Tao phải chia tay với Đào Nhiên.
Từ Tiếu Thiên nói xong những lời này, bọn tôi giữ nguyên trạng thái im lặng mãi.
Tôi trầm tư một hồi mới sực nhớ là trong tình thế này nên châm điếu thuốc mới là hợp cảnh.
“Có thuốc lá không?”. Từ Tiếu Thiên ở phía sau hỏi một câu.
Tôi lấy thuốc lá ra đưa cho nó.
“Xảy ra chuyện gì?”. Tôi bước đến bên cạnh nó, quan sát mặt nó một chút, không có biểu cảm gì.
“Đó là hàng xóm trước đây của nhỏ”
“Đó là người thầm thương trước đây?”
“À, nghe đâu là thầm thương lẫn nhau”
“Cũng quá dữ dằn đi…”
“Tóm lại là lúc tao với Đào Nhiên lằng nhằng muốn chia tay một lần, nhỏ buồn bực tìm người nọ trò chuyện, rồi thì trò chuyện tâm sự mãi, sau đó lại thấy hối hận”. Từ Tiếu Thiên lúc nói ra những câu này một mực không có biểu lộ gì, làm như đó là chuyện không liên can chi đến mình.
“Vậy lần này mày muốn tỏ thái độ?”
“Ờ, làm vậy cũng chẳng ý nghĩa gì”
“Ta còn tưởng hai đứa đang định vào giai đoạn ổn định”
“Nhất định phải đi vào giai đoạn chia tay ổn định”
Từ Tiếu Thiên ném điếu thuốc xuống lầu dưới, tàn thuốc tản mác trong không trung, biến mất theo một đường cung. Sau đó bọn tôi lại chìm vào im lặng, mơ hồ cái này chẳng phải chúng tôi đang thoải mái tận hưởng không khí trên lầu , mà là buồn bực chất đống, vòm trời đen thẳm như cái nắp, đóng lon bọn tôi lại bên trong.
“Kết quả cuộc nói chuyện hôm nay ra sao?”
“Tao thấy tao đã biểu đạt rõ ràng rồi”
“Mày biểu đạt thế nào”
“Tao nói cả chuyện với Lạc Hiên cho nhỏ nghe”
“Lạc Hiên?”
“Lớp trưởng của tao”
“À”.
Từ Tiếu Thiên phải hạ quyết tâm lắm, căn bản chuyện này nó vốn không muốn nhiều người biết, tôi thấy bây giờ mình không biết nói sao cho phải, vì vậy lại đưa nó điếu thuốc. “Nhỏ nói sao?”
“Nhỏ cho tao nghe bài ‘Vì vậy cho nên’() của Mạc Văn Úy…”. Từ Tiếu Thiên cười khổ một tiếng.”Ông đây nghe lần…cũng không hiểu nhỏ muốn nói cái gì”
[(): 因为所以,Nguyên lai sở dĩ]
“Bởi vì chúng ta đều quá yêu bản thân, sinh ra thói quen không thành thật?”. Tôi ngân nga một câu, Kiều Đóa Đóa có một sự ái mộ đến mức cố chấp đối với Mạc Văn Úy, làm tôi mở miệng cũng cất thành câu được.
“Câm miệng, đừng làm tao buồn nôn, giờ tao mà nghe đến bản này quá thật là choáng váng buồn nôn”. Từ Tiếu Thiên đẩy tôi.”Mày nói xem Đào Nhiên có ý gì”
“Bởi vì em không có mục đích mới đi đến đường này, nên cũng không xem là u mê…”
“Kiều Dương, mẹ nó giờ tao muốn giết mày chết, mày tin không?”. Từ Tiếu Thiên lắc lắc cổ tôi.
“Tin tin tin, ôi tao đệt, buông ra!”
Có thể Đào Nhiên cũng không biết chính mình muốn nói cái gì, tôi muốn bảo như thế. Đầu tôi thoáng qua khúc hát “Bởi vì cho nên”, Đào Nhiên muốn biểu đạt cái gì? Ý của nhỏ là có chịu chia tay hay không?
“Thật ra tao vẫn có số QQ của Lạc Hiên”
Khung cảnh tĩnh mịch của tầng thượng tưởng như làm tôi đứng ngủ thiếp luôn được, Từ Tiếu Thiên đột nhiên nói ra một câu. Tôi không có phản ứng gì, tôi buồn ngủ, tự nhiên chưa nhớ kịp Lạc Hiên là ai.
“Nên cho đến giờ tao vẫn không lên QQ”. Nó nói tiếp.
“Cái gì?”. Hệ thống phản xạ trong tôi rốt cục phải đi qua đường dài mới cho tôi mới phản ứng thích hợp.
“Mày ngủ gục à?”
“Không phải mày nói hai bên một mực không liên lạc gì với nhau sao?”
“Là không có liên lạc thật, căn bản tao không dám lên QQ, liên lạc làm sao?”
Tôi sực nhớ là cho đến giờ Từ Tiếu Thiên cũng chưa dùng qua QQ, tôi vẫn cho rằng nó giống tôi, tôi lười chơi cái kia, dẫu sao thì lên game là sẽ thấy người, hoặc là liên hệ bằng điện thoại.
“Mày là đứa không có tiền đồ”. Tôi nói.
“Không sai, là vậy”.Từ Tiếu Thiên vỗ vỗ tôi.”Cho nên mày đừng như tao”
“Hiện ông đây rất dũng mãnh”
“Nhìn thấy mà”
“Lăng Tiêu bảo ngày mai đi gặp Đỗ Tâm Vũ”. Tôi nói, lấy điếu thuốc đã tàn dụi trên tay vịn lan can, nếu như Đỗ Tâm Vũ chính là mớ tàn thuốc này thì mãi mãi hắn sẽ bị chìm vào quá khứ, là một bóng hình trong dĩ vãng không bao giờ thoát ra được.
“Đi xuống ngủ đi”. Từ Tiếu Thiên khoác vai tôi.
Đêm này dường như tôi không ngủ được. Suốt đêm Đỗ Tâm Vũ cầm micro hát bài “Bởi vì cho nên” vào mặt tôi, điều này làm tôi thấy không cách nào nhịn được, tôi nghĩ chắc sáng sớm mình tỉnh dậy phải là ở Thanh Sơn quá.
Nhưng lúc thức dậy vẫn là ở cái phòng ký túc xá hỗn độn không chịu nổi của bọn tôi, ngại đến mức không một lần nhìn kỹ.
Uy ca đang cạo râu, thế mà gã lại cạo râu.
“Này ca mày làm gì vậy?”
“Chỉnh đốn lại mặt mũi! Đệt, rõ ràng như vậy mà không nhìn ra à?”
“Mày như vậy là sao? Tự nhiên muốn chỉnh đốn lại mặt mũi, trăm ngàn lần mày cũng đừng lăn tăn, không cần phải trả thù đời như thế”. Từ Tiếu Thiên cầm khăn mặt từ ngoài bước vào, nghe gã trả lời, lập tức xông đến chặn tay cầm dao cạo của nó.
“Mày là thằng ngu”. Uy ca mắng.
“La Uy hôm nay đi hẹn hò”. Trần Chí Xa đột nhiên thò đầu ra khỏi giường dò xét, uể oải nói.
“Cái gì?”. Tôi với Từ Tiếu Thiên đồng loạt hét lên, Uy ca đi hẹn hò! Uy ca muốn hẹn hò!
Nghe được tin hẹn hò của Uy ca, chúng tôi trở nên hoảng hồn không thua việc ông Bao cho mình biết mấy học kỳ nay cả đám đều đạt tiêu chuẩn hết các môn.
“Cái này…rốt cục là nhỏ nào đui mù như vậy…”. Từ Tiếu Thiên không nhịn được phải nói lên lời trong bụng tôi. Tôi nằm trên giường cười muốn nghẹt thở, chẳng lẽ trong thời gian ngắn như vậy mà công lực của Uy ca đã đến trình độ này.
“Mẹ nó tụi bây không có xíu ý tốt nào, không thèm mong tao gặp chuyện tốt”. Uy ca cạo râu đã xong, mặc quần vào đi một vòng trong phòng, sau đó túm tay Từ Tiếu Thiên.”Tiểu Từ, cho tao mượn dây nịt”
Tiếp theo đưa tay tháo dây nịt của Từ Tiếu Thiên.
“Tao đệt, mày lấy cái kia không được sao?”. Từ Tiếu Thiên né sang một bên mắng.
“Cái kia đồ da, không chịu, tao lấy cái bằng vải này”. Uy ca rất bình tĩnh, nắm Từ Tiếu Thiên không buông, gã rất mạnh, Từ Tiếu Thiên giãy một hồi cũng phải chịu thua, dây nịt bị Uy ca lấy đi.
Tôi tựa giường cười hí hửng.”Tiểu Từ, xem như mày bị bức ép một lần”
“Mày khoan mừng”. Uy ca nhìn tôi cười một tiếng.”Mày cho tao mượn cái áo xíu, cái áo thun màu trắng kia đó”
“Không được!”. Tôi ngồi dậy, cái áo đó tôi mới mua tuần trước, mặc được có một lần.”Mày đừng có hàm hồ, mày đi hẹn hò chứ mẹ nó có phải tụi tao đâu”
“Ngày hôm qua tao định mua quần áo rồi, sau đó nghĩ một chút, đây là dịp hiếm khi, không thể lãng phí tiền như vậy, tụi mày đều có sẵn, cứ lấy đồ của tụi mày vậy”. Uy ca thẳng tay mở ngăn tủ lấy áo của tôi.
“Mẹ nó mày thẳng thắn quá ha”. Tôi cảm thán.
“Này ca đó giờ một cây thẳng đuột đến tận cúc hoa”. Từ Tiếu Thiên cầm sợi dây nịt khác mặc vào.
Uy ca không tỏ ra dị nghị gì với phản ứng của bọn tôi, lại sang lấy chai xịt tóc rồi về phòng đứng trước gương săm soi”
“Tao đệt, tụi bây nghèo đến khùng luôn rồi!”. Phòng kế bên rống giận.
“Biến đi!”. Bọn tôi đồng thanh đáp lại.
Uy ca mặc áo của tôi, đeo dây nịt của Từ Tiếu Thiên, xỏ giày của Từ Tiếu Thiên, nghênh ngang mà bước đi, để lại mấy đứa trong phòng với tình trạng không nói nên lời.
“Chí Xa, nó đi gặp con gái bất hạnh của nhà ai vậy?”. Từ Tiếu Thiên xỏ dép đi trong phòng.
“Không biết được, nó kiên quyết giữ bí mật mà, làm như ở thế giới ngầm vậy, hỏi cũng không nói”
“Này mà cũng giữ bí mật”
“Lúc này mới cần giữ bí mật, mày coi đó, tụi mình vừa phản ứng quá khích mà”. Tôi chống tay tựa vào giường.”Tụi mình hơi lố, có thế nào cũng là anh em sống chung một năm qua rồi, phản ứng thế kia hơi mất nhân tính”
“Đệt, đúng vậy, không thì tối nay mình đãi Uy ca ăn đi”. Từ Tiếu Thiên chống cằm trầm tư một chút.”Hay là…gà lên mâm?”
“Ai cha~”. Tôi thở dài một tiếng.
“Quyết định vậy đi, gà lên mâm, không phải hôm qua tụi mày ăn đã đời sao, còn tao phải đói meo”
“Từ gia, đừng mà, ăn món khác đi, gì cũng được, món Tây cũng được!”. Tôi lấy chân chọt nó.
“Thật?”
“Thật!”. Tôi rất quả quyết, hôm qua ăn gà đến no nóc, nhiều kinh khủng, tôi ngán quá rồi.
“Mày nói đó nha”. Từ Tiếu Thiên phá lên cười, đi đến bên giường tôi, khom lưng nói bên tai tôi.”Đến đây cho anh cắn mày một cái”
“Ông nội mày Từ Tiếu Thiên, đồ không biết xấu hổ!”. Tôi đá nó một phát.
Từ Tiếu Thiên né tránh. “Ông đây hỏi mày đó”
“Tao nói thật, ăn món khác, không ăn gà lên mâm”. Tôi nhấn mạnh.
“Lo chuẩn bị tiền cho chuyện Uy ca đi”. Trần Chí Xa không lăn tăn, gã chậm rãi nói.”Nếu như đến tối nó chưa về…”
Những lời này làm chúng tôi thức tỉnh, đúng vậy, Uy ca không định về liền đâu, cũng như chuyện nó đi hẹn hò vốn đã khó tin, nếu mà còn khó tin hơn, dám đến sáng nó mới về.
“Chí Xa, mày thật có tuệ nhãn”. Tôi làm ngón giữa về mặt Trần Chí Xa.
Tôi với Từ Tiếu Thiên mở máy, chuẩn bị online lo thăng cấp.
Hai cái máy này thật xa lạ đối với bọn tôi, bình thường bọn tôi ít sử dụng, Từ Tiếu Thiên mất cả buổi mới tìm được icon của game.
“Đệt, sao tao cứ mang cảm giác không phải máy của mình”. Từ Tiếu Thiên nhìn tôi.
“Mày đang dùng máy của tao mà”. Tôi bình tĩnh trả lời nói, chỉ chỉ hình của railgun trên desktop.
“Vớ vẩn”
Tôi online, Lăng Tiêu cũng đang dùng account của tôi, đang luyện thần thú, hiện tại “Kiều thích xù lông” đã lên nhiều cấp, chắc là Lăng Tiêu đã tăng kinh nghiệm với trang bị đủ thứ cho nó.
“Này là Lăng Tiêu đưa?”. Từ Tiếu Thiên góp chuyện.
“Tao phải nhận”
“Bắt mày nhận, xong lên account mày, thôi tao không biết, cho tao thêm exp là tao vui rồi”
“Móa”
Tôi đem viên đan Lăng Tiêu đưa cho thần thú này, nhìn exp của nó tăng vùn vụt, một phát tăng mấy chục cấp. Lăng Tiêu lại lui ra ngoài, đi tới đi lui vài chục bận, ba tiếng sau, “Kiều thích xù lông” lên cấp tối đa. Tôi cầm chuột nhận exp thôi cũng muốn run tay.
Âm Độ: anh phải out
Kiều Công Tử: ừ
Âm Độ: Hẹn người ta lúc giờ.
Độ offline xong, đột nhiên tôi thấy thẫn thờ. Tôi mang theo con thú kia đi dạo mấy lượt ở Trường An, làm một đống người nhắn vào hộp thư cá nhân hỏi có chịu bán nó không.
“Đừng có ngẩn ra, có nghĩ nhiều cũng vô dụng”. Từ Tiếu Thiên chọt tôi.
“Ờ”. Tôi định thần lại.
“Bọn mình cũng ăn cơm đi, tối đến ảnh gọi điện cho mày, thế là xong chuyện thôi”
Uy ca quả nhiên không về ăn cơm tối, còn tắt máy nữa. Điều này làm bọn tôi có cảm giác cuộc hẹn của gã khá là ngoài mong đợi.
Vì vậy mấy người bọn tôi đổi tiệc ăn mừng thành cuộc đi lòng vòng ăn lung tung mấy món, sau đó rãnh rỗi mà đi dạo. Đi đã đời xong lại phát hiện nếu không có chỗ bám trụ, bọn tôi sẽ vô cùng nhàm chán, sau đó bọn tôi vào quán net.
Suốt đường đi tôi mấy lần sờ điện thoại, rồi lại bỏ vào túi.
Mới vừa online, Đinh Bằng lại nhắn tin đến, nói cho Lăng Tiêu biết tiền mua thần thú người ta nhận được rồi, báo Lăng Tiêu một tiếng nha.
Gọi điện cậu ấy cũng không bắt máy. Đinh Bằng nói.
Không bắt máy? Tôi bỗng dưng hơi hoảng, không phải ăn một bữa cơm với Đỗ Tâm Vũ thôi sao, làm gì mà không nghe điện thoại luôn?
Tôi theo bản năng sờ điện thoại. Gọi hay không gọi đây.
Đã hơn giờ rồi, nếu như bắt đầu ăn từ lúc giờ, chưa đến hai tiếng sau phải ăn xong hết chứ.
Tôi nhấn số của Lăng Tiêu.
Nhạc chờ vừa hát được mấy câu, đã nhận cuộc gọi.
“Tìm Lăng Tiêu à?”. Giọng nói của Đỗ Tâm Vũ từ điện thoại truyền đến.