bồi, trước đó hắn đã từng thổ lộ với nàng ba lần.

Bởi vì thất tình cho nên mới lấy cớ ngày ngày cuồng hoan, đêm đêm mua rượu giải sầu, đáng tiếc trái tim yêu say đắm vẫn chưa chết, còn lại đều là thống khổ. Dưới tình huống này, thế mà bạn thân mình lại bị đánh ngay dưới mắt mình, bảo sao hắn không tức giận đến phát cuồng, điện thoại một cú, một đám người liền chạy tới quán bar này. Trên sàn, mọi người tự động tách ra một khoảng trống, tạo điều kiện cho bọn họ đánh nhau. Tiếng chửi, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, mà thảm nhất là tên đàn ông giở trò đùa giỡn ban đầu, mặt đã sớm như mở cửa hàng thuốc nhuộm. Có mấy kẻ hóng hớt chạy tới xem náo nhiệt, thậm chí lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, có vài người sợ phiền phức, gọi bạn bè chạy lấy người, khắp nơi náo loạn.

"Cô...đó là bạn cô? Cô mau ngăn họ lại đi, lát nữa to chuyện sẽ kéo cảnh sát tới mất." Ngữ khí cô gái kia thập phần lo lắng.

Thế này Trương Tử Toàn mới phục hồi tinh thần, cô giãy dụa đứng lên, hung hăng nói: "Loại háo sắc như thế phải dạy dỗ một phen mới được!"

Cô gái kia cuống đến không biết làm sao, bỗng nhiên một cô gái khác rẽ đám người đi tới, tóm lấy tay bạn: "Tiểu Huyên, tìm cậu mãi, nơi này loạn quá, lão đại bảo chúng ta đi thôi!"

Cô gái kia nhìn nhìn Trương Tử Toàn, do dự một chút nói: "Tôi...tôi đi trước, hôm nay cảm ơn cô." Nói xong liền đi cùng bạn mình hòa vào đám người.

"Chờ đã! Cô tên là gì? Có thể cho tôi số điện thoại không?" Trương Tử Toàn vội vàng đuổi theo.

Một bàn tay bỗng nhiên giữ chặt lấy cô: "Tử Toàn, thôi rồi, ai gọi ý, mau đi ngăn Văn Bác lại đi."

Trương Tử Toàn không khỏi khựng lại, miệng lại lẩm bẩm: "Tiểu Huyên, lúc nãy người kia gọi nàng là Tiểu Huyên."

Cảnh đêm bên bờ sông phá lệ mê người, gió đêm thổi lướt qua mặt, thoải mái không nên lời.

Mấy chiếc xe đỗ bên bờ sông, Triệu Văn Bác dựa vào cửa xe, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu: "Không biết đứa nào rỗi việc vậy, gọi , mẹ nó, thật đúng là nhiều chuyện mà, tôi còn đánh chưa đã nghiền đâu, thật muốn đá chết thằng tạp chủng kia!"

"Văn Bác, cảnh sát sẽ không tìm tới chúng ta chứ?" Một người lo lắng hỏi.

"Yên tâm đi." Triệu Văn Bác phất tay: "Chuyện nhỏ ấy tôi không để vào mắt. Hôm nay chúng ta ít người thế bạc, may mà tôi gọi người tới kịp, không thì nhất định là thiệt lớn mà. Mấy người chỉ bị thương nhẹ thôi, băng bó rồi cũng sẽ không có việc gì đâu." Nói xong xoa xoa cánh tay bị bầm tím của mình, lại nói với Trương Tử Toàn: "Tử Toàn, không sao chứ? Như thế nào lại không nói một lời vậy? Bà yên tâm, tôi sẽ gọi người điều tra chi tiết tên tạp chủng kia, lần sau sẽ thay bà xả giận. Con bà nó, thật càng nghĩ càng tức mà, một thằng đàn ông dĩ nhiên lại ra tay với con gái."

Trương Tử Toàn nhìn dãy nhà cao tầng đèn đuốc huy hoàng trước mắt, không có tinh thần, buồn rầu ủ rũ, như thể không nghe thấy lời hắn nói.

"Tử Toàn, bị dọa đến choáng váng à?"

"Không được, tôi nhất định phải gặp lại nàng." Trương Tử Toàn nhẹ giọng nói.

"Cái gì?" Triệu Văn Bác nghe không rõ.

"Ngu ngốc, lái xe đưa tôi về nhà." Trương Tử Toàn mở cửa xe, sau đó "sầm" một cái đóng lại, bộ dáng cực kì kiên quyết.

Triệu Văn Bác không khỏi há hốc mồm, không phải đầu cô ấy bị đụng đến hỏng rồi đấy chứ?

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio