Vị Chanh Bạc Hà

chương 71

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hương chanh...hương chanh...

Mễ Tiểu Nhàn đứng trong phòng tắm, cầm một tuýp kem đánh răng hương chanh. Trương Tử Toàn không nói sai điều gì. Bất kể là ở căn hộ ông ngoại mua cho hay ở trong ngôi nhà Nhất Trung, đều có kem đánh răng hương chanh, xà phòng hương chanh, sữa tắm hương chanh, còn có trà chanh chưa bao giờ thiếu trong nhà.

Em vốn tưởng rằng đây là hương vị của Tần Hàm Lạc, hôm nay mới biết được nó đại biểu cho sự mê luyến của Tần Hàm Lạc với Giản Hân Bồi. Trời ạ, rốt cuộc cô yêu nàng nhiều đến mức nào?

Mễ Tiểu Nhàn buông tuýp kem xuống, hai tay chống lên bồn rửa, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt mình trong gương. Gương mặt tinh xảo gần như hoàn mỹ, đôi mắt sáng ngời trong suốt, lại tích tụ nỗi ưu sầu không xua tan nổi.

Mày thất bại bởi thời gian. Em tự nhủ thầm với bản thân.

"Tiểu Nhàn, ăn cơm." Mễ Tuyết Tuệ từ cửa ngó vào, dịu dàng gọi.

"Dạ!" Mễ Tiểu Nhàn khẽ lên tiếng, vặn vòi nước, hai tay hứng chút nước lạnh, vỗ vỗ lên mặt mình, dùng khăn mặt lau đi rồi mới ra ngoài.

Tần Trọng và Tần Hàm Lạc đã ngồi bên bàn, vừa thấy em tới, hai người đồng thời cầm lấy đũa ăn cơm.

Giản Hân Bồi đã rời đi nhiều ngày, trong quãng thời gian này, thay đổi lớn nhất của Tần Hàm Lạc chính là trở nên trầm mặc. Cô không hề nhắc tới tên Giản Hân Bồi, mà trừ Triệu Văn Bác ra, cũng không ai nhắc tới nàng trước mặt cô, như thể giữa bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng quen biết một người như vậy. Tần Hàm Lạc cơ hồ trở nên giống Tần Trọng.

"Mọi người nhìn lại mình kìa, ai cũng chỉ lo vùi đầu ăn cơm, tôi buồn chết mất." Mễ Tuyết Tuệ nhìn ba người bọn họ, nhịn không được nói.

Tần Trọng gắp một chút sợi củ cải bỏ vào bát rồi mới ngẩng đầu nói: "Khổng Tử viết, ăn không nói, ngủ không nói"

"Anh đâu phải giáo viên lịch sử, anh đúng là người từ thời cổ đại mà." Mễ Tuyết Tuệ trừng mắt sẵng giọng. Mễ Tiểu Nhàn không khỏi mím môi cười.

"Anh à, mấy bữa trước nhà anh Giản mới mua một căn hộ ở khu Ninh Nhã, hôm qua em nghe nói họ lại mua một căn lớn khác ở thành phố Z. Anh nói xem họ tính làm gì vậy? Vân Tố đưa Bồi Bồi đến đó, chính mình cũng tạm nghỉ việc không lương. Không phải cả nhà đó thực sự chuẩn bị chuyển đến thành phố Z sống đấy chứ?" Mễ Tuyết Tuệ nói.

Tần Hàm Lạc nghe đến đây, chiếc đũa chậm rãi ngừng lại. Mễ Tiểu Nhàn chuyển mắt về phía cô.

"Anh nghe lão Giản nói, cậu của Bồi Bồi có mở một công ty lớn ở thành phố Z, chuẩn bị để Bồi Bồi sau khi tốt nghiệp thì đến đó làm việc. Vân Tố có lẽ cũng muốn tới chỗ anh trai mình, anh nghe nói bà ấy cũng có một ít cổ phần ở đó."

"Vậy thì cũng đâu cần phải chuyển Bồi Bồi tới ĐH Z chứ, còn mỗi một học kỳ nữa thôi là tốt nghiệp mà, ĐH A cũng tốt như ĐH Z vậy." Mễ Tuyết Tuệ không cho là đúng nói, lại lập tức cảm thán: "Anh Giản thật đúng là có tiền, mua nhiều nhà vậy, còn cổ phiếu nữa. Anh đã ở Nhất Trung nhiều năm vậy rồi, sao không thấy anh mua thêm mấy căn hộ nữa nhỉ."

"Anh sao có thể so với họ được. Lão Giản làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, giờ là hiệu trưởng, huống chi nhà mẹ đẻ của Vân Tố còn có tiền." Trên khuôn mặt nghiêm túc của Tần Trọng lộ ra một tia cười hiếm hoi: "Giờ thế nào e cũng lại học mở miệng ra là nhắc tới tiền vậy, em cũng có thiếu thốn gì đâu. Mà cho dù tiền anh có kiếm ít một chút đi nữa cũng không cần phải hâm mộ người khác làm gì, đừng để bọn nhỏ chịu ảnh hưởng."

Mễ Tuyết Tuệ cười, không nhắc tới chủ đề này nữa, lại quay đầu nói với Tần Hàm Lạc: "Bồi Bồi đi rồi, sợ là Hàm Lạc không quen lắm nhỉ? Bạn bè mười mấy năm mà, bỗng nhiên lại không còn bên cạnh nữa!"

Tần Hàm Lạc nặn ra vẻ tươi cười: "Cũng ổn ạ!"

"Đúng rồi Hàm Lạc, luận văn bảo vệ tốt nghiệp của con đã được thông qua, con đã nói cho ông ngoại chưa? Mấy ngày nay ba còn chưa kịp hỏi con chuyện này." Tần Trọng thoạt nhìn thật cao hứng: "Đây là chuyện lớn, ý của ba là đến lúc đó mời mấy người bạn tốt một bữa cơm, con thấy sao?"

"Con không định học nghiên cứu sinh."

Tần Hàm Lạc vừa nói ra những lời này, khiến cho cả ba người trên bàn cơm đều cực kì kinh ngạc.

"Vì cái gì?" Sắc mặt Tần Trọng hơi trầm xuống.

"Con muốn sớm kiếm tiền một chút." Vẻ mặt Tần Hàm Lạc như thể không có việc gì.

Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ nhịn không được nhìn nhau. Vừa rồi hai người còn nói gở đừng xem trọng tiền tài quá mà khiến cho mấy đứa trẻ chịu ảnh hưởng, ai ngờ lại bị "ảnh hưởng" nhanh như vậy.

"Lời này của con là sao hả? Nhà chúng ta tuy không thể nói là giàu có, nhưng cũng không đến mức ngay cả tiền để con học nghiên cứu sinh cũng không có mà phải đi làm kiếm tiền nuôi nhà sống tạm qua ngày." Sắc mặt Tần Trọng càng lúc càng khó coi.

Mễ Tuyết Tuệ trừng mắt liếc Tần Trọng một cái, cũng dịu dàng khuyên nhủ: "Hàm Lạc, con có thể đi học nghiên cứu sinh là chuyện lớn trong nhà, ai cũng mừng cho con. Dù có thể hiểu được tâm tình muốn mau chóng tìm việc của con, nhưng mà, trước kia con đã xin bảo vệ luận án tốt nghiệp thì chứng tỏ lúc ấy con muốn học lên, mà đây cũng là điều chúng ta đều chờ mong. Học thêm nhiều kiến thức nữa rồi hẵng đi tìm việc sau, được không?"

"Dì à, suy nghĩ của con lúc này đã không còn giống khi đó nữa, con muốn đi làm sớm một chút." Tần Hàm Lạc mặt lộ vẻ khó xử giải thích. Những ngày ở thành phố D là cơn ác mộng trong lòng mà cô không xua tan nổi. Cô chưa bao giờ từng khát vọng mình có thể tự lập tự cường như vậy, tự bản thân làm việc kiếm tiền. Huống chi cùng đi học nghiên cứu sinh là kế hoạch mà ban đầu cô và Giản Hân Bồi cùng nhau lập nên. Hiện giờ Giản Hân Bồi đã rời khỏi nơi này, rời bỏ cô, cô sao còn có tâm tư mang theo cõi lòng tràn đầy chua xót học lên nữa.

Tần Trọng buông đũa xuống, nhìn cô. Mễ Tuyết Tuệ đang muốn mở miệng khuyên tiếp, Tần Hàm Lạc lại buông bát, nói: "Ba, dì, việc này con đã nghĩ kĩ rồi, hơn nữa con đã sớm trưởng thành, hy vọng hai người có thể hiểu cho con. Con ăn no rồi, về phòng trước vậy."

"Càng ngày anh càng không hiểu con bé nghĩ gì." Tần Trọng dùng tay chỉ về phía cô, nói với Mễ Tuyết Tuệ: "Hết lần này đến lần nọ đều như vậy, vẫn là một đứa trẻ mãi chưa lớn, còn nói cái gì mà trưởng thành! Một cơ hội tốt đẹp như vậy, nó nói không cần là không cần."

Mễ Tuyết Tuệ ngẫm nghĩ, nghiêng đầu nói với Mễ Tiểu Nhàn: "Sao chị con lại đột nhiên không muốn học lên nữa, con bé có từng nói với con ý tưởng của mình không?"

"Dạ?" Mễ Tiểu Nhàn vội vàng lắc đầu: "Chị ấy chưa hề nói với con gì cả."

"Con chờ có cơ hội thì khuyên chị, bảo chị học nghiên cứu sinh trước rồi hẵng đi làm, không thì tiếc lắm."

"Con nói thì có ích gì đâu." Mễ Tiểu Nhàn bất đắc dĩ nói, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Mễ Tuyết Tuệ, chỉ đành nói: "Được rồi, để con đi xem."

Tần Hàm Lạc tựa vào gối, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng mở cửa, sau đó đóng lại, tựa lưng lên cửa hỏi: "Thực sự không học nghiên cứu sinh nữa?"

"Không." Ánh mắt Tần Hàm Lạc vẫn nhìn ngoài cửa sổ.

"Nghĩ kĩ rồi chứ?"

"Nghĩ kĩ rồi."

"Vậy thì đừng học nữa, cho dù có đi thì với trạng thái này của chị chắc gì đã học được, không bằng tìm một công việc nào đó bận rộn chút để làm cuộc sống mình phong phú hơn." Mễ Tiểu Nhàn gật đầu nói.

May mà Mễ Tuyết Tuệ không có ở cạnh nghe được những lời em khuyên bảo, bằng không chỉ sợ đã tức đến ngất luôn rồi.

Tần Hàm Lạc quay sang, nhìn em cười. Bỗng nhiên một hồi chuông di động vang lên, Mễ Tiểu Nhàn liền nghe máy: "A lô..."

Không biết là ai gọi tới, Tần Hàm Lạc cảm giác được Mễ Tiểu Nhàn nhìn mình, sau đó liền luôn miệng nói "Vâng", "Ở đâu ạ", "Được rồi" linh tinh gì đó. Chờ em cúp máy xong, Tần Hàm Lạc nhịn không được tò mò hỏi: "Ai gọi tới?"

"Chị em tốt và anh em tốt của chị." Mễ Tiểu Nhàn bỏ di động vào túi quần.

"Hả? Tử Toàn và Văn Bác?" Tần Hàm Lạc vô cùng kinh ngạc: "Bọn họ gọi cho em làm gì?"

"Rủ em ra ngoài chơi."

"Kỳ quái, bọn họ không gọi cho tôi mà lại gọi cho em làm gì?"

