Cố Hiểu Phàm nhắm nghiền mắt lại như đang chờ nụ hôn chủ động từ Hạ Yên Nhiên.
Tuy nhiên cô lại không làm theo như lời anh nói, cô chỉ che miệng mỉm cười.
"Haha…"
Nghe thấy tiếng cười đùa giỡn của cô, Cố Hiểu Phàm khó chịu mở mắt ra.
Anh có hơi tức giận vì cô không coi lời anh nói ra gì cả.
"Hạ Yên Nhiên, được hôn Cố Hiểu Phàm này là phúc của em đấy.
Còn không mau hôn anh đi, nhanh lên."
Cái tính tự luyến của anh lại bắt đầu phát tác, nếu cô còn không hôn anh thì chắc chút nữa sẽ phải dỗ dành một tên lớn đầu rồi nhưng vẫn còn giận dỗi.
Hạ Yên Nhiên nhổm dậy, chạm nhẹ môi mình vào môi của anh.
Nụ hôn bất ngờ nhưng chẳng để lại cho anh chút cảm xúc gì.
"Như vậy đã được chưa?"
Cố Hiểu Phàm đưa tay lên miệng, anh cau mày nhìn cô:
"Đây mà là hôn à?"
"Anh đòi hỏi quá đấy, không phải hôn thì là cái gì?"
Không phải hôn mà là chạm nhẹ mới đúng.
Đã làm vợ của Cố Hiểu Phàm mà không biết cách hôn thì đúng là không ổn.
"Hừ…để anh dạy em cách hôn thế nào cho đúng."
"Ưm..."
Cố Hiểu Phàm chồm người dậy, anh vòng tay ra sau gáy của cô, đẩy người cô về phía trước.
Sau khi hai môi chạm nhau, những thao tác dạo đầu khi hôn là quan trọng nhất.
Hạ Yên Nhiên nhắm mắt lại từ từ cảm nhận những chuyển động của môi anh.
Một lát sau, anh buông tay ra khỏi người cô.
Hạ Yên Nhiên theo thói quen lấy tay lau miệng, ai ngờ chính hành động ấy khiến anh nổi cáu.
"Dừng lại.
Ai cho phép em lau miệng."
"Tại sao?"
"Lau miệng sau khi hôn tức là không yêu anh."
Cố Hiểu Phàm khoanh tay trước ngực, hai mắt nhắm lại, ngạo nghễ tuyên bố.
Chỉ là cái tính trẻ con thích chiếm hữu của anh khiến cô có chút không thoải mái.
"Em biết rồi, em không lau nữa."
"Từ mai em phải hôn anh như vậy biết chưa? Nếu hôn không đúng anh sẽ đè em ra dạy lại đấy."
Hạ Yên Nhiên hơi nhăn mặt, cô không nghĩ là mình có thể hôn được như cái cách anh vừa làm.
Mỗi người có một tài năng, có lẽ đối với Cố Hiểu Phàm thì chuyện như thế này là sành nhất.
Trời cũng đã tối, bây giờ cả bệnh viện đã không còn tiếng động nào nữa cả.
Đêm nay cô bị giữ ở lại phòng bệnh cũng bởi vì Cố Hiểu Phàm.
Anh nói ngủ một mình trên giường bệnh rất khó chịu, cái giường này to như vậy cần có một người nằm cùng.
Hừ…chả qua đây chỉ là một cái cớ, không biết ai đó đã từng nằm bất động ở đây một mình suốt hơn một tháng trời.
Trên giường bệnh, Cố Hiểu Phàm cứ ôm khư khư lấy Yên Nhiên rồi ngủ ngon lành như một thói quen khó bỏ.
Còn Yên Nhiên, cô không ngủ được, trong đầu cô bây giờ chất chứa rất nhiều suy nghĩ.
Liệu đây có phải hạnh phúc cô đang tìm kiếm không?
Cái bóng của quá khứ đau khổ liệu có ám ảnh hai người nữa không?
Từ giờ về sau liệu có còn xảy ra chuyện gì không hay không?
Cô thực sự đau đầu mỗi khi lo lắng về những điều đó.
Hạ Yên Nhiên bất giác thở dài, cảm nhận được cô gái nhỏ trong lòng mình đang có tâm sự, Cố Hiểu Phàm vừa nhắm mắt vừa hỏi:
"Em còn không ngủ thì đừng trách anh bắt em thức cả đêm."
Hạ Yên Nhiên vòng tay ra sau ôm chặt lấy lưng anh, cô tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của anh rồi mỉm cười.
"Em sợ lắm, Cố Hiểu Phàm."
Nghe cô nói vậy, Cố Hiểu Phàm bất ngờ tỉnh giấc.
Anh xoa xoa lưng của cô, tay còn lại vuốt ve mái tóc, anh nhẹ nhàng hôn lên tóc của cô, thì thầm:
"Em sợ điều gì?"
"Sợ…mọi thứ."
"Không sao đâu, anh sẽ không để em phải lo lắng hay sợ hãi bất cứ điều gì nữa cả.
Ngoan, ngủ đi."
"Ừm."
Câu nói của anh khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Cô từ từ nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau,
Cố lão chủ tịch nghe tin cháu trai đã tỉnh ông vui mừng lắm nhưng giờ mới có thể tới đây để thăm anh.
Trong lúc Hạ Yên Nhiên không có ở đây, Cố lão chủ tịch thì tâm sự với Cố Hiểu Phàm ở trong phòng bệnh, bên ngoài hành lang Hàn Văn Triệt đã ghé sát vào tai của Cố Tinh Nhi thì thầm:
"Tinh Nhi, anh bảo cái này."
"Thì anh cứ nói đi, chuyện gì mà cứ phải thì thầm to nhỏ như ăn trộm vậy."
"Không, không.
Chuyện này không nói to được."
Cố Tinh Nhi thở dài.
Nhìn cái hành động lén la lén lút sợ người khác nghe thấy của Hàn Văn Triệt thì Cố Tinh Nhi lại đâm ra nghi ngờ.
"Thế có chuyện gì, anh mau nói đi."
"Tối nay…chúng ta…ra khách sạn có được không?"
Cố Tinh Nhi trợn trừng hai mắt nhìn thẳng vào Hàn Văn Triệt, ánh mắt thể hiện rõ sự khinh bỉ và coi thường.
"Trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đấy à? Nghĩ gì tích cực chút đi."
Hàn Văn Triệt xuýt xoa, đưa tay nắm lấy bàn tay của Tinh Nhi.
Nếu bây giờ không tranh thủ đợi đến lúc đám cưới thì chắc Hàn Văn Triệt đã trở thành kẻ thua cuộc trước lời cá cược của Cố Hiểu Phàm rồi.
"Vớ vẩn cái gì mà vớ vẩn.
Đó là một chuyện rất trọng đại, là chuyện mà vợ chồng nào cũng làm mà."
"Im miệng đi Hàn Văn Triệt.
Em không ngờ anh lại là kiểu người đấy đấy."
Cố Tinh Nhi tức giận rời đi.
Trước sau gì cũng phải có con chẳng lẽ lại không muốn có luôn bây giờ.
Hàn Văn Triệt cũng đâu còn cách nào khác, nếu được làm ba muộn hơn Cố Hiểu Phàm chắc chắn sẽ bị anh cười nhạo.
"Tinh Nhi, đợi anh với.
Em giúp anh đi mà, Cố Tinh Nhi…"
…
Một tuần sau,
Cuối cùng cũng đến cái ngày Cố Hiểu Phàm xuất viện, rời khỏi cái nơi toàn mùi thuốc đó anh cảm thấy thoải mái hơn hẳn, đúng là không có nơi nào tốt bằng nhà mình.
Mọi thứ trong biệt thự Hanarix vẫn được bảo quản tốt khi anh không có ở đây.
Hay tin thiếu gia xuất viện trở về, quản gia Nam cùng người hầu đã chạy ra chào đón.
"Chào mừng thiếu gia đã trở về."
Rời xa biệt thự và những người này một thời gian đúng là anh cảm thấy rất nhớ.
Dù gì thì từ lúc anh lên tuổi thì Hanarix đã trở thành biệt thự riêng đứng tên của anh.
Anh gắn bó với nơi này đã hơn năm rồi.
Đêm hôm ấy,
Trong lúc Hạ Yên Nhiên ở dưới nhà, Cố Hiểu Phàm đã nhờ tất cả người hầu dọn đồ của cô sang phòng của mình.
Một lát sau cô trở về phòng, lúc mở cửa ra thì thấy một điều vô cùng bất thường.
Cạch!
Cô bật điện lên, ngoài chiếc giường vẫn còn nguyên đó thì mọi thứ của cô đã biến mất.
"Phòng mình có trộm sao? Mọi thứ đâu hết rồi thế này?"
Cô vô cùng hoang mang và hoàn toàn không hề nghi ngờ chút nào về Cố Hiểu Phàm.
Đúng lúc đó, một nữ hầu được lệnh của anh tới báo cho cô:
"Thiếu phu nhân, thiếu gia muốn cô sang phòng của anh ấy."
"À...ừm.
Tôi biết rồi."
Ngay lập tức, cô rời khỏi phòng mình và tới phòng của anh.
Lúc cô mở cửa bước vào, đang định hỏi anh về chuyện đồ đạc phòng mình biến mất thì đập vào mắt cô là đồ của mình được sắp xếp gọn gàng trong phòng anh.
Hạ Yên Nhiên thắc mắc nhìn anh:
"Cố Hiểu Phàm, là anh làm đúng không?"
Cố Hiểu Phàm chỉ mặc duy nhất chiếc áo choàng tắm còn nằm chễm chệ trên giường đọc sách, cái hành động tùy tiện chuyển đồ của anh khiến cô không vui.
"Từ giờ đây sẽ là phòng chúng ta."
"Nhưng lúc anh chuyển đồ cũng phải báo cho em một tiếng chứ."
Nhìn thấy cô có vẻ khó chịu, Cố Hiểu Phàm đành đứng dậy rồi đi đến chỗ của cô dỗ dành.
Anh thuận tay khóa trái cửa lại như đang định sắp đặt một âm mưu mờ ám gì đó.
"Thôi nào, đồ đạc chuyển hay không thì có sao đâu chứ? Đến chỗ giường đi, anh có cái này muốn cho em xem."
Hạ Yên Nhiên không hề nghi ngờ, cứ thế tiến đến bên giường của anh ngó nghiêng.
"Em có thấy cái gì đâu."
Từ đằng sau, Cố Hiểu Phàm nở một nụ cười đầy nguy hiểm thẳng tay đẩy cô ngã xuống giường.
Nhanh chóng, anh hạ xuống đè lên người của cô.
Hạ Yên Nhiên đưa tay cố định anh lại rồi nói:
"Cố Hiểu Phàm, anh lừa em."
"Anh đâu có lừa em, anh có thứ muốn cho em xem thật mà."
"Cái gì thế?"
Cố Hiểu Phàm luồn tay vào bên trong áo cô mơn trớn khắp cơ thể.
Anh cúi thấp xuống, thổi nhẹ vào vành tai cô rồi mỉm cười:
"Anh muốn cho em xem…kỹ năng của anh đêm nay.
Em sẽ thấy rất sướng đó, bảo bối."