Vì Chúng Ta Là 1 Đôi

chương 3: đừng nghi ngờ gì nữa, đây chính là ‘gian díu’

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đôi khi tôi cũng suy nghĩ, sao mình lại phải chịu đựng khổ sở thế này nhỉ? Tôi đã ấn F mấy lần rồi, đăng xuất rồi lại đăng nhập, nhưng bài viết vẫn còn nguyên đó.

Mẹ nó chứ thằng Sarawat.

Thật là mặt dày hết biết mà. Cậu ta không chỉ mở khóa điện thoại của tôi, mà thậm chí còn quấy rối tôi trước khi đi ngủ bằng cái trạng thái Facebook đó nữa. Bởi tôi không muốn mọi chuyện đi xa thêm, khi mà đám con gái sẽ thật sự hiểu nhầm chuyện này, tôi đành phải tự tìm tên mình trên khung chat để có thể ngay lập tức gửi tin nhắn cho cậu ta với nguyên một tràng chửi thề.

Tine TheChic

Saraleo Sarawat! Sao cậu biết mật khẩu của tôi?

Trên khung hội thoại hiện biểu tượng ‘đang gõ’ nên tôi biết cậu ta đã đọc được tin nhắn. Thay vì trả lời, cậu ta chỉ gửi một nhãn dán.

[Thấy rồi nha!]

Bạn có hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây không? Sarawat đang dùng Facebook của tôi để nhắn tin với tôi, trong khi tôi tiếp tục nhắn lại cho cậu ta, cùng một tài khoản. Trông tôi như kiểu đang tự biên tự diễn tự nói chuyện với mình, nhưng mà không hề nhé!

Mật khẩu của tôi có kí tự lận. Sao cậu biết được?

[. Mật khẩu thua cả bọn con nít.]

Tên khốn này cũng ra trò đấy nhỉ. Mặt mũi thì sáng sủa mà sao mồm miệng thì độc địa. Tôi âm thầm nguyền rủa cậu ta một cách điên cuồng trong lòng, nhưng mà tin nhắn phản hồi thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Saraleo!

Nhưng thay vì một câu trả lời tử tế, thứ tôi nhận được là

(  ̄.  ̄)

Đừng có làm loạn Facebook của tôi. Tôi cảnh cáo cậu đó.

Σ (° △ ° |||)

Hiểu chưa hả???

¯ _ (ツ) _/ ¯

Argh! Đồ đểu! Tôi chịu hết nổi cậu rồi đó!

Σ (⊙ ▽ ⊙”)

Đừng có gửi emoticon nữa!

Σ (っ° Д °;) っ

(・’З’ ・)

⁄ (⁄ ⁄ • ⁄ω⁄ • ⁄ ⁄) ⁄

Được rồi, tôi chịu cậu rồi!

(๑♡ ∀ ♡ ๑)

Thôi ngay!

(‘⊙ ω ⊙’)

Thằng đểu! Đáng ra tôi không nên tải nhiều nhãn dán về điện thoại như thế. Cậu ta đã dùng hết cả chỗ sticker đó rồi. Cuộc nói chuyện này chẳng đi đến đâu cả. Tôi vừa xóa hết tin nhắn vừa liên thanh sỉ vả bởi cái thói dùng nhãn dán vô tội vạ của cậu ta.

Ting!!

Chỉ khoảng ba phút sau, lại có thông báo tới. Một trạng thái khác đã được cập nhật trên Facebook của tôi.

Tine TheChic

Nhanh cho nóng! Clip xxx em gái chân dài mông mẩy chất lượng cao! Click ngay trước khi bị xóa mất!!!

Chao ôi thằng khốn này! Không chỉ xem phim heo mà còn làm Facebook tôi lây virus luôn. Giờ thì tôi gặp rắc rối rồi đây, không biết đoạn phim đó sẽ bị phát tán đi đâu nữa. Tất cả những gì tôi có thể làm là điên cuồng bấm chuột để xóa vội những hình ảnh khủng khiếp kia đi. Điên thật đấy. Ngay cả những người tôi không thường nói chuyện cùng cũng bắt đầu nhắn tin hỏi tôi xem có chuyện gì không.

nng vậy đó hả?

Vài người thì nghĩ tôi tưởng tượng đến Sarawat quá đà nên bị ‘lên’. Thực tế thì tôi có nghĩ đến cậu ta đấy, nhưng mà tôi đang nghĩ xem sẽ tóm cậu ta thế nào, đập gãy chân cậu ta rồi dìm cậu ta xuống đại dương thỏa mãn của tôi ra sao.

