Tình yêu của nhân loại giống như một cái mạng nhện.
Phải mất thời gian để tạo ra những sợi tơ, rồi kết nối chúng lại.
Quá trình đan một cái mạng vững chắc không gặp quá nhiều khó khăn.
Giống như khi đã thích một ai đó và được đáp lại, chúng ta sẽ bắt đầu tin tưởng họ.
Nhưng cái mạng nhện ấy lại chỉ vững chãi với chúng ta, còn với thế giới, nó là một sự mong manh khôn cùng.
Chỉ cần một cơn gió cũng có thể huỷ diệt nó.
Thạch Thảo đã từng bị huỷ diệt cả bên trong lẫn bên ngoài, đến mức mà cô ta không dám tái tạo cho mình một cái mạng nhện mới.
Đôi khi Thạch Thảo phải tự hỏi rằng, tại sao một người đàn ông dịu dàng như Tú, lại có thể cày xới nát tan tâm hồn cô ra đến vậy? Rồi cô cũng kiếm tìm được câu trả lời khi nhìn thấy anh ta ôm Thuỵ Nhiên ở Lúc Chiều Tàn.
Nếu sự dịu dàng ấy không dành cho chúng ta thì nó sẽ không còn dịu dàng nữa.
Nó như một nhát đâm thô lỗ, công kích thẳng vào những yếu đuối được chúng ta ân cần bảo vệ.
Tú không yêu cô, nhưng anh ta cũng không khá hơn cô là mấy.
Anh ta và cô đều là kẻ bắt bóng.
Bóng hạnh phúc.
Thạch Thảo nhớ có lần xem được một bộ phim của Jaco Van Dormael, Mr.
Nobody.
Một bộ phim vừa có lý tưởng của khoa học, triết học, lại vừa mang lý tưởng của những tâm hồn mộng mơ, bay bổng.
Nhưng Thạch Thảo chỉ chú ý duy nhất vào việc nhân vật chính lúc nào cũng phải đứng trước sự chọn lựa.
Rồi sự chọn lựa ấy có thể sẽ như một hiệu ứng cánh bướm, kéo cuộc đời cậu đến một kết cuộc mà chỉ có lựa chọn ấy mới tạo dựng lên được.
Nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng lựa chọn đúng, và không bao giờ chúng ta được lựa chọn lại.
Chính điều ấy đôi khi chi phối chúng ta, làm cho chúng ta phân vân, để rồi là lý do dẫn chúng ta vào bước đường sai trái.
Sau nỗi đau, người ta thường chọn lựa khoá lòng mình lại.
Vì họ vẫn đang đau khổ.
Như chim sợ cành cong, họ sợ sẽ lại bị tan vỡ thành muôn ngàn mảnh từ bên trong như thế nữa.
Thạch Thảo cũng không ngoại lệ.
Cô quyết định mình sẽ không tốn thời gian đan bất cứ cái mạng nhện nào nữa.
Không có bắt đầu thì không có kết thúc, không có hy vọng thì sẽ không có tuyệt vọng.
Chúng ta sẽ không bàn đến chuyện quá khứ của Thạch Thảo nữa.
Cô ta cũng không muốn nhắc lại.
Nỗi đau sẽ không thể nào mất đi, song không có nghĩa là câu chuyện cứ kể được mãi.
Khi nhìn thấy Tú ở Lúc Chiều Tàn, Thạch Thảo giả bộ như không quen biết.
Lòng cô như mặt bàn đá bị đổ rượu cay, thấm dần xuống không vãn hồi.
Cô ngấm ngầm muốn trả thù.
Nhưng người ta sẽ không đau vì một người họ không yêu.
Dù Thạch Thảo có chết thì Tú cũng chẳng quan tâm nhiều đâu.
Vậy nên cô mới chọn Thuỵ Nhiên.
Dường như Lúc Chiều Tàn luôn dán biển tuyển nhân viên, dù trông họ có vẻ đã đủ đầy.
Người quản lý là một gã trai khó hiểu, đẹp kiểu đồng tính luyến ái, đôi mắt một mí ranh ma như cái hộp Pandora khép hờ.
Khiến người ta nửa tò mò, nửa sợ hãi.
"Em không có ý định làm ở đây đúng không?" Anh ta hỏi, giọng có vẻ đùa cợt.
"Mục đích của em là khác."
"Sao anh biết được chứ?" Thạch Thảo không tin là bị anh ta đọc vị.
Q.
nhướn lông mày, chống tay lên quầy bar.
Cô vẫn nhớ hình ảnh lúc ấy, một khung cảnh liêu trai nhờ hiệu ứng của ánh đèn LED và bóng tối hoà quyện.
Điệu bộ của anh ta làm cô có cảm giác anh ta không có thật.
Giọng nói của anh ta như thể phát ra từ bên trong cô, làm cho cô bình tĩnh và tin tưởng.
Q.
nói: "Em là em gái của tay vệ sĩ ấy mà.
Anh thấy em đến tìm anh ta hôm trước."
"Chẳng lẽ em bị loại chỉ vì thế à?"
"Nào nào, anh đã đưa ra phán quyết đâu?"
Phán quyết? Thạch Thảo nhếch môi cười nhạt.
Cô đã từng nghe phán quyết từ Tú cho tình yêu của mình.
Chẳng phán quyết nào đủ làm cô chết bằng thế nữa.
"Anh có vẻ biết nhiều nhỉ?"
"Anh là kẻ giỏi quan sát."
"Thế anh biết gì về em nữa?"
"Nghe này, em không thể hỏi một người rằng đã biết gì về em hay chưa? Vì họ có thể sẽ không nói, hoặc là họ sẽ nói dối.
Dù câu trả lời thế nào, thì cũng chỉ là để em bước vào mê cung của họ thôi."
Thạch Thảo à lên như đã hiểu.
"Vậy ra anh đã tạo một cái mê cung cho em, kì công đấy."
"Những người đến Lúc Chiều Tàn đều có mong muốn của riêng họ.
Và anh sẽ chuẩn bị sẵn tiệc rượu tiếp đãi."
"Em đang mong chờ đây."
"Bố của Thuỵ Nhiên đang muốn tìm một cô bồ hờ."
"Là sao cơ?"
Q.
quay lưng, chọn một chai rượu trên tầng cao nhất rồi rót ra một cái cốc vuông đã được anh lau rất tỉ mẩn.
Anh luôn cho rằng mỗi khách hàng sẽ giống như một cốc rượu do chính tay mình rót ra.
Anh biết họ thế nào, hương vị của họ thiên về tính nóng hay lạnh, họ sẽ hợp để đựng vào trong chất liệu nào.
Điều ấy làm anh hứng thú và muốn đưa họ vào cuộc chơi của mình.
Con người tự tạo ra đức tin cho chính mình.
Đức tin của anh chính là lòng tham và sự yếu đuối của họ.
Anh bắt đầu câu chuyện của mình: "Thuỵ Nhiên không phải con ruột của ông Vua Ngành Thép đâu.
Em biết chứ?"
"Làm sao mà em biết được?" Cô mới chỉ vừa biết Thuỵ Nhiên.
Ngoài cái tên và khuôn mặt ra, cô không biết gì khác.
Cô ta là con gái tài phiệt ư? Nhưng lại không phải con gái ruột? Thông tin này mới giật gân làm sao.
Q.
mỉm cười, tiếp tục: "Để huỷ hoại một ai đó, trước hết em cần biết mọi thứ về họ."
Ngày hôm ấy, Q.
đã vẽ cho Thạch Thảo một bức bản đồ.
Trên bản đồ ấy đều được đánh dấu xanh, đỏ sẵn, chỉ chờ cho cô ta đi tới từng địa điểm mà anh muốn mà thôi.
...
Đèn bàn chập chờn như thể đình công, khung cửa khép hờ làm hơi lạnh len lỏi vào trong căn phòng nhỏ.
Không còn vẻ ngăn nắp như lúc đầu nữa, giờ đây trên giường và dưới đất ngổn ngang đầy sách vở và quần áo.
Cạnh đó là chiếc bàn học cũng chẳng khá hơn chút nào, bút và giấy chồng chất lên nhau không một kẽ hở.
Bất giác Thuỵ Nhiên đấm mạnh xuống bàn.
Cô sắp phát điên lên vì những câu văn sáo rỗng trong vở.
Đây không phải là một cuộc sống do cô chọn, nhưng cô vẫn phải nhận lấy.
Tại sao ông trời có thể đùa cợt như thế? Nếu ông ta không muốn cô chết, thì tại sao lại để cô chết rồi sống lại trong xác thân một người khác?
"Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra?" Kể từ khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên Thuỵ Nhiên phải thốt ra câu này.
Cuộc sống của Ngọc còn làm cô bàng hoàng hơn cả việc cô đang sống trong cơ thể của cô ta.
Đi đi lại lại trong căn phòng chỉ rộng chừng hơn hai mươi mét vuông, Thuỵ Nhiên bắt đầu nghiêm túc nghĩ về cuộc sống sắp tới của mình.
Câu hỏi của Vĩnh vang lên trong đầu: "Kế hoạch sắp tới của cô là gì?" Chẳng có kế hoạch nào hết.
Nếu có cũng chỉ là tạm thời chống đối.
Vĩnh từ chối bảo vệ cô, bố thì chắc chắn sẽ tống cổ cô ra khỏi tầm mắt của ông ngay, còn mẹ ư? Thuỵ Nhiên dừng lại ngắm nhìn khi khuôn mặt bà hiện lên trong tâm trí.
Cô cũng có những câu chuyện để làm mẹ tin cô là Thuỵ Nhiên.
Nhưng có nghĩa lý gì không? Bà đã bỏ rơi cô cơ mà.
Đột nhiên cô muốn trả thù bà về chuyện bà đã từng bỏ rơi cô.
Lý tưởng của bà là muốn cô được sống trong nhung lụa, bà nghĩ lý tưởng đó cao cả.
Vậy cô sẽ nghĩ ra một lý tưởng cao cả hơn để bỏ rơi bà.
Nhưng Thuỵ Nhiên không nhận ra, chính lý tưởng của mẹ cô đã làm bà đau đớn và hối hận trong suốt nhiều năm qua.
"Mày làm gì mà đi lại rầm rầm thế? Không cho tao ngủ à?" Bà Nguyệt đột ngột xuất hiện.
Song có vẻ như không phải vì bị Thuỵ Nhiên làm cho mất ngủ mà là có một lý do nào đó khác.
"Cái nhà rách nát như này làm gì mà nó chả ầm ầm lên.
Bà muốn yên tĩnh thì xuống mồ mà ngủ." Kể từ khi biết Ngọc bị hành hạ bởi bà mợ này, Thuỵ Nhiên đã quyết định sẽ giúp Ngọc trả thù.
Cô tự tin mình có thể chiến thắng trước bất kỳ kẻ tiểu nhân bỉ ổi nào.
Vì có khi, cô còn tiểu nhân và bỉ ổi hơn họ.
Đó gọi là dĩ độc trị độc.
"Mày, mày nói gì cơ?" Đúng là bà Tuyết không tin vào những gì mình nghe thấy nên phải hỏi lại.
"Tôi không thích nói lại đấy.
Sau biết thì căng lỗ tai ra mà nghe."
"Con ranh láo toét..." Bà Tuyết vơ lấy cái thước kẻ trên bàn của Thuỵ Nhiên và quật về phía cô.
Thuỵ Nhiên né được, cô không ngần ngại mà vơ đống sách vở ném về phía bà Tuyết.
Rồi như lửa được bồi thêm củi, cơn giận giữ của cô bừng lên.
Cô hét lên rồi ném mọi thứ trong tầm mắt vào bà Nguyệt.
Thuỵ Nhiên không thể kiểm soát, và cũng không kịp nhớ cô đã làm thêm những gì.
Chỉ thấy khi cô bình tĩnh lại, thì bà Tuyết đã nằm trên sàn với đống sách vở ngôn ngang.
Tiếng rên rỉ của bà ta làm Thuỵ Nhiên liên tưởng đến tiếng kèn Harmonica.
Cũng có gì đó khá đẹp đẽ.
Có lẽ bà ta hành hạ Ngọc vì nghĩ rằng tiếng kêu la của cô đẹp tựa như thế.
Thuỵ Nhiên thản nhiên nhìn ông Sinh chạy vào.
Một người đàn ông mang đầy những nhỏ nhen tăm tối trong cái lồng ngực gầy gò và hèn yếu.
Cô luôn biết ông ta đang dõi theo mình.
Ánh mắt ấy làm lưng cô gai lên một khi cô bỏ đi.
Hay những ngón tay liên tục di lên bàn ăn như đang dồn chết một con kiến là Ngọc.
Ông ta chiếu đôi mắt dài ti tiện về phía cô, nghiến răng nói: "Mày làm gì vậy? Muốn giết bọn tao à?"
Thuỵ Nhiên nhếch môi cười, song không đáp.
Ngọc đã chết rồi.
Họ không biết đươc rằng cơ thể này đã được thay bằng một tâm hồn mới.
Một tâm hồn không sợ bất kể điều gì khác nữa vì cô ta đã từng chết đi..