"Bởi vì bọn họ bị chị từ chối đến nỗi không dám gọi rủ chị đi nữa." Mễ Tiểu Nhàn nhún nhún vai, sau đó lại bồi thêm một câu: "Còn bởi vì chị có vẻ chẳng hứng thú gì, mọi người đều sợ bị chị làm mất hứng."

Lời này của em quả thực nói không sai, những ngày qua trừ đi học ra, Tần Hàm Lạc cơ hồ ngày ngày nhốt mình trong phòng, không ra khỏi nhà, ai rủ cô đi chơi cô cũng từ chối. Cho dù cùng mọi người ăn một bữa cơm, cô cũng trầm mặc ít lời, không giống mọi khi thích cười đùa, ngay cả Trương Tử Toàn cũng hết cách với cô.

Tần Hàm Lạc nhịn không được cười khổ, hiểu được vì sao mình bị bỏ rơi nhanh vậy.

Mễ Tiểu Nhàn tao nhã xoay người, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe Tần Hàm Lạc nói: "Không được uống rượu ở ngoài, còn nữa, lúc về bảo Triệu ngu ngốc lái xe chở em về tận nhà."

"Chị yên tâm, Văn Bác ca ca ở trước mặt con gái luôn luôn có phong độ thân sĩ. Bất quá chị cứ mở miệng nói như thể trưởng bối trong nhà vậy, thật sự không thể nào khiến người ta thích được." Vừa dứt lời, cửa cũng theo đó đóng lại.

Bóng đêm phủ xuống thành phố A rực rỡ lên đèn, đẹp không sao tả xiết. Mễ Tiểu Nhàn đón một chiếc taxi, ngồi ở băng ghế sau, vừa ngắm nhìn khung cảnh đêm lung linh ngoài cửa sổ, vừa có chút đăm chiêu.

Lúc tới quán bar của Triệu Văn Bác, Triệu Văn Bác cùng Trương Tử Toàn, Diệp Dĩ Huyên ba người đã ngồi ở một lô ghế dài chờ. Vừa thấy em đến, mọi người đều vội vàng chào đón, nhường em vào chỗ ngồi.

Triệu Văn Bác vung tay lên, một người bồi bàn liền vội vàng tiến lại rót một ly rượu, Mễ Tiểu Nhàn mỉm cười từ chối: "Một ly nước trái cây, cảm ơn."

"Đều đã là sinh viên đại học năm nhất rồi còn gì, nên học uống rượu mới phải." Lời tuy nói thế, Triệu Văn Bác vẫn tự mình rót một ly nước trái cây cho em.

Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu nói: "Biết uống rượu hay không cũng không phải vấn đề, mà vấn đề là có muốn hay không."

"Ý em là em biết uống rượu, nhưng không muốn uống?" Trương Tử Toàn cười nói.

Mễ Tiểu Nhàn nhấp một ngụm nước, không nói lời nào, ánh mắt lơ đãng liếc về về phía người ca sĩ đang hát một bản tình ca gần đó. Anh ta hát bằng chất giọng hơi khàn khàn, rất nhập tâm, cũng rất êm tai.

"Vậy ở tình huống nào thì em sẽ nguyện ý uống rượu?" Trương Tử Toàn cũng không buông tha chủ đề này.

"Là lúc cực kì vui vẻ hoặc cực độ thương tâm, sau đó bên cạnh còn có một người có thể toàn tâm dựa vào cùng tin tưởng, em mới nguyện ý buông thả chính mình." Khóe miệng Mễ Tiểu Nhàn vương một nụ cười có chút tinh nghịch.

"Vậy tối nay là cực kì vui vẻ hay là cực độ thương tâm?" Diệp Dĩ Huyên nghe thấy thú vị, liền nhịn không được tiến lại góp chuyện. Triệu Văn Bác đã bắt đầu chạm cốc cùng Trương Tử Toàn.

"Cực độ mất mát." Khóe miệng Mễ Tiểu Nhàn hơi động, nửa đùa nửa thật nói: "Cho nên cho dù có một người có thể hoàn toàn tin tưởng như chị Dĩ Huyên ở đây thì em cũng không thể uống rượu được." Em thở dài, đột nhiên hỏi Triệu Văn Bác: "Văn Bác ca ca, em có thể lên sân khấu hát không?"

"Hả? Em muốn lên hát?" Triệu Văn Bác quả thực có cảm giác kinh hỉ, vội vàng nói: "Đương nhiên có thể, cho tới giờ anh còn chưa từng nghe thấy em hát đâu, lần trước ở KTV em bận lo cho Hàm Lạc, chưa mở miệng lần nào."

"Em muốn một chiếc ghế cao cùng một chiếc đàn ghi ta."

"Không thành vấn đề."

Trương Tử Toàn cũng trở nên hưng phấn: "Giọng em nghe hay vậy, tiếng hát khẳng định cũng là thiên âm." Nói chưa xong, cảm giác bên cạnh hình như có ai lườm mình, cô liền vội vàng quay đầu cười nịnh: "Dĩ Huyên, em cũng là thiên âm, là thiên âm."

(thiên âm: giọng trời)

"Này, tôi thấy hai người có phần hơi thân quá mức đấy." Triệu Văn Bác nhìn Trương Tử Toàn cùng Diệp Dĩ Huyên mười ngón đan xen, nhịn không được mở miệng nói, khiến Trương Tử Toàn sợ tới mức vội vàng rụt tay lại, may mà với việc kiểu này Triệu Văn Bác là người vô tâm không để ý, lại nói tiếp: "Quả thực thân như chị em ruột vậy."

Trái tim đang căng thẳng của Trương Tử Toàn lại được thả lỏng xuống.

Đang lúc nói chuyện, Mễ Tiểu Nhàn đã đi lên ngồi trên chiếc ghế ở sân khấu, đang cầm ghi ta chỉnh lại dây.

"Chà chà, tôi không biết tiểu mỹ nữ này còn biết chơi ghi ta đấy." Triệu Văn Bác vừa nghểnh cổ, vừa tán thưởng. Trương Tử Toàn cũng nhìn em chằm chằm không rời mắt.

Ánh sáng dịu dàng từ ngọn đèn hắt lên người Mễ Tiểu Nhàn, khiến cho em có một vẻ đẹp thần bí hư ảo, không ít người trong quán bar bị cô bé này hấp dẫn mà đổ dồn mắt vào.

Tiếng đàn ghi ta chầm chậm nhẹ nhàng chảy xuôi dưới ngọn đèn mông lung trong quán, bốn phía bỗng trở nên im lặng lạ kỳ, một tiếng ca trong trẻo dễ nghe vang lên bên tai mọi người.

Tôi là cây sồi ở trước ô cửa sổ mà em ngồi

Tôi là quyển sách lần đầu tiên em rơi lệ khi cầm trên tay

Tôi là ngọn nến nhỏ em nhìn chăm chú đêm xuân ấy

Tôi là bộ quần áo gọn gàng em mặc khi vào thu

Tôi muốn em mở cánh cửa sổ em đóng lại trong ngày hè

Tôi muốn em nắm tay tôi trong giờ nghỉ ngơi sau những buổi trưa qua

Tôi muốn em nhìn chăm chú vào tôi khi tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt em

Yên lặng kể cho em nghe về nỗi ưu thương của mối tình đầu

Thành phố này đã mở ra tấm bản đồ cô độc của em

Tôi làm sao có thể tìm được nơi em chờ đợi tôi đến

Tôi như một đứa trẻ được yêu

Ở trên đường ôm cây đàn cô đơn trưởng thành

"Bức thư tình" của Cao Hiểu Tùng có lẽ là một bài ca tuổi học trò mà mỗi người ở thời niên thiếu đều từng điên cuồng say mê. Bài ca này Trương Tử Toàn vốn rất quen thuộc, nhưng lúc nghe Mễ Tiểu Nhàn hát lên lại có một hương vị khác. Cô vốn nghĩ chất giọng hơi khàn hát lên sẽ dễ nghe hơn, nhưng thanh âm trong trẻo của Mễ Tiểu Nhàn vẫn bộc lộ được tâm tình của bài hát này rất tốt.

Hơi ngây ngô, nhàn nhạt ưu thương, âm điệu đẹp đẽ mà trầm buồn, Trương Tử Toàn cảm thấy lòng mình như mềm lại trong nháy mắt, như thể chìm vào đoạn hồi ức của tình yêu tuổi thanh xuân. Mễ Tiểu Nhàn tùy ý ngồi ở đó, những ngón tay thon dài trắng nõn lơ đãng gảy dây đàn, đôi mắt nửa khép hờ, hoàn toàn đắm chìm trong tiếng ca.

Một bài hát xong, mọi người lâm vào tĩnh lặng vài giây, sau đó tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Mễ Tiểu Nhàn đong đưa mái tóc dài, trên khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp đã không còn nhìn ra dấu vết ưu thương vừa rồi khi hát. Em không chớp mắt đi thẳng xuống đài, ngồi xuống chỗ mình rồi rót ly nước trái cây uống một hớp lớn.

"A ha! Quá tuyệt vời! Hát hay quá, về sau em cứ đến quán bar nhà anh hát đi, việc buôn bán nhất định rất tốt!" Triệu Văn Bác cao hứng đến nỗi không biết làm thế nào mới tốt.

"Vậy ông có định trả lương hay không hả! Thương nhân đúng là thương nhân, lúc nào cũng có thể nghĩ đến lợi nhuận của mình." Trương Tử Toàn trợn mắt lườm, sau đó như lấy lòng chuyển hướng qua Mễ Tiểu Nhàn: "Có điều Tiểu Nhàn à, thật sự nghe hay lắm, tôi còn muốn nghe nữa."

"Còn muốn nghe? Để tôi hát cho." Triệu Văn Bác bỗng nhiên hứng trí, buông ly rượu, cũng đi lên sân khấu.

Một khúc ca tháng năm "Đột nhiên rất nhớ em." vang lên. Mễ Tiểu Nhàn nhìn Triệu Văn Bác cầm mic đứng trên sân khấu, thân thể nhẹ nhàng đong đưa theo giai điệu, trên mặt em lộ ra một tia mỉm cười tán thưởng, nói thật, Triệu Văn Bác hát cũng không tệ.

"Hắn đang nhớ Giản Hân Bồi." Trương Tử Toàn ở bên cạnh cười nói giỡn.

Mễ Tiểu Nhàn ngẩn ra, cái tên này khiến cho ánh sáng trong mắt em bỗng nhiên ảm đạm. Em thu hồi ánh mắt, nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly thủy tinh.

"Hàm Lạc, nó vẫn vậy à?" Trương Tử Toàn bực bội hỏi, Diệp Dĩ Huyên ở bên cạnh tựa hồ đang chăm chú nghe Triệu Văn Bác hát, cũng không chú ý cuộc đối thoại của các nàng.

"Đúng vậy."

Trương Tử Toàn đôi mắt sáng ngời nhìn em: "Như vậy, em không muốn thay đổi trạng thái này của nó sao?"

Kem đánh răng hương chanh, xà phòng hương chanh, trà chanh...Mễ Tiểu Nhàn như thể cảm thấy mũi mình ngửi được hương chanh nhàn nhạt thơm ngát, đôi mi thanh tú của em hơi nhướn lên, lắc đầu nói: "Ai có thể thay đổi chị ấy đây? Em sao? Em bất lực."

"Em thích nó?"

"Vậy thì sao chứ?"

"Vậy sao em lại không thể khiến nó cũng thích em đây? Chẳng lẽ em không đủ can đảm đi chiếm lấy một người mình thích sao?" Trương Tử Toàn gắt gao nhìn em chằm chằm.

"Chị!" Đôi mắt trong veo của Mễ Tiểu Nhàn ánh lên một tia tức giận, trong nháy mắt lại hồi phục bình tĩnh: "Chuyện tình cảm, dùng phép khích tướng có tác dụng sao?"

"Em đã được nghe tôi kể về quá khứ giữa hai người đó, cho nên chần chừ nao núng, nhát gan, còn chưa bắt đầu mà em đã cảm thấy mình thất bại bởi thời gian, thì ra em cũng chỉ là một cô nữ sinh yếu ớt thích trốn tránh tình cảm của chính mình mà thôi." Khóe miệng Trương Tử Toàn ẩn hiện một tia khinh thường: "Chẳng lẽ em không biết? Hàm Lạc cứ tiếp tục như vậy sẽ chẳng có kết quả gì. Lúc Giản Hân Bồi đi, cũng không hề chào nó một tiếng, mà mẹ cậu ta lại thân thiết nói tạm biệt với Cố Minh Kiệt. Thứ Giản Hân Bồi gây cho Hàm Lạc chỉ có đau khổ, duy chỉ có đau khổ mà thôi!"

Mễ Tiểu Nhàn cắn môi, như thể không nghe thấy lời cô nói, không có chút phản ứng nào. Trương Tử Toàn nhìn em hồi lâu, thở dài thật sâu, nói: "Tôi vẫn thực hy vọng hai người có thể đến bên nhau, tôi cảm thấy tính cách của em mới hợp với nó nhất. Không phải em thích nó sao? Vì em, vì nó, hai người hẳn là nên đến với nhau." Cô bưng lên một ly rượu, uống một hớp lớn.

"Chị ấy còn có chuyện gì chưa làm vì nàng?" Mễ Tiểu Nhàn bỗng nhiên thấp giọng nói.

"Hả?" Trương Tử Toàn không nghe rõ, khó hiểu nhìn em.

"Em hỏi chị ấy còn có chuyện gì chưa từng làm vì Giản Hân Bồi?" Mễ Tiểu Nhàn thưởng thức ly thủy tinh trong tay, kiên nhẫn lặp lại.

Trương Tử Toàn suy ngẫm, đáp: "Trừ chuyện chủ động theo đuổi nàng ra, thì gần như mọi việc đều đã từng làm vì nàng rồi."

Đôi mắt trong suốt tinh thuần của Mễ Tiểu Nhàn lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng mê người rạng rỡ, em lẳng lặng nhìn chăm chú Trương Tử Toàn một lát, sau đó gật đầu nói: "Được, vậy khiến cho chị ấy chủ động theo đuổi em đi."

Hết chương

————————————-

Bách Linh: Thật sự đến giờ mình ko hiểu mình thích hay ghét nv Trương Tử Toàn nữa. Là ng bạn, cô ấy thật sự tốt, tận tâm và suy nghĩ vì bạn mình, nhưng đôi khi lòng tốt đấy lại nhầm chỗ và hơi quá. Bạn bè dù có thân đến mấy cũng chỉ có quyền góp ý chứ ko thể thay bạn mình quyết định hp được. Nếu Tử Toàn lúc ấy chuyển lời lại cho HL về lời Bồi Bồi nói, biết đâu kết cục lại khác chăng? Tử Toàn quá thành kiến vs Bồi Bồi nên mọi việc BB làm trong mắt TT đều xấu và nàng ko xứng vs HL, nhưng sự thật thì sao? Bởi thế, người ngoài cuộc thì tốt nhất đừng có xen vào chuyện tc của ng, ko ở vị trí hay hoàn cảnh của ngta thì ko có tư cách thay ngta quyết định. Nếu vì thành kiến cá nhân của mình mà vô tình khiến mối tình đẹp lỡ dở, khiến ng yêu nhau vì hiểu lầm ko đáng có mà xa cách nhau thì thất đức lắm. Tóm lại, bạn bè thì nên biết chừng mực bản thân, đừng tọc mạch thái quá vào chuyện ng khác như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio