Ngô Nặc còn chưa kịp trả lời vấn đề của Vu Chúc, âm thanh lạnh lẽo của hệ thống đột nhiên vang lên bên tai:
[Nhiệm vụ khám phá : Lấy được hạt giống kê nguyên thủy, rồi mang về bộ lạc gieo trồng. Phần thưởng nhiệm vụ: tích phân, rượu gạo bí chế ml.
Nhiệm vụ khám phá : Lấy được không dưới quả trứng chim nước, mang về bộ lạc ấp ra nuôi dưỡng. Phần thưởng nhiệm vụ: tích phân, vịt quay bí chế x
Nhiệm vụ khám phá : Tìm kiếm và khai thác quặng sắt. Phần thưởng nhiệm vụ: tích phân, mã tấu x
Nhiệm vụ cưỡng chế : Đạt thành giao dịch quặng sắt trường kỳ với bộ lạc Cô Sơn.
Kỳ hạn nhiệm vụ: ngày.
Phần thưởng nhiệm vụ: tích phân, ủng ma pháp phụ ma cấp thấp.
Nhiệm vụ cưỡng chế : Lấy được một đoạn chạc cây mới từ mẫu thụ của mộc tộc nhân trường sinh, độ dài chạc cây không thể ngắn hơn cm.
Kỳ hạn nhiệm vụ: ngày.
Phần thưởng nhiệm vụ: tích phân, [Thuật trị liệu cấp thấp].]
Từ lúc Ngô Nặc đạt được hệ thống tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên hệ thống phát một hơi năm nhiệm vụ cho y, năm nhiệm vụ này cộng lại có gần tích phân, phong phú trước nay chưa từng có!
Đây là tiết tấu sắp phát tài!
Tiểu nhân trong nội tâm Ngô Nặc gần như chảy nước miếng, lượt qua các loại đồ giao dịch muốn mua một lần trong đầu, trên mặt càng khó thể khống chế hiện lên hai rặn hồng.
Đợi hưng phấn qua đi, Ngô Nặc hoàn hồn lại, phát hiện Bạch đã cùng Vu Chúc nói tới quặng sắt rồi, “… Nghe tộc người lùn nói, họ có cách luyện chế thứ này ra sắt, nhưng cụ thể có thể thành công hay không, hiện tại vẫn chưa thử qua.”
“Vậy hai cái… nồi sắt này, còn cả cây dao này, làm sao mà có?” Sau khi Vu Chúc nói với Nha xong, Nha lại dùng ngôn ngữ thiên phú thú nhân hỏi Bạch.
“Chúng là vật thần ban…” Trên gương mặt lạnh tuấn của Bạch không cách nào che giấu kiêu ngạo và tự hào.
“Vật thần ban?!” Vu Chúc và Nha đồng thời kinh ngạc nói.
Bạch dè dặt mà kiêu ngạo khẽ gật đầu: “Đúng, thần linh còn ban cho chúng tôi rất nhiều thần khí, vì những thần khí sắc bén này, tốc độ làm việc của tộc nhân nhanh hơn rất nhiều, đến mùa đông, chúng tôi cũng không cần phải sợ hãi đói khát và lạnh lẽo nữa.”
Không chỉ là Nha, ngay cả tinh như Vu Chúc trong lòng cũng không khỏi nóng lên.
Bạch tiếp tục thong dong nói: “… Đại vu tộc người lùn từng là bạn của đại vu chúng tôi, sau khi họ nương tựa bộ lạc chúng tôi, nói họ có cách chế tạo ra công cụ giống như thần khí…”
Loại đá đâu cũng thấy được ở trong rãnh núi hậu sơn, thật sự là đá có thể tạo ra thứ giống thần khí sao?
“… Vu Nặc và tôi lần này ra ngoài lịch lãm, cũng là muốn tìm một chút đá quặng mang về, để các người lùn thử, xem họ có nói dối hay không.”
Vu Chúc nghe xong những lời Bạch nói, ông rất xác định Bạch không lừa ông, không khỏi lầm bầm nói: “Nếu những đá đó thật sự có thể biến thành thần khí…”
Vu Chúc và Nha đều nhịn không được thầm nghĩ, nếu bộ lạc họ có thể có thần khí như vậy, phải chăng cũng có thể trở nên càng thêm cường đại giàu có?
Trên sườn núi xa xa, đại thụ chậm rãi mở mắt, lá cây không gió cũng tự lay động.
Ngô Nặc mỉm cười dùng ngôn ngữ bộ lạc Đại Hồ nói: “Nếu tộc người lùn thật sự thay chúng tôi chế tạo ra thần khí, nhất định cũng sẽ có phần của bộ lạc Cô Sơn.”
Vu Chúc đã già thành tinh, gần như trong chớp mắt đã hiểu ý đồ chân chính của Ngô Nặc và Bạch.
Bọn họ muốn trao đổi đá quặng!
Thần khí có đủ chỗ tốt, không cần nói nhiều, nhưng giả thiết tương lai có một ngày, bộ lạc Trường Hà thật sự mày mò những đá này ra thần khí, cũng nguyện ý chia một phần thần khí cho họ, họ có thể giữ được thần khí không?
Chỉ dựa vào sức bộ lạc, khẳng định là không giữ được, nhưng thiên nhiên địa lợi, có mộc tộc trường sinh, có Thụ gia gia che chở, họ hoàn toàn không cần sợ hãi bất cứ ai!
Tạm gạt qua tai họa thần khí có thể mang tới, họ hoàn toàn có thể dùng đá quặng đổi lấy càng nhiều ích lợi.
Lợi và hại hóa thành hai con người nhỏ, bắt đầu cãi nhau trong đầu Vu Chúc, hai bé con cãi tới mức tối mặt tối mày cân tài cân sức, nhất thời nửa khắc, Vu Chúc căn bản không cách nào quyết định được.
Ông nhìn Nha một cái, cũng nhìn thấy nhiệt huyết và chần chừ trong mắt Nha, khựng một lát rồi nói: “Chuyện này quá lớn, chúng tôi phải thương lượng kỹ, mới có thể trả lời các cậu.”
Nhận được đáp án này là trong dự liệu của Ngô Nặc, y cười nói: “Có thể, chẳng qua tôi hy vọng hai người tốt nhất có thể cho chúng tôi phúc đáp trước tối ngày mai, chúng tôi cũng tiện đưa ra dự tính sớm. Vì hai người là bạn của đại vu, cho nên tôi và Bạch mới không chút e ngại cho hai người biết bí mật về quặng sắt. Bất kể giao dịch của chúng ta cuối cùng có thể thành công hay không, tôi đều hy vọng hai người có thể giữ bí mật này với những người khác, bao gồm cả người trong bộ lạc này. Dù sao, nếu bị người khác biết được đá này có thể tạo ra thần khí, không chỉ bộ lạc chúng tôi sẽ phiền phức, bộ lạc hai người sợ là cũng khó tránh khỏi họa.”
Thoáng cái, Vu Chúc đột nhiên hiểu ra, Ngô Nặc căn bản không hề vô hại như ông đã tưởng.
Tên nhóc gian xảo này, rõ ràng chính là đang uy hiếp họ!
Không lấy được đá quặng từ bộ lạc họ, y và tiểu dực hổ đó tuyệt đối sẽ không cam tâm, giao dịch này e rằng không có quá nhiều khả năng lùi bước, nhưng, cho dù cuối cùng ông và Nha đáp ứng giao dịch này, Vu Nặc và Bạch cũng đừng mơ chỉ dùng chút thần khí không biết là thật giả gì kia là có thể lấy được đá quặng từ tay họ.
Ít nhất, phải thêm được một thứ.
Muối huyết.
Vu Chúc cười ha ha nói: “Yên tâm, bất luận là đá quặng hay thần khí, chúng tôi đều sẽ không nói ra ngoài. Hôm nay muộn rồi, ngày mai chúng ta sẽ thương lượng kỹ hơn, nhất định sẽ cho cậu… ừm… phúc đáp trước khi trời tối.” Vu Chúc lần đầu nghe được hai chữ ‘phúc đáp’, họ có thể từ trong ngôn ngữ của Ngô Nặc lý giải được hàm nghĩa hai chữ này, càng ngẫm, càng cảm thấy hai chữ này rất có ý nghĩa.
“Được!” Ngô Nặc cười nói, sau đó nhìn A Lai mập có chút ngu ngơ mù mờ, nói: “A Lai, ngày mai cậu có thể mang tôi và Bạch đến chỗ cậu nhặt được đá quặng xem thử không?”
A Lai nằm mơ cũng không ngờ được đá mà cậu tùy tiện nhặt được, lại có thể gợi lên nhiều chuyện như thế, một hồi là đồ sắt, một hồi là thần khí, còn có phiền phức tai họa, lúc này đầu cậu hoàn toàn mù mờ, vô thức nhìn đại vu và ba, thấy hai người đều gật đầu với mình, cậu mới rụt rè gật đầu đáp ứng.
Trong hang động cái gì cũng tốt, chỉ là dùng nước không tiện, Ngô Nặc và Bạch đều quen tắm trước khi ngủ, hai người lấy đó làm lý do, ra bên ngoài dạo một vòng, cuối cùng tới bờ sông tắm rửa sạch sẽ, mới trở lại hang động Nha an bài cho họ để ngủ. Hang động cách nơi vừa nói chuyện ăn cơm không xa, hang động không lớn, nhưng hai người Ngô Nặc và Bạch ở vẫn còn thừa. Hang này được đặc biệt dọn qua, trong góc thậm chí còn cố ý đặt một chút hoa dại còn tươi, khắp hang đều là hương thơm nhạt, không hề khiến người ta cảm thấy bí bức, còn xua tan được vị tanh của bùn đất đặc trưng trong hang.
Vách động cũng giống bên ngoài, mọc không ít nấm phát sáng, nhưng không nhiều như bên ngoài, tuy đối với Ngô Nặc mà nói có thể miễn cưỡng nhìn rõ thứ trong hang, nhưng vẫn cảm thấy rất tăm tối.
Dưới đất phủ một lớp rạ dày, trên rạ phủ thảm da thú mới sạch sẽ, nằm phía trên Ngô Nặc cảm thấy mềm mại hiếm được.
Hiện tại không có người ngoài, Bạch đại miêu thoáng cái biến về mèo mập, con mắt xinh đẹp băng lam có chút bất mãn trừng Ngô Nặc __ hôm nay vuốt con thú tai dài mập kia nhiều như thế, không vui!
Rõ ràng trên mặt Bạch đại miêu không viết ra, nhưng Ngô Nặc vẫn từ trong ánh mắt hắn get được chút oán niệm của hắn, vội ôm mèo mập tới bên mình, vuốt bụng, gãi cằm, sờ vuốt, đủ loại thuận mao, còn hứa ngày mai sẽ chiên cá cho hắn, miêu đại gia lúc này mới chịu thỏa mãn, ủ trong lòng Ngô Nặc, ngửi hương hoa nhè nhẹ, hai người cùng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, nấm trên vách động đột nhiên đong đưa, rất nhanh, một sợi dây mây thô bằng ngón cái chậm rãi ‘bò’ từ vách động tới ‘giường’. Nó lặng lẽ ẩn núp một lát, ‘thấy’ hai người đều ngủ say, dây mây cẩn thận nâng ‘đầu’ lên, chậm rãi ‘bò’ lên người Bạch, chọt chọt lỗ tai, gãi gãi cằm, đụng đụng vuốt mập, chơi vui quên trời đất…
Bạch đại miêu ngủ rất trầm, đang mơ thấy tiểu sứ thần cùng hắn chơi rất vui, bất giác tứ chi chổng trời bụng mập cũng lộ ra, cái đuôi vô thức quấn vào dây mây.
Dây mây… dây mây chơi càng vui.
Sáng hôm sau, trời vừa mông lung sáng, Ngô Nặc và Bạch lần lượt tỉnh lại.
Ngô Nặc sét đánh không đổi luyện tập công pháp, Bạch đại miêu hiếm khi hưng trí học theo y, động tác đơn giản ở đầu hắn vẫn có thể mô phỏng làm theo một chút, động tác độ khó cao phức tạp phía sau, hắn làm sao cũng không học được, chân trái vấp chân phải, té đến mức Ngô Nặc cũng đau giùm hắn. Để hấp dẫn lực chú ý của tiểu sứ thần, Bạch đại miêu đặc biệt không sợ mất mặt, sau khi ngã mấy lần, dứt khoát biến thành mèo mập, ủy khuất nhìn Ngô Nặc. Nhìn tới mức Ngô Nặc đành phải vội vàng luyện qua hai lần, rồi thu công.
“… Cậu chỉ biết chơi xấu thôi!” Ngô Nặc tức phì phò chọt chọt đầu mập của Bạch đại miêu, quả thật quá cản trở tiến bộ!
Bạch đại miêu nghiêm túc nghiêm sắc nhìn y, vẻ mặt ‘cậu đang nói gì, bổn miêu nghe không hiểu’ lãnh diễm cao quý. Ngô Nặc quả thật bị hắn chọc giận đến giận hết nổi, xoa xoa mặt mèo mập, không hảo khí nói: “Mau biến trở lại, ăn cơm sáng xong hôm nay còn nhiều chuyện phải làm.”
Bạch đại miêu có chút thất vọng à một tiếng, biến về hình người, chậm rì rì mặc quần áo, nhân lúc Ngô Nặc đang vùi đầu dọn dẹp đồ trong bao, hắn trộm hôn lên mặt y hai cái, sau đó có chút tiếc nuối nghĩ __ tối qua chơi kiểu gì chơi một hồi lại ngủ mất chứ? Quá đáng tiếc, lãng phí trắng một buổi tối!
Thanh Diệp sáng ra đã dậy, bảo các nô lệ dùng kê mới nấu một nồi cháo lớn, còn nướng hai con dê sừng, vốn dĩ đối với họ mà nói, đây tuyệt đối là bữa sáng có thể gọi là mỹ vị phong phú, nhưng tối qua sau khi ăn thức ăn của Ngô Nặc làm, giờ ăn thịt dê nướng và cháo kê không còn ngon như trước nữa.
Thanh Diệp chủ động mở miệng muốn tìm Ngô Nặc đổi một chút gia vị tối qua y nấu ăn.
Ngô Nặc nói gia vị mình mang ra rất ít, không đủ giao dịch, nhưng y có thể tặng họ một chút.
Sự hào phóng thân thiện của Ngô Nặc, khiến ấn tượng của Nha và Thanh Diệp dành cho y lại tốt thêm một chút, tối qua vì quặng sắt, họ nảy sinh kiêng kỵ và suy đoán đối với Ngô Nặc, giờ cũng đã giảm đi không ít.
Sau cơm sáng, hai anh em A Mộc A Lai dẫn Ngô Nặc và Bạch đi đến rãnh núi ở sau núi đã nhặt được đá quặng.
Nha và Vu Chúc tránh khỏi tộc nhận, lặng lẽ lên sườn núi Cô Sơn.