Trước hội chợ bộ lạc, Bạch trước sau phát gần ngàn đồng đến tệ vào tay các binh sĩ, Ngô Nặc cũng lấy tiền khen thưởng một vài người miễn cưỡng cống hiến đột xuất trong công tác bộ lạc.
Ban đầu, mọi người không xem những tiền sứ long lanh này là tiền tệ chân chính, chỉ xem chúng như vinh quang, lấy làm kiêu ngạo, mọi người đều đối xử như với huân chương bia thưởng, trân trọng cất giữ, lúc cần thiết lấy ra khoe khoang với người khác một chút, sau đó lại khoác lác biểu hiện anh dũng của mình, các chiến sĩ đặc biệt thích làm thế.
Cửa hàng nhỏ của Ngô Nặc mở liền mười ngày, một thứ cũng không bán được, khiến Lục ban đầu còn hưng phấn bừng bừng, ngày qua ngày dần trầm lắng thậm chí là khủng hoảng.
Hồi đầu năm, Ngô Nặc giải trừ thân phận nô lệ cho Lục và vài người khác, tuy không loại trừ một chút ít thành phần vì riêng tư trong đó, nhưng Lục quả thật cũng rất tài năng, biết chịu khổ, cũng thích động não hơn người khác, tự tổng kết ra kinh nghiệm trồng trọt, luôn vô điều kiện truyền thụ cho người khác, quả thật đã có một vài cống hiến cho bộ lạc, cộng thêm bản tính hắn trung thật chất phát thiện lương, hoàn toàn phù hợp điều kiện giải trừ thân phận nô lệ
Nhưng Lục từ lúc ra đời đã là nô lệ, trước lúc bị bán cho Thạch Hổ, đã chịu đủ giày vò, dưỡng thành nô tính rất sâu. Tuy trong nội tâm hắn luôn hướng về cuộc sống của người tự do, nhưng khi chân chính được xóa bỏ thân phận nô lệ, hắn lại không thích ứng lắm.
Sau khi kết thúc mùa đông, Hồng em gái hắn sinh cho Thạch Hổ một ấu thú nhân, vốn là một chuyện rất tốt, nhưng Hồng thật sự quá trẻ tuổi, mang thai sinh con vốn đã là một chuyện cực kỳ hại thân với cô, huống chi cô còn sinh ra ấu thú nhân. Sau khi sinh xong, Hồng chảy nhiều máu mà chết.
Ở thời đại này, phụ nữ, đặc biệt là nữ tính thuần nhân, chết vì khó sinh là một chuyện không thể bình thường hơn.
Đại vu cho dù y thuật có cao mình, có một vài chuyện vẫn vô lực vãn hồi.
Lá gan của Hồng còn nhỏ hơn cả anh trai Lục, tuy cô có làm chuyện vợ chồng với Thạch Hổ, nhưng trước giờ đều không dám xem mình là bạn lữ của Thạch Hổ, thậm chí cô còn không dám trực tiếp đối thoại với Thạch Hổ. Cho nên, trước khi chết cô dùng chút hơi cuối cùng phó thác con cho Lục, xin hắn nhất định phải chăm sóc tốt cho con của cô.
Khi đó Lục còn chưa giải trừ thân phận nô lệ, tự nhiên có cơ hội chăm sóc con của em gái.
Thạch Hổ vốn là người thô kệch, làm sao biết chăm sóc con nít? Con của mình đương nhiên thương, nhưng chăm sóc gì đó hắn thật sự không làm được, thấy Hồng trước khi chết phó thác con cho Lục, hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm, giao hết việc nuôi con cho Lục. Hắn tới tìm nữ thú nhân vừa sinh con, nhờ cô giúp đỡ cho con nhà mình bú sữa, sau khi tặng đối phương mấy con dê, nữ thú nhân đáp ứng thỉnh cầu.
Bạn lữ của nữ thú nhân vốn là chiến sĩ thú nhân thuộc tiểu đội đi săn của Thạch Hổ, quan hệ cùng Thạch Hổ không tồi, vì thế, nữ thú nhân chăm sóc con hắn cũng rất dụng tâm, đối xử giống như con của mình.
Nhưng khổ nỗi con của Thạch Hổ là do thuần nhân sinh, so với ấu thú nhân do nữ thú nhân sinh, trời sinh đã yếu hơn một chút, lại thêm còn khó sinh, sau khi sinh xong, bệnh vặt lớn lớn nhỏ nhỏ liên tục không ngừng, vu dược uống vào còn nhiều hơn sữa.
Cũng may có Lục luôn quan tâm chăm sóc, vừa có bất thường là lập tức phát hiện, còn kịp thời đi tới chỗ đại vu trị liệu, mới giúp tiểu ấu thú vượt qua thời kỳ sơ sinh khó khăn, thân thể khỏe mạnh hơn từng ngày.
Tiểu ấu thú sau khi mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là Lục, sau đó vẫn luôn được Lục chăm sóc từng li từng tí, nhóc con tự nhiên theo bản năng xem hắn là mẹ của mình, dính hắn dính tới mức Thạch Hổ cũng phải ghen tỵ.
Kết quả, đột nhiên, Ngô Nặc tuyên bố giải trừ thân phận nô lệ của Lục.
Lúc đó phản ứng đầu tiên của Lục không phải là cao hứng, mà là khẩn trương_ Nếu hắn không phải là nô lệ của Thạch Hổ đại nhân nữa, vậy hắn không thể tiếp tục ở trong nhà của Thạch Hổ đại nhân, tiểu Tráng Tráng làm sao đây?
Thạch Hổ cũng phát rầu, con trai Thạch Tráng Tráng hiện tại căn bản không thể rời khỏi Lục, Lục sau này không phải nô lệ của hắn nữa, hắn phải làm sao để người ta chăm sóc con của mình nữa đây?
Kết quả Thạch Hổ còn chưa nghĩ ra làm sao mở miệng với Lục, Lục sau khi được giải trừ thân phận nô lệ, ngay lập tức tới tìm hắn, lắp bắp biểu thị mình muốn ở lại chăm sóc cho Thạch Tráng Tráng, Thạch Hổ không ngờ hắn lại nguyện ý chủ động ở lại, ngây người một lát, không đáp ứng ngay lập tức, làm Lục gấp đỏ cả mắt suýt nữa rơi lệ.
Lần đầu tiên, Thạch Hổ cảm thấy tiểu nô lệ này cư nhiên có vẻ ngoài đẹp và thuận mắt như thế, quan trọng nhất là thành thật thân thiết.
Thế là, Lục liền thuận lý thành chương tạm trú ở nhà Thạch Hổ.
Thân phận Lục dù sao cũng không còn như trước kia, Thạch Hổ cũng không thể để người ta ngủ trong phòng nhỏ dành cho nô lệ, đặc biệt là trong phòng còn có một nữ nô khác, hai người họ ở chung một chỗ hắn không yên tâm, còn về rốt cuộc tại sao không yên tâm, hắn cũng không nghĩ kỹ. Nhưng phòng trong nhà không dư, trừ căn phòng nhỏ dành cho nô lệ, cũng chỉ còn lại ‘phòng ngủ chính’ của hắn.
Thạch Hổ phải đi canh chừng mỏ muối tinh, thường xuyên không ở nhà, không nghĩ nhiều, liền để cho Lục mang Thạch Tráng Tráng vào ở phòng ngủ chính của hắn.
Tuy Lục đã thành cư dân bình thường, nhưng trước khi được phân nhà riêng cho mình, hắn không cảm thấy cuộc sống có gì thay đổi so với trước, mỗi ngày vẫn làm việc trong ruộng khoai từ sáng đến tối. Biến hóa duy nhất đại khái chính là thân thể Thạch Tráng Tráng càng ngày càng tốt, sau khi biết chạy biết nhảy, thường xuyên nghịch ngợm với hắn, đi trốn bắt hắn tìm, giấu quần áo hắn không cho hắn ra ngoài, giả vờ thân thể không thoải mái đòi hắn quan tâm, làm nũng giờ trò để Lục làm đồ ăn ngon vân vân…
Trong thời ấu niên, ấu thú nhân phát dục nhanh hơn trẻ con thuần nhân, bốn năm tháng trẻ con thuần nhân còn đang nằm trong tã lót ăn uống đái ỉa không thể tự xử lý, ấu thú nhân đã có thể chạy ngược chạy xuôi trong bộ lạc, ăn thức ăn giống với người lớn, sau đó vẫn duy trì hình thái ấu thú, cho đến khi hóa hình mới hoàn toàn trưởng thành.
Vì phải chăm sóc Thạch Tráng Tráng tinh nghịch tai quái lại hiếu động, Lục không cách nào một lòng một dạ làm việc như lúc trước, hắn vốn đã thành thật gần như cây du, vất vả lắm mới dựa vào lao động cần cù thoát ly thân phận nô lệ, rất sợ người bên cạnh nói hắn lười biếng, càng sợ mình bị đánh về nguyên hình.
Lúc hắn đang run rẩy không biết làm sao, Ngô Nặc nói mở một cửa tiệm, bảo hắn giúp y trông tiệm kinh doanh.
Tuy cá tính Lục thành thật, nhưng năng lực học tập không tồi, giá Ngô Nặc dặn hắn, tiền tệ không cùng mệnh giá, cùng với phép cộng trừ đơn giản, hắn vừa nghe đã nhớ.
Lục là một trong những người Ngô Nặc tiếp xúc sớm nhất, hắn hiểu rõ hơn ai hết, tất cả mọi thứ ở bộ lạc hiện tại đều là Ngô Nặc mang tới.
Hắn hoàn toàn không hoài nghi thân phận sứ thần của Ngô Nặc đại nhân, ngay từ lần đầu tiên Ngô Nặc tạo ra thần tích, hắn đã sinh ra một sự sùng bái mù quáng với Ngô Nặc, sau đó Ngô Nặc đích thân xóa đi ký hiệu nô lệ của hắn, vẽ lên đồ đằng bộ lạc Trường Hà, loại mù quáng đó trong ngày rộng tháng dài đã đạt đến độ cao gần như tín ngưỡng, cho dù Ngô Nặc bảo hắn nhảy xuống sông, hắn cũng không chớp mắt lấy một cái.
Ngô Nặc chính là nhìn trúng điểm trầm ổn thành thật chất phát này của Lục, mới chọn hắn giúp mình quản lý cửa tiệm. Vất vả lắm mới được lên làm ông chủ, còn có một nhân công chân chính đúng nghĩa đầu tiên, Ngô Nặc tự nhiên nhịn không được muốn làm ông chủ cho đã nghiện, miêu tả quang cảnh tốt đẹp của cửa tiệm nhà mình một cách sống động như thật.
Tại hiện đại, viễn cảnh tốt đẹp của ông chủ Ngô, các nhân công đại khái nghe tai trái ra tai phải, nhưng Lục lại thật sự ghi khắc trong lòng, vừa nghĩ đến tương lai các đại nhân vật của bộ lạc siêu cấp cũng biết dùng tiền, mua đồ từ tay hắn, Lục hưng phấn cả đêm không ngủ ngon.
Kết quả hưng phấn còn chưa nguôi, Lục phát hiện chuyện làm ăn của cửa tiệm căn bản không tốt như dự tưởng, ngay cả một món đồ hắn cũng không bán ra được. Người nguyện ý lấy vật đổi vật thì có, nhưng người cầm tiền đến mua thì không. Nhưng, Vu Nặc đại nhân đã dặn đồ trong tiệm chỉ có thể dùng tiền mua, nhất định không thể lấy đồ đổi.
Lục sắp rầu chết rồi, nhưng hắn không cảm thấy mong đợi của Ngô Nặc xảy ra vấn đề, hắn cảm thấy là mình có vấn đề.
Vất vả chờ được tới khi cha về nhà, Thạch Tráng Tráng kêu ngao ngao ngọng nghịu làm ồn, muốn Thạch Hổ đi mua đồ.
Thạch Hổ dùng đầu lưỡi tắm nước miếng cho con trai trong ánh mắt chán ghét của nó trước, sau đó mới chở nó đi tới tiệm của Ngô Nặc.
“Về rồi sao?” Thấy Thạch Hổ chở Thạch Tráng Tráng xuất hiện, ánh mắt đã ảm đạm nhiều ngày của Lục liền sáng lên.
“Mua đồ, mua đồ…” Thạch Tráng Tráng lăn từ trên người con hổ lớn xuống, đứng dưới đất run lông, kêu ngao ngao.
Lão hổ nhẹ vỗ con trai một cái, nói: “Ngoan, đừng quậy.”
Thạch Tráng Tráng không sợ hắn, mắt thấy nhóc con lại muốn tấn công sóng âm, Thạch Hổ chủ động hỏi: “Con muốn cái gì? Ba đổi cho con!” Nhìn quanh một vòng, đồ trong tiệm tựa hồ không ít.
Lục nói: “Không thể đổi, chỉ có thể dùng tiền mua!” Khái niệm tiền và mua, là Ngô Nặc mang tới, từ vựng tương ứng đương nhiên là tiếng Hán, Thạch Hổ mới nghe đương nhiên không hiểu, Lục giải thích một lúc, hắn mới rõ.
Muối huyết thì Thạch Hổ không thiếu, nhưng tiền hắn thật sự không có, chẳng qua cái này không thể làm khó hắn.
Thạch Hổ vội ném lại một câu con chờ chút, sau đó chạy mất bóng, không bao lâu, hắn đã hóa thành hình người, cầm mấy đồng tiền mệnh giá một tệ qua.
“Thạch Tráng Tráng, con muốn gì, ba mua cho con!” Năm đồng tiền trong như thủy tinh vỗ bốp lên bàn, lão hổ hào khí ngập trời.
Thạch Tráng Tráng sớm đã thèm nhỏ dãi cá khô cay trong tiệm, tuy nó thích làm nũng giở trò với Lục, nhưng cũng không phải là bảo bảo ngang bướng không nghe lời, sau khi Lục nói với nó đồ trong tiệm đều là của Vu Nặc đại nhân không thể ăn, nhóc con nuốt nước miếng không quậy đòi nữa.
Nhóc con nghe ba bảo tùy mình chọn, lập tức dùng vuốt mập kéo bình cá khô cay không buông tay.
Lục lại vô tình ôm vò nhỏ đó ra khỏi tay nó, nói: “Cái này quá cay, con vẫn không thể ăn.”
Thạch Tráng Tráng biết làm nũng mà, trong mắt lập tức phủ một tầng sương mù, con mắt màu ngọc bích long lanh nhìn Thạch Hổ, bộ dạng lỗ tai nhỏ rũ xuống cực kỳ đáng thương.
Thạch Hổ vì có rất ít thời gian ở chung với con trai bảo bối, thú nhân trời sinh đã khá nuông chiều con, làm sao chịu nổi thế công nước mắt của Thạch Tráng Tráng, mắt thấy sắp bại trận tới nơi, Lục lấy một bình cá khô khác nhét vào lòng Thạch Tráng Tráng, “Cái này là ngũ vị hương đó, cũng rất ngon.”
Thạch Tráng Tráng lập tức trời mưa chuyển nắng, kêu ngao ngao hối thúc Lục mở da thú bịt trên miệng lọ xuống.
Lục vỗ đầu nhỏ của nó, mở dây thừng cột miệng, vén da thú lên, một hương thơm nồng đậm lập tức lan ra.
Ba người đồng thời nuốt nước miếng, Lục lấy ra hai mươi con cá khô bên trong lọ ra, dùng lá tươi gói lại giao cho Thạch Hổ, sau đó thu bốn đồng tiền mệnh giá một tệ, đồng tiền mệnh giá tới mười tệ thì trả lại cho Thạch Hổ, bảo hắn cất kỹ.