Ban đầu, tôi nghĩ tôi có thể chịu được và sẽ làm nốt vào sáng hôm sau. Nhưng giờ tôi chịu không nổi nữa. Tôi lồng lên đi gọi điện thoại vào số của mình. Đợi một hồi lâu lắc nhưng tên khốn kia không chịu trả lời điện thoại.

Cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy, cuộc thứ hai cũng thế, và cả cuộc thứ ba. Trước khi tôi kịp há miệng chửi thêm câu nào, tôi nghe được một giọng quen thuộc từ tổng đài, nước mắt tuôn rơi trò chơi kết thúc…

[Số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại sau.]

Cậu ta tắt máy của tôi mất tiêu rồi…

Ngày hôm sau, tôi nhìn đâu cũng thấy u ám xám xịt, trong mắt tôi chẳng còn ánh sáng nữa. Tại sao à? Vì tối qua tôi có ngủ được quái đâu. Chẳng phải bởi vì tôi sợ bị Green ám vào tận trong mơ đâu, mà vì tôi bị ám ảnh bởi khuôn mặt của Sarawat, tôi chỉ muốn lao vào đấm vỡ mặt cậu ta thôi ấy. Nhưng tôi lại chẳng thể làm gì được. Khi mặt trời lên, tôi cũng nhấc đầu khỏi gối. Tôi tắm xong rồi nhanh chóng tới trường. Tôi còn đang nghĩ lát nữa mà gặp tôi sẽ nhảy bổ vào Sarawat rồi đập đầu cậu ta cho hả dạ. Tôi đâu có nhờ cậu ta để rồi bị chặn đường gặp gái thế này đâu. Tôi đang dỗi cực kì đây, cảm giác như thể đang đến kì bất thường ấy.

“Yo! Tine! Cho mượn bài về nhà để chép cái coi!”

“Mày đùa tao hả? Mày không biết đã xảy ra chuyện gì à?” Tôi bước về phía Peuk, ném cặp lên bàn và nhìn nó đầy vẻ nghiêm trọng.

“Chuyện gì? Sao mày hờn dỗi quá vậy? Bị chủ hàng cơm hip hay gì?”

“Tao gặp chuyện tệ hơn nữa kìa.”

“À, tao biết rồi. Mày stress vì trạng thái Facebook ‘nng’ của mày hả? Tao biết là Sarawat hot thật đó, nhưng mà mày có cần thông báo cho cả làng biết thế không mày? Hay là mày nng thật?”

“nng cái đầu mày ấy! Tao chẳng thà đọc một tràng tin nhắn càm ràm của mẹ tao còn hơn.”

“Ơ? Thế cái mày viết là gì đó?”

“Không phải tao.”

“Không phải mày? Thế ai? Bố mày chắc?”

“Thôi bỏ đi.” Tôi bỏ qua vấn đề này rồi chạy tới hàng gần đó mua nước ép táo. Trả tiền xong, tôi cầm cốc nước ép quay lại bàn, vừa lúc Ohm và Fong cũng tới.

“Tine, hay quá mày đây rồi. Trước khi tao đi vào khoa tao có gặp Green đó. Ổng tìm mày.” Ohm bảo tôi với vẻ mặt hiển nhiên. Hồn tôi muốn thoát xác luôn.

“Rồi mày nói với ổng sao?”

“Tao bảo mày chưa tới. Chắc là vẫn còn đang rúc đầu trên gối ở trong phòng rồi.”

“Mẹ.”

“Như thế tốt mà, nhỉ? Chắc giờ này ổng lại tự dìm mình tìm kiếm mày rồi. Mà tao nghe nói hôm qua mày chơi nặng đô lắm hả?”

“Thôi mày đừng nhắc.” Tôi chỉ có thể nghiến răng, nhìn mấy thằng bạn vẻ vô vọng. Thật sự đó, chỉ riêng việc đi vào khoa mà không bị mọi người nhìn chằm chằm là tôi đã thấy khó khăn lắm rồi.

“Được thôi.”

“I don’t want to talk about it~” (Anh không muốn nói về điều ấy)

“How you broke my heart~” (Em đã làm tim anh tan vỡ thế nào)

“If I stay here~” (Nếu anh ở lại đây)

“Just a little bit longer~” (Chỉ thêm một chút nữa thôi)

“If I stay here~” (Nếu anh ở lại đây)

“Won’t you listen to my heart? Oh, my heart~” (Liệu em sẽ nghe tiếng lòng anh chứ? Ôi, trái tim của anh)

“You know what baby~” (Em có biết không, em yêu?)

“Cái gì hả?”

“Chúng mày xuống mồ đi! Trông tao có giống như có tâm trạng không hả?” Mặc dù thực ra tôi cũng đã hát cùng và sắp hát xong cmnr. ()

Lắm khi ở cùng ba thằng trẻ trâu này vui thật. Chúng tôi có tất cả, trừ tương lai và tiền. Thứ duy nhất hiện hữu trước mặt là cuộc đời đại học đau thương. Nhưng kể cả thế thì nó cũng giúp tôi bình tâm lại trước khi mối lo âu của tôi lại trỗi dậy. Tôi phải đi tìm Sarawat để giải quyết cho xong chuyện tối hôm qua.

Và một điều tôi chắc chắn lúc này là Chúa Tể Sarawat bây giờ đang ở tòa nhà Khoa học Chính trị.

“Chép bài về nhà trước đi, xong ném cho tao nhé.” Tôi đứng phắt dậy, cầm lấy cốc nước táo ép và cặp sách.

“Mày đi đâu thế?”

“Tìm Sarawat.” Tôi thành thật đáp.

“Chao ôi! Trái tim mày đang vẫy gọi đấy ư?” Fong hối hả, nó đã nói to thì chớ, lại còn bồi thêm một cái nháy mắt làm tôi hết hồn.

“Tim tao thì không nhưng chân tao thì có đó!”

“Mày định đánh nó hay gì?”

“Không! Nhưng mà tao sẽ đấm mày nếu mày còn ồn ào thêm nữa.”

“Thôi nào bạn hiền. Ngẩng đầu lên và bước đi đi. Bảo trọng nhé!”

Ngay khi tôi rời tòa nhà, mọi cặp mắt đều đổ dồn vào tôi như thể tôi vừa làm nên tội nghiêm trọng lắm ấy. Khóa trên, thậm chí cả năm nhất cùng khóa tôi, họ đều nhìn tôi, radar hóng chuyện dựng đứng.

Mẹ nó chứ. Tôi thấy hình như tôi đi nhầm chỗ mất rồi.

Tôi chưa làm chuyện gì sai trái bao giờ cả. Tôi chưa từng trộm đồ ăn trong đền, thế sao giờ tôi lại tự đẩy mình vào cái tình thế khó xử thế này cơ chứ? Căng thẳng không giúp được gì vào lúc này cả. Có khi ở kiếp trước, tôi đã tạo nghiệp nhiều lắm bằng cách chõ mũi vào chuyện của người khác và phá hoại đời người ta. Thế nên kiếp này của tôi mới phải trả nghiệp bằng cách để tất cả mọi người dí mũi vào chuyện của tôi.

Tôi đi ngang sảnh lát đá, chỉ vài bước thôi. Đoạn tôi đã nhắm được ngay người tôi đang cần tìm, ngồi một mình đơn côi chỉ cách chỗ tôi khoảng m. Không chần chừ giây nào, tôi bước thẳng tới đó.

“Sao cậu không nghe điện thoại của tôi?” Vừa tới nơi là tôi lập tức khơi mào cuộc chiến. Sarawat nâng mắt khỏi quyển truyện tranh Vua Hải Tặc trong tay, ngẩng đầu liền và nhìn tôi với ánh mắt vô cảm.

“Cậu chẳng bảo là tôi không được nghe bất cứ cuộc gọi đến nào còn gì.”

“Má! Ý tôi là của người khác, chứ không phải tôi.”

“Lúc đó cậu đâu có nói thế.”

“Cậu đang thách thức tôi đó hả? Thế sao cậu lại tắt điện thoại của tôi đi?”

“Phiền.”

Ngay lúc này tôi chỉ muốn đá cậu ta mấy phát.

“Trả điện thoại cho tôi.” Không cần nói nhiều, tôi lập tức chìa tay ra trước mặt cậu ta, giành lại quyền tự do sử dụng mạng xã hội của mình.

“Sửa máy cho tôi chưa?” Cậu ta đáp lại với vẻ mặt khó chịu.

“Khi nào sửa xong tôi sẽ trả cậu.”

“Thế cứ sửa xong đi, rồi tôi trả điện thoại cho cậu.” Sao mà trái tim sắt đá quá vậy? Tôi chưa từng gặp người nào thế này. Tôi đã phải nói chuyện hết sức kiên nhẫn rồi, vậy mà cậu ta chẳng hợp tác gì. Thế là tôi phải dùng chiêu cuối cùng mà thường sẽ làm bọn con gái phải quỳ rạp.

“Aw. Đừng có mê đắm tôi quá đấy nhé. Cậu cầm điện thoại tôi một ngày rồi không nỡ trả luôn hả?”

“Hồi nhỏ không ai dạy cậu hả?”

“Dạy gì?”

“Đừng có nói linh tinh với bọn trẻ con, vì khi chúng nó lớn, chúng nó sẽ như cậu bây giờ á.”

“Như tôi là như nào? Cậu nói chuyện cho tử tế nhé.”

“Như cậu bây giờ đó. Tránh xa tôi ra. Cậu phiền muốn chết.”

“Phiền chết, phiền chết. Cho tôi mua từ đó để tôi quẳng đi được không?”

“Cậu mua không nổi đâu, lời tôi nói là vàng đấy.” Chao ơi! Đúng là một anh đẹp trai có tiếng. Một trái tim vàng ròng.

“Cậu có đang nói chuyện với tôi không hay toàn đọc truyện đấy hả?”

Lúc đầu tôi định càm ràm một trận để cho cậu ta tối sầm cả mặt đi, nhưng cuối cùng tôi mới là người phải nhận đầy một chậu nước đá.

“Hứa với tôi, không được dùng điện thoại của tôi nữa.”

“Nếu cậu không gọi lắm như thế, chẳng ai thèm phiền cậu đâu.”

“Được. Xem như cậu hứa rồi đấy.” Ban đầu tôi giận lắm, nhưng khoảnh khắc đó qua rồi. Kế hoạch tiếp theo của tôi là trơn tru ngồi cùng một bàn với cậu ta rồi bắt chuyện một cách điệu nghệ.

“Tên thường gọi của cậu là Wat à?”

“Các bạn tôi gọi thế.” Giọng nói trầm ấm đáp lại gần như ngay lập tức. Thế nhưng ánh mắt cậu ta chưa bao giờ đặt lên người tôi cả.

Cậu đã đáng ra nên cảm thấy tự hào về bản thân, bởi vì tôi chưa từng cười đến mức đẹp trai chói lóa thế này với bất cứ ai cả. Cậu ta là người đầu tiên, nhưng lại quyết định rằng cuốn truyện baht kia quan trọng hơn tôi.

“Thế tên thường gọi của cậu là gì?” Tôi lại hỏi tiếp.

“Không có.”

“Hả?”

“Tôi không có.”

“Cậu không có tên thường gọi á?”

“Ừ.”

“Cha mẹ cậu nghĩ gì hồi đó nhỉ? Sinh con mà không có cả tên thường gọi luôn á?” ()

“Họ nghĩ tên của tôi là đủ rồi. Câu hỏi kì quá.”

Tôi rất muốn hỏi thêm nữa. Cậu lớn lên thế nào vậy? Mỗi lần tự giới thiệu bản thân, cậu ta chỉ nói ‘Xin chào, mình là Sarawat. Mình không có tên thường gọi vì ba mẹ mình không đặt cho’. Kiểu như vậy hả? Điên thật. Ý tôi là gia đình của cậu ấy, họ là kiểu gia đình gì thế nhỉ? Tôi bối rối ghê lắm vì tôi chưa gặp chuyện thế này bao giờ.

“Cậu có anh chị em gì không?”

“Không phải việc của cậu.”

“Tôi muốn biết mà.”

“Tôi có hai em trai.”

“Tên là gì thế? Biết đâu tôi lại quen thì sao.”

“Chúng nó không làm bạn với người như cậu đâu.”

“Làm sao cậu biết được? Hay họ cũng không có tên thường gọi luôn? Cả gia đình cậu gọi nhau bằng tên bình thường hả?” Tôi nhìn vẻ mặt ghét bỏ cả thế giới của cậu ta, thiếu điều muốn cười ra tiếng to. Tôi hẳn phải đạt giải Oscar với giải Chõ mũi vào chuyện của người khác xuất sắc nhất.

“Phukong và Phumuad.” Cuối cùng cậu ta vẫn chịu đáp.

(Sarawat = Điều tra viên, Phukong = Chỉ huy, Phumuad = Trung úy)

“Thế ra họ cũng có tên thường gọi.”

“Bố mẹ tôi cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đó.”

Mệt ghê. Giờ thì tôi hiểu sao cậu ta cứ luôn khó ở như thế rồi. Chuyện này sẽ vất vả lắm đây. Không hiểu tôi đang cố làm bạn với cái người kì quái khó hiểu từ đâu rơi xuống nữa.

“Tên tôi là Tine.”

“Có ai hỏi à?”

“Thì, tôi chỉ muốn nói cậu biết vậy thôi.”

“Ừ.”

Chúng tôi cùng im lặng một hồi. Thật ra thì nếu nhìn Sarawat thật cẩn thận sẽ thấy cậu ấy đẹp trai lắm. Chắc vì thế nên đám bạn tôi mới nhắm cậu ta cho trận chiến cuối cùng này. Mặc dù cậu ấy khá cao to, hoàn toàn đối lập với gu bạn gái của tôi.

“Sao cậu nhìn tôi chằm chằm thế?” Đúng là tôi không để ý rằng mình đã nhìn chằm chằm cậu ta một lúc khá lâu rồi. Tôi cũng tự ngạc nhiên đến nỗi phải tự vò đầu mình cho đỡ ngại.

“Ờ. Ừm… Không có gì.”

“Tôi biết tôi đẹp trai rồi. Giờ thì, muốn gì nói đi.”

“Má, sao cậu tự luyến thế. Thật ra, tôi muốn nhờ cậu giả vờ làm… Ừm…. Hiện giờ tôi đang bị một người theo đuổi.” Tôi đi vào vấn đề.

“Cô nàng không xinh nên cậu không thích à?”

“Không. Không phải thế. Vấn đề là, người đó là con trai.” Sarawat đứng hình mất năm giây, rồi mới đảo mắt làm như thể cậu ta vừa rồi chỉ là đang đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân thôi. Không, không, đừng mà. Tôi không phải gay như cậu nghĩ đâu. Rồi cậu ấy hỏi tôi bằng giọng chẳng trầm cũng chẳng bổng.

“Rồi sao? Được người khác chú ý tới không tốt à?”

“Thế tôi hỏi cậu nhé. Lúc nào cậu cũng được chú ý nhiều lắm mà. Cậu có thích không?”

“Tôi có cần phải chú ý đến họ đâu? Tôi không thích có người phá bĩnh cuộc sống của mình. Phiền phức.”

“Chính xác! Đó chính là những gì tôi cảm thấy bây giờ đấy.”

“…”

“Nhưng tin tôi đi. Một ngày nào đó, cậu sẽ muốn có người tới quầy rầy cuộc sống của cậu thôi.”

“Có rồi đấy.”

“Thật á? Đâu cơ?”

“Đang ngồi ngay trước mặt tôi đây, phá bĩnh cuộc sống của tôi. Phiền phức.”

Bàn tay to lớn của cậu ấy vươn ra xoa đầu tôi, rồi bỏ xuống ngay. Về phần tôi, tôi chỉ có thể cố nghĩ lại xem mình đã làm gì, tự hỏi liệu mình có làm gì sai không. Tôi phiền đến thế cơ à?

Ngày mở màn cho ngày hội các câu lạc bộ cuối cùng cũng tới. Tôi cố chen vào đám đông toàn học sinh năm nhất, đang tập trung kín cả sảnh lớn. Hôm nay tôi phải đăng ký vào một câu lạc bộ học thuật, để tôi có thể hoạt động cùng trước khi tốt nghiệp. Tôi cũng chưa quyết định xem sẽ tham gia câu lạc bộ nào, bởi vì Green vẫn còn đang bám dính tôi như đỉa đói.

Thật là tốt làm sao nếu tôi có thể né anh ta ra. Nhưng thay vì giúp đỡ tôi, đám bạn tôi lại bỏ mặc tôi đứng chơ vơ và không biết phải đăng ký vào đâu. Peuk và Fong bỏ tôi và tham gia vào Câu lạc bộ Đông y để học mát-xa chân, trong khi thằng Ohm thì tham gia Câu lạc bộ Vũ đạo để được nhìn các bạn nữ mặc quần ngắn. Chúng nó bỏ tôi đứng ngơ ngác, cố gắng tìm một nơi cho mình. Đến khi tôi thấy Câu lạc bộ Bóng bàn, hy vọng của tôi mới được nhen nhóm trở lại.

“Chào…”

“Bọn tôi đủ người mất rồi!” Trước khi tôi kịp hỏi gì, họ đã cắt ngang lời tôi.

Thế là tôi lại quay trở về sảnh kín người. Có một khu mà hàng xếp dài dằng dặc. Tôi thấy vài sinh viên khoa Kỹ thuật đang chơi guitar trên một sân khấu nhỏ nên tôi biết bốt này là của Câu lạc bộ Âm nhạc.

“Xin lỗi.” Tôi vỗ vai một người đứng trước mình bởi vì tôi không muốn phí thời gian xếp hàng để nhận được thông báo là câu lạc bộ đã đủ người.

“Ừ?” Cô nàng mũm mĩm đứng trước tôi quay lại nhìn.

“Câu lạc bộ này nhận bao nhiêu người thế?”

“Họ bảo là chỉ nhận người thôi. Nhưng giờ có nhiều người xếp hàng đăng ký quá, nên các anh chị khóa trên đang bảo phải sắp xếp lại.”

“Ồ ra thế. Câu lạc bộ này lúc nào cũng đông thế này à?” Lần này tôi không hỏi, chỉ là tự lẩm bẩm với mình vậy thôi, thì bất chợt một sinh viên khóa trên khoa Kỹ thuật từ đâu xuất hiện.

“Thường thì không đông thế này đâu. Chỉ là năm nay có một cậu năm nhất tham gia, nhiều bạn nữ theo cậu ta lắm.”

“Ai thế ạ?”

“Sarawat.”

Shiiiiaaaaaa. Bảo sao. Thế thì xem ra mọi người trong hàng chỉ đang thử vận may xem mình có được ở lại hay không thôi. Nhưng cũng không sao. Tôi chỉ cần lấy cớ điền đơn đăng ký để có thêm chút thời gian tránh xa khỏi Green. Anh ta đã biến mất được một lúc rồi, nhưng mà tin tôi đi, anh ta có thể xuất hiện bất cứ giây phút nào.

Mọi người lần lượt điền vào tờ đơn đăng ký. Họ phát cho mỗi người một tờ A. Trên đó, chúng tôi phải điền thông tin cá nhân ví dụ như tên, khoa và lí do tham gia câu lạc bộ.

Thực ra tôi cũng không định tham gia. Tôi chỉ muốn trốn Green nên tôi chỉ đành nắm lấy Sarawat. Ai mà biết được sẽ khó thế này chứ? Tôi còn chẳng biết chơi guitar hay trống hay bass hay bất cứ nhạc cụ gì. Nhưng tôi vẫn muốn thử vận may một chút.

Giờ là lúc đám năm chất chờ nam sinh khóa trên cao và có làn da ngăm bước lên bục sân khấu nhỏ, thông báo kết quả những người được chọn qua micro.

“Năm nay, Câu lạc bộ Âm nhạc đã nhận được sự chú ý và hoan nghênh nhiệt liệt từ các bạn sinh viên. Chúng tôi rất vui mừng chào đón các bạn đến với câu lạc bộ. Tuy nhiên, bởi vì số giáo viên và hướng dẫn âm nhạc là có hạn, chúng tôi phải giới hạn số lượng thành viên.”

Theo những gì tôi tìm hiểu được thì năm ngoái câu lạc bộ chẳng nổi tiếng thế này. Có cả trăm câu lạc bộ trong trường cơ mà. Nhưng năm nay thì đúng là vượt sức tưởng tượng. Họ còn hết cả đơn đăng ký.

“Thành viên mới được lựa chọn không chỉ là những bạn đã biết chơi nhạc cụ, mà có cả những bạn có hứng thú và đam mê với âm nhạc. Những bạn có tên sau đây sẽ là những thành viên mới của chúng tôi. Một, Jirachot khoa Kỹ thuật. Hai,…”

Và anh bắt đầu đọc tên từng người lên. Đến khi…

“Hai mươi bốn, Sarawat khoa Khoa học Chính trị.”

Ngay khi tên Sarawat được gọi lên, tất cả sinh viên ngồi chờ quanh chỗ tôi đều đứng bật dậy, làm tôi hết hồn. Đây là buổi tuyển chọn thành viên hay quay xổ số may mắn thế? Nhưng rồi, nếu không có Sarawat thì tất cả đều trở nên vô nghĩa. Xét cho cùng thì họ đều đăng ký vì cậu ta mà.

“Bốn mươi chín, Kunyarat khoa Quản trị Kinh doanh. Và người cuối cùng…”

Teepakorn. Teepakorn. Teepakorn.

Cứ như đang chờ kết quả vòng loại cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ ấy. Tôi ngồi đó chờ nghe kết quả của Câu lạc bộ Âm nhạc.

“Bussaba từ khoa Khoa học Xã hội.”

Và thế là hết, chẳng còn cơ hội nào nữa. Tôi ngồi cứng ngắc giữa một đám con gái xinh xắn. Thật ra, tôi nên ngừng đuổi theo Sarawat mới phải, bởi vì tìm người khác giúp hay thậm chí ‘xử’ Green luôn có khi còn dễ hơn. Thế là tôi quyết định tìm một câu lạc bộ khác, bỏ qua mối nguy về Green. Thế nhưng ai đó đã chặn tôi lại…

“Saraleo.” Tôi gọi tên người trước mặt.

“Sao hả? Buồn vì không được chọn à?”

“Ờ, cứ chọc tôi đi. Thật ra tôi cũng chẳng định tham gia Câu lạc bộ Âm nhạc ngu ngốc này đâu. Câu lạc bộ Nấu ăn Đông Bắc Thái Lan có vẻ thú vị hơn đó.” Dù tôi cũng chẳng biết nấu ăn.

“Thế đi đi.”

“Tôi đi ngay đây. Nhưng mà… bỏ tay tôi ra đã. Cậu chặn đường tôi làm gì?”

“Ngu ngốc. Chỉ được cái mã ngoài mà trí thông minh thì tiêu biến.” Cậu ta lại chửi tôi nữa.

“Ồ được rồi, quý ngài Thông Minh Từ Trong Quần. Quý ngài Sư Tử Trắng Vô Tình.” Chúng tôi cư xử ngớ ngẩn với nhau một hồi thì tôi bị cậu con trai cao ráo lôi đi. Cậu ta kéo tôi tới phía sau sân khấu, nơi các anh chị khóa trên và chủ tịch câu lạc bộ đang đứng.

“Sao thế Wat?” Anh khóa trên hỏi với vẻ ngạc nhiên.

“Bạn em muốn tham gia câu lạc bộ.” Sarawat dõng dạc. Hả? Tôi nói tôi không muốn nữa mà.

“Nhưng câu lạc bộ đủ người rồi.”

“Xem xét cậu ấy đi anh.”

“Thế… Tine khoa Luật hả?” Chủ tịch Câu lạc bộ nhìn tôi lần nữa, rồi lại nhìn bảng hiệu, đoạn anh ấy khoanh tay, đột nhiên hỏi.

“Em muốn chơi nhạc cụ gì?”

“Guitar ạ.”

“Có biết chơi không?”

“Không ạ.”

“Từng sờ thử vào đàn bao giờ chưa?”

“Chưa ạ.”

“Có biết hợp âm Đô trưởng không?”

“Không ạ.”

“Mi thứ?”

“Không…hẳn ạ.”

“F?”

“…” Tôi lắc đầu.

“Takamine?”

“Là gì thế ạ?”

“Em có biết loại guitar nào không thế?”

“Em không ạ.”

“Thế… em biết cái gì?”

“Em á?” Tôi hỏi lại khi tự chỉ vào mình, rồi tôi quay sang nhìn người bên cạnh đầy bối rối.

“…”

“Em chỉ biết Sarawat thôi. Vì nó, em muốn học chơi guitar.”

Không khí của buổi học đầu tiên của Câu lạc bộ Âm nhạc khá ồn ào vì đó là buổi họp đầu tiên của tất cả thành viên mới và các anh chị khóa trên. Bởi vì bọn tôi là người mới nên chúng tôi được sắp xếp ngồi tập trung ở một góc của phòng.

Vài người đã chuẩn bị sẵn nhạc cụ của mình. Giống như Sarawat, mang theo chiếc đàn guitar đắt tiền của cậu ta vào buổi họp câu lạc bộ đầu tiên. Cậu ta rõ là muốn ghi điểm trong mắt tụi con gái.

“Năm nhất, việc đầu tiên, anh muốn mấy đứa lựa chọn nhạc cụ mà mình muốn chơi. Bắt đầu với guitar nhé. Ai muốn chơi guitar thì ngồi sang bên trái. Ai muốn chơi trống thì ngồi lùi ra phía sau. Chơi bass thì ngồi sang bên phải nhé…” Chủ tịch câu lạc bộ bắt đầu phân công để chúng tôi chia thành các nhóm.

Thật ra tôi thấy hơi phiền. Tôi không biết liệu tôi có muốn học guitar thật không hay chỉ là đang theo đuôi Sarawat. Nhưng tôi cứ khăng khăng là tôi muốn học … cho mình.

“Giờ thì mọi người đã chia thành các nhóm rồi, hãy đi theo người hướng dẫn tới phòng khác nhé.” Tôi chỉ vừa ngồi mà giờ lại phải đứng lên. Lần này tôi bước vào một căn phòng luyện tập rộng rãi hơn. Căn phòng có thể chứa nhiều người một cách thoải mái hơn với căn phòng trước đó. Trong lúc chờ đợi, mọi người bắt đầu làm quen với nhau. Còn tôi, tôi ngồi cạnh anh chàng được vô số bạn nữ trong trường yêu mến. Rồi tôi mở lời…

“Tay đẹp ha.” Tôi bảo

“Không thể để tay ai cũng như bắp ngô giống cậu được.”

“Má! Tôi khen cậu như thế mà cậu lại cười cợt tôi à.”

“Tôi chỉ nói sự thật. Cậu muốn tôi nói dối à? Cục Phiền Phức.”

“Đừng có gọi tôi như thế.”

“Cục Phiền Phức.”

“Sarawat!”

“Cục Phiền Phức.”

“Đậu má cậu!”

“Cục Phiền Phức.”

“Đồ cục ct!”

“Cục Phiền Phức.”

“Này hai cậu đang cãi nhau ở phía sau kia. Bước lên đây.” Má! Tất cả là vì tên khốn này. Giờ thì chúng tôi chẳng có lựa chọn nào ngoài bước lên bục.

“Tôi thấy hai cậu lộn xộn hoài nhé. Là người cuối cùng tham gia hoạt động phá băng để mọi người thân thiết với nhau hơn nhé. Hai cậu thấy cái kẹo này không?”

“Vâng.” Cái kẹo thì liên quan gì đến hoạt động nhỉ?

“Các bạn nữ không cần tham gia nhé.”

Tôi nhìn anh khóa trên không chớp mắt. Tôi thấy ảnh đưa cái kẹo bé xíu cho một người bạn năm nhất, đột nhiên thấy người mình co rúm.

“Phải bóc vỏ kẹo ra.”

“Xong.”

“Giờ đặt nó vào miệng.” Má, tôi bắt đầu dần cảm nhận được cuộc đời mình lụi tàn rồi đây.

“Ewwwww~” Đám con gái la hét. May mà họ chỉ bắt bọn con trai chơi thôi, nhưng mà lại không may cho tôi chút nào. Xin đừng mà các anh khóa trên yêu dấu ơi. Em yêu mọi người nhiều, em biết mọi người sẽ không chơi trò này để ‘phá băng’ đâu mà.

“Phải chuyền kẹo cho người tiếp theo, bằng miệng.” Chỉ nghe hướng dẫn thôi đã làm tôi muốn nôn mửa tại chỗ rồi. Nhưng chân tôi như chôn một chỗ, nhìn các bạn tôi đang từng người một chuyền kẹo tới.

Khônggggggg. Tôi nhận ra mình là người cuối cùng.

“Nhận kẹo nhanh lên, rồi còn kết thúc trò chơi.” Anh hướng dẫn nói thêm.

Bất chợt, đám con trai dũng mãnh trở nên hèn nhát. Đứa nào cũng như sắp nôn. Càng gần đến lượt của tôi, cái kẹo càng bé tí lại, giờ nó bé như ln con kiến rồi ấy. Dẫu sao thì, trong giây phút đó, định mệnh có lẽ đứng về phía tôi bởi người bạn ngay trước tôi đã làm rớt kẹo xuống sàn.

Yay! Tôi thoát rồi!

Tôi muốn ôm Sarawat thật chặt luôn, nhưng giọng anh khóa trên đã chặt đứt điều đó.

“Kẹo rơi mất rồi nhưng vẫn còn hai bạn cuối.”

“…”

“Không sao. Lại từ đầu nhé. Tine khoa Luật, há miệng ra nào.”

Má! Ai lại ngờ ảnh sẽ dùng chiêu này cứ? Nhưng chúng tôi không thể khước từ trước sức mạnh đáng sợ của anh khóa trên. Ảnh nhét đầy cmn mồm tôi ba cái kẹo rồi đẩy đầu tôi đối diện với Sarawat. Trông mặt cậu ta đầy vẻ tẻ nhạt.

“Ahhh~” Đám con gái hét điếc tai. Rồi tôi bị đẩy vào thân người cao lớn kia khiến tiếng hét càng lớn hơn. Tôi nghe thấy một giọng trầm nhẹ nhàng.

“Dùng răng cắn chặt nhé.” Đồ khốn này! Có ba cái kẹo lận đó, tôi cắn thế nào được ba cái một lúc hả?

“Huh?”

“Đẩy ra đi. Cậu làm được không?”

“Mmmmmmm.” Tôi lắc đầu ý là không làm được.

“Đừng có nuốt, nếu không ảnh lại bắt làm cái gì tệ hơn đấy.” Tôi muốn khóc quá đi mất. Tôi không nắm giữ được cái gì cả, trừ việc để cho bàn tay mạnh mẽ của cậu ấy ôm lấy mặt mình. Cậu ta đưa mũi gần lại, tôi tự động nín thở.

“Ahhhhh~ Sarawat và Tine!!!” Bọn con gái quằn quại như mấy con giun và hét to không chịu nổi. Tôi chẳng biết phải làm gì nên chỉ nhắm mắt kệ cho môi Sarawat chạm môi tôi trong một khắc.

Sau cú chạm môi đó, mắt tôi đã ngấn lệ và tôi không thể kiểm soát được mà ngã phịch xuống.

“Này!”

Ba viên kẹo vẫn trong miệng tôi. Ờm, giờ thì có thêm cái thứ tư của Sarawat nữa, sau khi tôi đếm thử. Tôi muốn hỏi cậu ta ‘làm sao có thể giúp tôi được đây?’. Cậu lúc nào cũng làm tôi rối tung lên. Dm cậu. Tim tôi….

Chú thích trong truyện:

() Bài mà Tine và các bạn hát là “I don’t wanna talk about it” của Rod Stewart

() Tên thường gọi (Nickname): Bởi vì tên người Thái thường dài nên họ hay sử dụng nickname/tên thường gọi trong giao tiếp thông thường. (ví dụ như “Win Metawin” và “Bright Vachirawit” thì “Win” và “Bright” chính là tên thường gọi)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio