Vị Chanh Bạc Hà

chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Mày nói xem nhắn tin cho một người thế nào thì mới có thể khiến nàng vui vẻ nhỉ?" Trương Tử Toàn gục lên bàn, mắt ngơ ngác nhìn di động, vẻ mặt rất khổ não.

"Không phải quá đơn giản sao, mày lên mạng mà tìm, có rất nhiều tin nhắn hài hước mà." Tần Hàm Lạc vừa thu dọn này nọ, vừa không yên lòng trả lời.

"Thôi xin, tao nói cũng không phải là cái loại tin nhắn được truyền tay đầy rẫy, mà là loại mới mẻ độc đáo, không thô tục, hàm súc, lại không quá nặng nề ý."

Tần Hàm Lạc giơ hai tay: "Mày yêu cầu không phải cũng quá cao đi?"

"Aish, quên đi, để tao tự nghĩ." Trương Tử Toàn thở dài, rầu rĩ nói.

"Lại là để gửi cho Diệp Dĩ Huyên?"

"Ừ."

Tần Hàm Lạc nhíu mày: "Không phải mày bảo nàng đã nói với mày là mình thích con trai à?"

"Thì sao?" Trương Tử Toàn cũng không ngẩng đầu lên: "Không thể làm người yêu thì cũng có thể làm bạn mà, tao cũng không phải loại hẹp hòi."

"Thôi đi, tao thấy là mày chưa hết hi vọng thì có." Tần Hàm Lạc cũng lười để ý tới cô.

Trương Tử Toàn nhoẻn miệng cười: "Mày đúng là hiểu tao." Tiện đà khổ sở nói: "Liên tục nhắn tin suốt nửa tháng, tao nặn óc ra mà nghĩ cũng hết cái để nói luôn rồi."

"Cái gì?! Nửa tháng?" Tần Hàm Lạc hiển nhiên thực kinh ngạc.

"Đúng thế, mày không thấy tao ngày ngày ôm di động đau khổ suy nghĩ à? Mày thực không quan tâm tới tao."

"Vậy nàng phản ứng thế nào?"

Vừa thấy cô hỏi, Trương Tử Toàn liền ngồi dậy, đắc ý nói: "Phản ứng tốt lắm. Giờ tao cũng không thường tới tìm nàng như trước nữa, trước cứ lấy thân phận bạn bè, tấn công từ xa đã rồi nói sau, đợi đến khi đạt được thiện cảm của nàng, sẽ lại tiến tới từng bước một."

"Lần này thực kiên nhẫn nha."

"Ừ, lần này tao không thể không kéo nàng cùng tao rơi vào bể tình." Trương Tử Toàn nửa khép đôi mắt, tưởng tượng viễn cảnh tốt đẹp trong tương lai, vẻ mặt đầy say mê.

Tần Hàm Lạc cũng chẳng quan tâm lắm, vỗ vỗ vai cô: "Tạm thời đừng mơ nữa, thu dọn đồ đi với tao đi."

"Đi đâu?" Trương Tử Toàn mở to mắt khó hiểu nhìn cô.

"Không phải tao đã nói với mày rồi sao, hôm nay tới nhà tao." Tần Hàm Lạc không kiên nhẫn nói: "Gần đây mày cứ như mất hồn vậy."

"Mày không cần ở bên Giản công chúa à?"

Tần Hàm Lạc cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Mẹ nàng gọi điện thoại kêu nàng về nhàn, nói có dì đến chơi, muốn gặp nàng, nên nàng đi trước rồi."

"Mấy tuần nay hình như nhà cậu ấy đều có việc nhỉ. Thế ngày kia sinh nhật mày, cậu ấy có tới không?"

"Chắc chắn sẽ tới!"

"Mai tao sẽ tới tìm mày. Tối nay Triệu ngu ngốc hẹn tao tới quán bar nhà hắn, bàn bạc xem nên tổ chức sinh nhật cho mày thế nào."

Nhắc tới Triệu Văn Bác, bàn tay đang túm lấy ba lô của Tần Hàm Lạc liền khựng lại, sau đó nhíu mày nói: "Suốt ngày đi bar mà mày không chán à. Còn nữa, việc đấy thì có gì mà cần bàn. Nhanh lên đi, Tiểu Nhàn đang ở cổng trường chờ chúng ta đó."

"Tiểu Nhàn đang đợi chúng ta?!" Mắt Trương Tử Toàn sáng lên, làm bộ như chảy nước miếng.

Tần Hàm Lạc tức giận trừng mắt lườm cô: "Xem ra Diệp đại mỹ nữ cũng không thay đổi được mày."

Trương Tử Toàn vừa nhanh tay dọn đồ, vừa ủy khuất nói: "Thích cái đẹp là bản tính của con người, mày chắc không đến mức muốn bóp chết bản tính ấy của tao đấy chứ."

"Đi mau đi!"

Mễ Tiểu Nhàn quả nhiên đứng chờ ngoài cổng trường, Trương Tử Toàn chào em, sau đó thực tự nhiên đến bên cạnh em đứng. Tần Hàm Lạc đón một chiếc taxi, quay đầu ra hiệu hai người lên xe. Trương Tử Toàn vội vàng tiến lên mở cửa, để cho Mễ Tiểu Nhàn vào trước.

Xe phóng nhanh về phía Nhất Trung, Trương Tử Toàn cười hỏi: "Tiểu Nhàn, em tới trường lâu vậy rồi mà sao ít tới tìm tụi này quá vậy, gọi em vài lần em cũng đều bảo bận."

"Uhm, phần lớn thời gian em đều ở thư viện." Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Tiểu Nhàn hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

"Giờ cũng đâu phải lúc còn học trung học nữa, hẳn là nên hưởng thụ quãng thời gian học đại học mới phải."

Tần Hàm Lạc nghe đến đó liền quay đầu ngắt lời: "Đừng có dạy hư Tiểu Nhàn, mặc kệ là ở đâu thì thích học luôn là chuyện tốt."

"Aish, nghe nói nam sinh theo đuổi em có thể xếp hàng từ Viện Pháp luật tới Viện Quản lí kinh tế nha. Tiểu Nhàn, em cứ như thế này thật khiến nhiều người đau lòng mà." Trương Tử Toàn than thở.

Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được trừng mắt lườm cô, cái người này, rõ ràng biết tâm sự của mình mà còn cố tình nói như vậy. Trương Tử Toàn làm bộ như không phát hiện ra, trong lòng lại thầm nói, không phải em không muốn chị mình biết em thích người ta sao, tôi là đang giúp em đấy chứ.

"Yêu muộn vẫn tốt hơn." Tần Hàm Lạc nghe lời Trương Tử Toàn, liền nhíu mày nói. Trương Tử Toàn nhún nhún vai không nói gì, lấy di động ra lại bắt đầu nhắn tin.

Ánh mắt Mễ Tiểu Nhàn hướng ra ngoài cửa sổ, cũng không biết suy nghĩ gì.

Nhà Tần Hàm Lạc Trương Tử Toàn đã tới nhiều lần, mỗi lần gặp Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ đều "chào chú chào dì" đặc biệt ngọt ngào. Mễ Tuyết Tuệ đối xử với cô như thể con gái mình, lần này thấy cô, tự nhiên mặt mày hớn hở.

Lúc tối Tần Trọng có việc ra ngoài, Mễ Tuyết Tuệ tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối, gọi các nàng vào ăn cơm. Trên bàn cơm, Trương Tử Toàn và Tần Hàm Lạc đều khen bà nấu ăn ngon, duy chỉ có Mễ Tiểu Nhàn vẫn có vẻ im lặng. Từ sau trận bão táp lúc điền nguyện vọng, quan hệ giữa hai mẹ con vẫn chưa hòa hợp lại.

Mễ Tuyết Tuệ thỉnh thoảng khuyến khích Trương Tử Toàn ăn, lúc cơm ăn được một nửa, bà bỗng nhiên quay đầu hỏi Tần Hàm Lạc: "Bồi Bồi có bạn trai rồi à?"

Tần Hàm Lạc ngẩn ra, chiếc đũa trên tay Trương Tử Toàn và Mễ Tiểu Nhàn cũng không tự chủ được dừng lại.

"Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này ạ?" Tần Hàm Lạc tận lực dùng khẩu khí thực bình thản hỏi.

Mễ Tuyết Tuệ cười nói: "Là thế này, không phải ba Bồi Bồi mới được thăng chức lên làm hiệu trưởng gần đây sao? Dì với ba con có tới nhà họ chúc mừng, bọn họ nói gần đây thời gian Bồi Bồi về nhà ngày càng ít, cứ luôn nói đi với con. Vân Tố nghi ngờ không biết có phải là do Bồi Bồi ở trường yêu ai rồi, bắt con làm bình phong không." Chu Vân Tố là tên thời con gái của bà Giản.

"Dì Chu nghĩ nhiều quá rồi." Tần Hàm Lạc miễn cưỡng cười.

"Bất quá cũng phải, mấy đứa xem hầu như đều đã là sinh viên năm thứ tư rồi, vậy mà còn chưa thấy yêu ai cả. Mà có lẽ là có nhưng lại ngại hoặc không muốn kể với chúng ta." Mễ Tuyết Tuệ mím môi ôn nhu cười: "Hàm Lạc, dì biết ba con rất nghiêm khắc, con cũng không thể nói nhiều với ông ấy. Có điều tuy dì là bề trên của con, nhưng trong lòng lại thực hy vọng con coi dì như một người bạn. Chuyện cảm tình, nếu con có thể tâm sự với dì một chút, dì cũng có thể đưa ra ý kiến giúp con tham khảo, phải rồi, Tử Toàn cũng vậy."

Nhắc tới đề tài này, Tần Hàm Lạc liền không có chút tâm tình vui vẻ gì, lòng chỉ thấy như bị cái gì đè nặng đến không thở nổi, chỉ cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Trương Tử Toàn thấy đề tài chuyển qua người mình, liền như nói đùa giỡn nói: "Dì à, con cũng chẳng yêu ai đâu, làm gì có người theo đuổi con."

"Nói gì vậy, một cô gái xinh đẹp như thế sao có thể không có ai theo đuổi?" Mễ Tuyết Tuệ oán trách.

Trương Tử Toàn "hì hì" cười, thấy dường như tâm tình Mễ Tuyết Tuệ rất tốt, liền vội vàng nói: "Dì à, mấy đứa bạn học tụi con chuẩn bị làm một buổi sinh nhật cho Hàm Lạc, tối mai mọi người muốn đi chơi, có lẽ sẽ về hơi muộn, có được không ạ?"

"Đương nhiên là được, lúc dì còn trẻ cũng từng như vậy, biết mấy đứa nghĩ gì mà. Như vậy đi, cả ngày mai đều dành cho mấy đứa, bao gồm bổi tối, nhưng đến ngày kia là chủ nhật thì phải lại đây với chúng ta. Dì đã đặt một nhà hàng rất được rồi, còn muốn đi đón ông ngoại nữa. Đến lúc đó Tử Toàn nhất định cũng phải tới ăn cơm đó." Mễ Tuyết Tuệ cười nói.

"Cám ơn dì!" Trương Tử Toàn mừng rỡ.

Tần Hàm Lạc cũng vội nói: "Cám ơn dì Mễ." Nói tới đây lại nhìn nhìn Mễ Tiểu Nhàn, cẩn thận hỏi: "Tiểu Nhàn cũng đi theo tụi con, được không ạ?"

"Đương nhiên là được." Mễ Tuyết Tuệ nhìn Mễ Tiểu Nhàn, than thở: "Mấy người trẻ tuổi có thế giới của mình, chẳng lẽ dì lại bắt em nó ở nhà cùng chúng ta sao."

Tần Hàm Lạc vội vàng huých Mễ Tiểu Nhàn dưới gầm bàn một chút, Mễ Tiểu Nhàn cũng nhẹ giọng nói: "Cám ơn mẹ."

Mễ Tuyết Tuệ không lên tiếng, lại gắp thịt ở chỗ bụng cá, cẩn thận rút xương ra, đặt vào bát em.

Buổi tối lúc nằm trên giường, Trương Tử Toàn cứ trằn trọc mãi, Tần Hàm Lạc bị cô làm cho ngủ không yên, đơn giản dậy bật đèn, bất đắc dĩ nói: "Mày sao vậy? Đừng nói mày đột nhiên bắt đầu thấy không quen giường nhé."

"Aish, nàng...chưa trả lời tin nhắn, tao ngủ không được." Ngữ khí Trương Tử Toàn thực buồn bực.

"Mày không cần đến mức đó chứ." Tần Hàm Lạc trợn mắt, đầu ngã xuống gối: "Trời ạ, tao buồn ngủ quá."

"Hàm Lạc, chúng ta tâm sự đêm khuya đi." Trương Tử Toàn đẩy đẩy cô, khẩn cầu nói.

Tần Hàm Lạc hữu khí vô lực hỏi: "Tâm sự cái gì?"

"Tháng mày đã đệ đơn xin thư bảo nghiên, giờ sao còn chưa có kết quả?"

(bảo nghiên: kiểu đơn tiến cử giúp người nhận có thể học thẳng lên cao học mà ko phải thi cử)

"Chắc là cuối tuần sẽ có."

"Hồi hộp lắm hả?"

"Có chút." Tần Hàm Lạc hai tay gối sau đầu, ngơ ngác nhìn trần nhà.

"Mày thực sự chuẩn bị chạy tới ĐH Z? Sau đó cùng Giản công chúa sống trong thế giới riêng của hai người sao?"

"Tao là nghĩ như vậy, nhưng ai biết sẽ phát sinh cái gì đâu?" Tần Hàm Lạc than thở.

"Hàm Lạc, mày đừng nghĩ nhiều nữa. Con người ấy à, đầu tiên là phải có mục tiêu, sau đó sẽ thực hiện từng bước một, chuyện khác khỏi cần lo!"

"Ừ. Tử Toàn, mày có tính toán gì không?"

"Tao á, ý tưởng trước mắt chỉ có hai, theo đuổi Diệp Dĩ Huyên và ở lại thành phố A làm việc, sống những ngày thần tiên. Bất quá cái thứ nhất có vẻ khó khăn." Trương Tử Toàn bắt đầu thở dài.

"Lần này có vẻ nghiêm túc nhỉ?"

"Ừ!"

"Thế thì ngày mai mời nàng tới chơi đi, tao muốn gặp nàng."

Trương Tử Toàn nghiêng người, ánh mắt sáng ngời tràn đầy vẻ hưng phấn: "Được, nếu nói là sinh nhật của bạn thân tao mà mời nàng tới chơi thì hẳn nàng sẽ không từ chối đâu. Hàm Lạc, mày còn chưa gặp qua nàng nhỉ."

"Đại mỹ nữ của ĐH A, quả nên gặp một chút, tên nghe nhiều đến mức tai muốn mọc kén rồi."

Ngữ khí Trương Tử Toàn lại nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Hàm Lạc, nếu mày biết nàng thì nhất định cũng sẽ thích nàng. Nàng không chỉ xinh đẹp, có khí chất, mà còn rất ôn nhu thiện lương, đúng rồi, nàng còn rất tài hoa..."

"Biết rồi." Tần Hàm Lạc thấy cô lại chuẩn bị thao thao bát tuyệt nói tiếp, liền vội vàng ngắt lời: "Tao biết nàng giỏi vẽ, thư pháp cũng rất được, mày đã kể vô số lần rồi."

"Mày thực làm mất hứng!" Trương Tử Toàn nhụt chí nằm ngửa trên giường, bỗng nhiên nói: "Nếu tao có thể theo đuổi được Diệp Dĩ Huyên, mày và Giản công chúa có thể mãi mãi bên nhau, vậy về sau bốn người chúng ta ở chung cả đời được không? Không kết hôn không sao cả, không có con cũng không đáng tiếc. Có người mình yêu, có bạn tốt, những ngày như vậy thật tốt...Tao đột nhiên bắt đầu ngây thơ rồi."

Tần Hàm Lạc còn chưa trả lời, di động của Trương Tử Toàn bỗng nhiên "ting ting" vang lên, cô như phản xạ có điều kiện dùng một tay chuẩn xác chộp lấy, màn hình hiện lên một tin nhắn mới.

Xem xong tin nhắn, Trương Tử Toàn ngẩn ra một chút, cũng không nói gì, bỗng nhiên bật dậy, rất nhanh mặc quần áo vào.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à? Đã trễ thế này rồi mày còn muốn đi đâu?" Tần Hàm Lạc cũng kinh ngạc xoay người ngồi dậy.

"Tới trường, thân thể Dĩ Huyên không thoải mái." Trương Tử Toàn đáp ngắn gọn.

"Ngất mất, giờ này trường đóng cửa rồi còn gì."

"Thì nghĩ cách!" Trương Tử Toàn lấy thứ này thứ nọ, đứng dậy dặn dò: "Sáng mai mà dì Mễ phát hiện tao biến mất thì mày tìm lời nói dối để che dấu giúp tao nhé."

"Rốt cuộc Huyên mỹ nữ của mày làm sao vậy?"

"Đau bụng kinh."

Tần Hàm Lạc hoàn toàn không còn lời nào để nói, Trương Tử Toàn khẩn trương lẩm bẩm làu bàu: "Làm gì bây giờ làm gì bây giờ? Trước tiên đến hiệu thuốc, sau đó đi mua đường đỏ..." Nói xong cầm lấy túi, mở cửa ra ngoài, đi được vài bước lật tay đẩy cửa ra, nói nhỏ: "Đừng nói tao trọng sắc khinh bạn nha, mai tao nhất định sẽ đến giúp mày tổ chức sinh nhật."

Tần Hàm Lạc nói: "Chờ đã, tao đưa mày đi." Đứng dậy đưa cô tới phòng khách, rồi hai người rón rén, lặng lẽ mở cửa ra. Tần Hàm Lạc dặn: "Trên đường nhớ cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho tao."

Trương Tử Toàn gật gật đầu, đổi giày, rất nhanh đi xuống lầu. Tần Hàm Lạc lo lắng, lại chạy tới trước cửa sổ nhìn theo cô, cũng thực lấy làm cảm khái. Người này ah, chắc gặp được người thực lòng yêu rồi. Nhớ tới lời cô nói lúc nãy về việc bốn người sẽ ở bên nhau cả đời, nhưng lại không khỏi cảm thấy khát khao. Cuộc đời này nếu có thể như thế, vậy còn xa cầu gì nữa đây?

Không biết Bồi Bồi đang làm gì, như thế nào lại không nhắn tin tới, đêm nay có Tử Toàn ở đây, mình cũng không cố gọi cho nàng. Một trận gió lạnh thổi qua, Tần Hàm Lạc nhịn không được rùng mình vài cái. Cô vội đóng cửa sổ, trở lại phòng mình, rất nhanh chui vào trong chăn, sau đó cầm di động gọi cho Giản Hân Bồi.

Bóng dáng vội vàng của Trương Tử Toàn trong đêm tối làm cho nàng nhớ tới chính mình trước kia. Cùng Giản Hân Bồi một đường đi tới đã xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả đều trào dâng trong lòng, cả trái tim đều ấm áp, tuổi trẻ, yêu nhau, thật tốt...Nỗi nhớ nhung của cô với Giản Hân Bồi, giữa đêm này bỗng nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt.

Cô có chút hồi hộp nho nhỏ, có phải Bồi Bồi đang ngủ rồi không? Có thể sẽ quấy rầy tới nàng không? Nhưng lòng cô tràn đầy nhớ thương, chất chứa bao khát vọng muốn bày tỏ, lại khiến cô không thể không gọi cuộc điện thoại này.

Ngắn ngủi vài giây trôi qua, từ điện thoại truyền tới một giọng nữ dễ nghe lạnh như băng: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Từ khi cô và Giản Hân Bồi yêu nhau tới giờ, chưa bao giờ có thói quen tắt máy. Tần Hàm Lạc không khỏi bất ngờ, nét tươi cười ngọt ngào trên mặt đều biến thành nỗi thất vọng.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio