Sáng sớm, trưởng trấn đã đi gõ cửa nhà Đường Vân Thanh tìm người. Y mơ màng mở mắt, giật mình nhìn nam tử cùng mình nằm trên giường, hai giây sau mới nhớ tới chuyện đêm qua bất đắc dĩ cười khổ.
"Tới đây! Tới đây!" y mở cửa ra, tươi cười chào hỏi bậc trưởng bối trước mặt "Bác Từ, có chuyện gì sớm như vậy đã tới tìm cháu a?"
Trưởng trấn gật gù quan sát, đôi con ngươi bị lão hoá đưa qua đưa lại nhìn chung quanh "Tiểu Thanh, bác tới tìm một nam nhân, y là người gặp nạn, sau khi đưa tới bệnh viện cái gì cũng không biết, chúng ta lại là một trấn nhỏ, không hề có đồn cảnh sát đành tạm giữ lại y, đêm qua, mấy đứa cháu của bác nói nhìn thấy nam tử kia đi vào nhà cháu!"
Thì ra là vậy, y gật đầu mỉm cười "Ân, cháu biết rồi, bác Từ, bác tới là muốn tìm y có việc?"
Ông gật đầu, vầng trán chau lại tạo ra vô số nếp nhăn, bộc lộ rõ vẻ đăm chiêu "Aiz, lỡ cứu người thì cứu cho trót, y gặp nạn như vậy nếu không giúp thì coi như tâm sắt đá rồi, hiện tại không dám làm phiền cháu, ta tới đưa hắn về, ở lại cả đêm qua làm phiền cháu rồi!"
"Không sao ạ! Y rất nghe lời!" Đường Vân Thanh xua tay cười ngượng gãi gãi đầu
Thiệu Đồng Bản ở bên trong bị làm ồn đến thức giấc, dụi mắt tỉnh dậy không thấy người đâu liền hoang mang ngồi bật dậy đi tìm. bước ra khỏi gian phòng nhỏ thấy người đang đứng trước cửa liền lao tới ôm chầm lấy y "Baba, baba tại sao lại đứng đây!"
Từ trấn trưởng nghe cách hắn xưng hô lập tức giật mình tròn mắt nhìn, vừa đúng y cũng phối hợp theo hắn, quay mình ôn nhu xoa xoa lưng hắn "Ngoan, không sao a!"
Quái, hai người họ làm sao vậy? "E hèm... Tiểu Thanh... Cháu... Cháu..."
"Từ đêm qua y đã gọi cháu là baba, còn nói y là con của cháu, thật ngại quá..." đối ánh mắt kỳ quái của ông, Đường Vân Thanh không biết phải giải thích thế nào.
Thiệu Đồng Bản đứng phía sau y, sắc mặt cực kỳ khó coi, bộ dạng muốn khóc tới nơi "Baba... Sao lại nói như vậy? Baba không cần Tiểu Bản nữa sao?"
Từ trấn trưởng hết cách cười xoà "Được rồi, ở lại xử lý, tạm thời làm phiền cháu, giao người này cho cháu, tới lúc tìm được gia đình y sẽ nói với họ hậu tạ cháu sau! Tạm biệt!"
"Bác Từ đi thong thả!" y mỉm cười tiễn ông rời khỏi, chờ người đi khuất rồi mới vội đóng cửa quay lại vào trong nhà dỗ đứa "con trai nhỏ" từ trên trời rơi xuống của mình "Ngoan a bảo bối, baba không có bỏ rơi con!"
Thiệu Đồng Bản uý khuất bĩu môi "Là ban nãy... Baba nói chuyện với người kia..."
"Được được! Baba xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa, chờ một chút ăn sáng xong cùng nhau đi chợ nha!"
Ngay lập tức, trong mắt hắn loé lên một tia sáng hiếu kỳ "Chợ là gì a?"
Đúng là trên trời mới rơi xuống mà, ngay cả chợ cũng không biết là gì, y lại một lần nữa bị hắn đưa từ bất ngờ này sang bất ngờ khác "Chợ... Là..."
"Có giống trung tâm thương mại không?"
"Ờ... Khá giống!"
"Vậy đi!"
____________Đi chợ_________________
Khung cảnh chung quanh thật ồn ào, Thiệu Đồng Bản ngây người nhìn quanh "Đây là chợ sao?"
"Đúng vậy, thế nào?" y vui vẻ ngẩng đầu nhìn hắn thăm dò ý kiến.
Hắn vốn định nói "Có điểm nào giống trung tâm thương mại?" nhưng nhìn lại thấy ánh mắt chờ mong của y liền thay đổi chủ ý, không muốn y lại giống như đêm qua mà tự ti "Không tồi!"
"Oa, thật sao! Vậy, tới bên kia đi!"
"Đó là gì a?"
"Xe bán kẹo hồ lô!"
"Kẹo hồ lô?"
"Đúng vậy!"
Cả hai tung tăng chạy tới chỗ đại thúc thúc bán kẹo hồ lô, Đường Vân Thanh thích thú kể cho Thiệu Đồng Bản nghe về việc xe kẹo hồ lô này còn lớn tuổi hơn y, hắn đứng đó trồ mắt nhìn, cầm cây kẹo hồ lô trên tay quan sát thật kỹ, màu đỏ tươi bóng loáng trông thật ngon mắt.
Vươn đầu lưỡi nếm thử, mùi vị cũng không tồi "Oa! Thật ngon a, còn ngon hơn kẹo Caramel!"
Lần này tới lượt y không hiểu "Ca... Caramel?"
Thiệu Đồng Bản nhân cơ hội thể hiện bản thân, thao thao bất tuyệt kể cho y nghe về loại kẹo kia, vốn y chưa từng được nghe qua đừng nói là ăn, ở vùng quê này từ nhỏ chỉ có kẹo hồ lô và đường mạch nha thôi.
Rời khỏi nơi xe bán kẹo hồ lô, Đường Vân Thanh đưa hắn tới một sạp quần áo "Chọn một bộ đi!"
"Y phục sao? Con có rất nhiều rồi!" hắn vừa nói vừa nhai nhai viên kẹo hồ lô trong miệng.
Y ôn nhu đưa tay lật lật vài bộ đánh giá tỉ mỉ "Cứ chọn đi!"
Trẻ con thì thế nào? Đương nhiên thích màu sắc loè loẹt, hắn không đắn đo lựa chọn một bộ quần áo ngủ in hoạ tiết hoạt hình rối mắt "Cái này đi!"
Đường Vân Thanh bật cười "Được rồi! Cái này là đồ ngủ, lại chọn thêm một bộ khác đi!"
Thiệu Đồng Bản tỏ vẻ đắn đo, đưa tay xoa xoa cằm, tầm mắt nhìn trúng một bộ trang phục dành cho thiếu niên, là áo thun và quần Jeans đơn giản, bất quá vận lên thân hắn trông vô cùng phù hợp "Lấy cái này!"
Y đối tỷ tỷ chủ sạp quần áo cười "Hoa tỷ, tính cho tôi hai bộ này!"
Thiệu Đồng Bản tung tăng sách túi quần áo ra khỏi sạp, còn Đường Vân Thanh lẩm bẩm tính toán, tiền khó kiếm nhưng dùng lại rất nhanh, nếu là mua cho mình y có lẽ đã tiếc muốn chết rồi, vậy tại sao bây giờ vẫn cảm thấy hợp lý, mặc kệ vậy, dù gì cũng là con của mình (:)))
Lòng vòng quanh chợ một chút đã tới trưa, trời chuyển đen, toàn khu chợ ai nấy lo dọn hàng, có lẽ bão sắp tới rồi. Thiệu Đồng Bản theo thói quen của một đứa trẻ nắm lấy ngón tay út của Đường Vân Thanh quay về căn nhà nhỏ của họ. Miệng lẩm bẩm ca từ của bài hát thiếu nhi nào đó làm cho y lúc nghe được thật buồn cười mà không dám cười.
Thượng đế cũng thật tốt, ban cho Đường Vân Thanh y một người bạn, một "đứa con" thú vị như vậy, cuộc sống cũng vơi bớt buồn chán rối...