Sau kỳ thi đại học, Kinh Xán hẹn mấy người bạn thân quen đến quán nướng gần trường đúng như đã hứa. Ngồi vào chỗ, cậu đưa thực đơn cho mấy cô gái chọn trước, Ôn Tương Doanh cầm đầu, nhanh nhẹn gọi một đống xiên.
Đồ ăn chưa lên nước đã lên trước. Hạ Bình Ý mở một chai Bắc Băng Dương đặt trước mặt Kinh Xán, sau đó mở một chai bia cho mình.
Nước có ga vị cam của Trung chứ không uống nước biển đâu nhớ =))
Kinh Xán ngồi cạnh anh, nghiêng đầu nhìn chăm chằm chai bia kia mãi.
“Tại sao cậu lại uống bia?”.
“Vì tôi lớn hơn cậu hơn một tuổi đó,” Hạ Bình Ý thong thả rót bia vào cốc, uống một hớp: “Tôi đủ tuổi lâu rồi”.
Kinh Xán hít hà, nhìn Hạ Bình Ý nhìn cười.
“Sao mà cậu…” Kinh Xán nghĩ mãi mới nói được một từ: “Xấu tính thế”.
Một từ thôi cũng đủ hạ gục Hạ Bình Ý, anh đẩy chai bia sang chỗ Vương Tiểu Vĩ: “Được rồi, được rồi, tôi không uống nữa, tôi uống nước có ga với cậu”.
“Không cần, cậu uống đi,” Kinh Xán lườm anh: “Say tôi cũng không đưa cậu về đâu”.
“Uống bia cũng say được à?”.
“Đương nhiên là được”. Kinh Xán trả lời rất nhanh.
“Ừm…” Hạ Bình Ý xoay cốc bia, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cậu lén uống rồi đúng không?”.
Kinh Xán ngồi thẳng dậy, cầm chai Bắc Băng Dương lên tu một ngụm.
Mấy học sinh vừa thi xong có rất nhiều chuyện để kể, suốt bữa ăn, Kinh Xán cũng chẳng nói gì mấy, chỉ ngồi đó nghe mọi người nói chuyện, hệt như xem hài.
Hạ Bình Ý thấy cậu xoay đầu liên tục, lúc thì cười nhìn người này, lúc thì nhìn người kia. Anh kìm lòng không đặng, thò tay xuống dưới bàn lẳng lặng kéo tay cậu qua, đặt lên đùi mình. Kinh Xán giật thót vì hành động của anh, bất giác muốn rụt tay về, nhưng Hạ Bình Ý nắm rất chặt, không cho cậu cơ hội trốn thoát.
Kinh Xán quay đầu, nhìn Hạ Bình Ý vẫn đang tỉnh bơ nói chuyện với Vương Tiểu Vĩ, không có vẻ gì là chột dạ.
Hạ Bình Ý mỉm cười nhìn cậu, gắp một hạt lạc. Kinh Xán bỗng nghĩ ra một cách, cậu gập ngón tay gãi lên lòng bàn tay của Hạ Bình Ý. Cậu cứ ngỡ kiểu gì Hạ Bình Ý cũng phải hơi hơi rùng mình, nào ngờ Hạ Bình Ý chỉ siết chặt tay cậu, còn miệng vẫn chưa ngừng nói, hạt lạc trên đũa cũng không rơi xuống.
Hạ Bình Ý nói xong mới nhìn sang Kinh Xán, đút lạc vào miệng, trông cực kỳ khiêu khích. Kinh Xán trợn mắt nhìn anh, luôn tay chọc miếng khoai tây trên đĩa.
Tố chất tâm lý của người với người khác nhau thật đấy.
Nhân viên phục vụ mang thêm một đĩa đồ to khác lên, Ôn Tương Doanh chủ động dịch đĩa trên bàn, dọn một khoảng trốngđể đặt đĩa mới. Trong lúc dịch đĩa, cô sơ ý làm rơi đũa xuống đất. Cố Thời thấy vậy lập tức nói với nhân viên: “Chị cho em xin một đôi đũa mới với ạ”.
Nhân viên phục vụ đáp “vâng”, còn Ôn Tương Doanh xếp lại bàn ăn xong thì cúi xuống nhặt đũa.
Kinh Xán chậm chạp nhận ra Ôn Tương Doanh vừa mới cúi người, cậu muốn rút bàn tay đang bị nắm dưới gầm bàn ra, nhưng đã không kịp nữa rồi. Mà Hạ Bình Ý vốn chẳng có ý định thả tay cậu, lúc này anh đang bận ăn xiên thịt cừu.
Lần này Ôn Tương Doanh nhặt đũa hơi lâu, khi cô nhặt xong, Kinh Xán bỗng thấy nụ cười tủm tỉm trên mặt cô.
Cố Thời lấy một xiên tôm nướng cho Ôn Tương Doanh, lúc đặt vào đĩa mới nhìn lên mặt cô, phát hiện biểu cảm của cô không bình thường.
“Cậu cười cái gì?” Cố Thời khó hiểu, hỏi.
Ôn Tương Doanh rời mắt khỏi hai người đối diện, nhìn Cố Thời: “Tôi có cười à? Đâu có đâu?”.
Cố Thời nhức cả đầu, kéo tay Ôn Tương Doanh đặt lên mặt cô: “Tự sờ mặt mình đi, gồ cả lên rồi kìa”.
Thế là Ôn Tương Doanh chống luôn khuỷu tay lên bàn, ôm mặt bằng cả hai tay.
“Xin lỗi nha,” Ôn Tương Doanh cười càng tươi hơn, hai tay cũng không che hết: “Tôi không nhịn được…”.
Mọi người trên bàn chẳng hiểu chuyện gì, còn Kinh Xán thì vùi đầu, chỉ muốn cắm đầu vào đĩa cắn miếng khoai tay đã bị cậu chọc nát kia. Hạ Bình Ý nhịn cười nhìn cậu, tiếp tục im lặng ăn lạc.
————————–
KẾT THÚC