Vị Đạo

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cánh cửa của căn hộ lớn mở rộng, hai người không ai nói lời nào im lặng tiến vào trong, Thiệu Đồng Bản đưa tay mở đèn, ánh đèn vàng làm cho cả căn nhà phút chốc trở nên ấm áp, nhưng người đứng cạnh hắn vô hồn không để ý đặt mấy túi giấy đựng đồ lên bàn ở phòng khách rồi ngồi xuống.

"Sao từ nãy đến giờ em không nói câu nào? Em đang không vui sao?" Hắn cảm thấy khó chịu hỏi y.

Lẽ nào trong tình cảnh như vậy, hắn muốn y phải tươi cười hạnh phúc. Làm sao có thể. Đường Vân Thanh mỉm cười nhìn người kia, y lắc đầu "Tôi hơi mệt!"

Thiệu Đồng Bản gật đầu, hắn ôn nhu nhìn y một lúc lâu mới có phản ứng "Chờ một chút, anh quay lại ngay!"

Y gật đầu nhìn theo bóng lưng hắn rời khỏi phòng khách tiến về phía nhà bếp, vài phút sau hắn bưng ra hai tách cà phê.

Không phải do làm ra vẻ danh giá gì, cũng không mong hắn xuống nước nhận sai, chỉ cảm thấy thời gian dường như đã đem một số chuyện thay đổi, không thể thích ứng kịp, cũng chẳng biết phải làm sao mới có thể tỏ ra bình thường.

Đúng vậy, trước đây đối với con người này, Đường Vân Thanh đã vô tình phát sinh một thứ gọi là tình yêu, đáng tiếc loại tình cảm đó đã mất đi, mà lúc này đây hắn lại làm cho y cảm thấy chán nản, sợ hãi mối tình này, sợ hãi sự đeo bám của hắn.

Sở dĩ trước đây Thiệu Đồng Bản không có loại tác phong không dứt khoát này.

"Em nghĩ gì vậy?" Hắn ôn nhu cười đặt hai tách cà phê xuống bàn.

Y khách khí đưa tay đỡ hộ, sau đó cũng im lặng. Có khi nào cứ như vậy, hắn cảm thấy nhàm chán sẽ buông tay, khi hắn buông tay rồi y sẽ vui vẻ tình nguyện rời khỏi hay rồi cũng luyến tiếc?

"Tôi muốn cùng anh cá cược một ván, có thể không?" y bất ngờ nhìn hắn cười quỷ mị.

Thiệu Đồng Bản khẽ chau mày nhưng không để lộ ra sự khó chịu và hoài nghi trong lòng hắn "Thế nào? Em thử nói xem!"

"Trong thời gian tháng, nếu có thể một lần nữa phát sinh tình cảm, tôi sẽ ở lại đây, bằng không..."

"Không được!" Hắn cắt ngang lời cậu "Em cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi? Tôi tốn biết bao nhiêu công sức mới đưa được em về đây bên cạnh mình, thế nhưng em lại tìm đủ mọi cách trốn tránh!"

Cậu cười khổ cúi đầu cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ "Tôi thực ra ngoài cách đó không còn cách nào khác để tiếp nhận anh..."

Thiệu Đồng Bản đưa tay xoa xoa thái dương mệt mỏi thở dài "Vậy làm theo ý em đi!"

Hắn xoay lưng cầm lấy áo khoác đi về phòng, mấy túi đồ trải đầy rẫy trên đường đi không ai còn tâm trạng dọn dẹp nó nữa.

Có khi nào lần này là y đã sai thật rồi, không nên quá cứng rắn như vậy, nhưng nỗi đau kia y đã trải qua không phải một lần, nói cho qua là có thể sao?

Đường Vân Thanh im lặng cuộn mình trên sofa cả đêm hôm đó, Thiệu Đồng Bản cũng không xuống nhìn xem y đang thế nào, hắn cứ đóng cửa trong phòng không rõ là đang làm gì, cho tới sáng sớm thì vận tây trang ra khỏi cửa.

Trong phòng bếp, khói bay nghi ngút, y đang đứng đó xào xào nấu nấu món gì đó, hắn tiến tới một bước nhìn lướt qua rồi lên tiếng "Hình như đêm qua em không có ngủ, nghỉ ngơi đi, anh đi làm! Tạm biệt!"

Y quay lại, nụ cười đọng lại trên môi, vốn dĩ muốn bắt đầu cái tháng đã định kia, nhưng xem ra hắn không có ý định ở nhà ăn sáng, thôi vậy, dù sao cũng nấu rồi, tự mình ăn cũng không sao.

Đường Vân Thanh đã cố gắng ép buộc bản thân mình phải hòa hợp với hắn, nhưng thực sự y chưa hề cảm thấy khó chịu khi ở bên hắn, chỉ là quên không được quãng thời gian không đáng nhớ kia mà tự dằn vặt mình.

Ngây người một lát, nhìn thân ảnh sắp biến mất sau cánh cửa, y vội vã cầm hộp cơm từ sớm đã chuẩn bị chạy theo, suýt nữa té ngã, nhịn không được còn bật cười "Chờ đã!"

"Có thể anh không thích, nhưng cái này tôi chuẩn bị cho anh!" y chạy ra chiếc xe đang dừng trước cổng lớn, gõ gõ kính xe.

Hắn bất ngờ nhìn y thật lâu thật lâu sau mới có phản ứng "Ừm, cảm ơn! Em vào trong đi!"

Đường Vân Thanh lại làm thêm một điều khiến Thiệu Đồng Bản cực kỳ bất ngờ nữa, y không nghe theo hắn, cúi người hôn nhẹ lên trán người nọ rồi mỉm cười "Tạm biệt!"

Tâm tình đang ở dưới đáy bờ vực của hắn lập tức tốt lên, cả buổi ngồi trên xe tủm tỉm cười nhìn xuống hộp đựng cơm ở ghế lái phụ, chốc chốc lại nghĩ tới nụ hôn sáng nay, có khi nào y đang bắt đầu một lần nữa mở lòng với hắn? Như vậy thì thật tốt quá.

Đường Vân Thanh không nghĩ tới việc làm của mình tác động mạnh đến tâm trạng của hắn như thế nào, y chỉ biết rằng bản thân cũng cảm thấy hạnh phúc nhỏ đang đâm chồi trong tận sâu đáy lòng, có thể số phận sắp đặt y ở bên cạnh hắn dù cho phải chịu bao nhiêu đau khổ đi nữa.

Sẽ có một kết cục khác, hay lại bị trêu đùa? Bỏ đi, không có lựa chọn, không có gì để mất, người không có tiền đồ như y còn có cái đề lo sợ được mất sao? Toàn bộ đều cho hắn, cơ hội lần này chung quy là dành tặng cho Thiệu Đồng Bản từ rất lâu rất lâu trước đây, khi mà hắn biến thành tên đại ngốc cái gì cũng không biết chạy theo y làm nũng cả ngày không biết chán ấy.

Không biết lúc này Thiệu Đồng Bản hắn xem y là ba ba hay là tiểu tình nhân của hắn, thế nào cũng được, chỉ cần biết có lẽ kiếp này thoát không khỏi cái tên ngang ngược đó, cái tên ngang ngược đã cướp mất toàn bộ tâm lẫn hồn của y không thương lượng...

(Tuôi đã trở lại!!! Chắc là sẽ chăm chỉ hơn, vì chánh thức thi xong hết rồi. À mà klq mấy bạn đọc truyện của tuôi thỉnh thoảng cũng cutie dữ thần lắm nha ~ Q.tâm với lại động viên cho tuôi qtqđ:)) Tổng cảm ơn ((:)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio