Bộ lạc Sào trồng ‘guli’ (giống lúa mì nguyên thủy’ là chính, sản lượng guli thấp, để có thêm càng nhiều thức ăn, gần như mỗi năm họ đều khai khẩn đất hoang không ngừng tăng diện tích gieo trồng.
Năm ngoái sau khi Ngô Nặc dạy mọi người dùng guli mài ra làm thành các loại bánh, rât nhiều dực nhân kén ăn không thích guli cuối cùng cũng thích guli, để ngày ngày có thể ăn đồ ngon, bộ lạc Sào năm nay gần như mở rộng diện tích gieo trồng gấp đôi.
Cứ thế, công việc dồn lên người các nô lệ càng nhiều.
Đồ Bàn, trưởng thành ở bộ lạc dực nhân, bị chủ nhân chuyển bán đến bộ lạc Đại Hồ. Khi hắn không dễ dàng gì tìm được thân nhân, cha mẹ lớn tuổi của hắn đang gồng lưng, mồ hôi như mưa làm việc trong ruộng đất hoang mới khai khẩn, một dực nhân tóc nâu cầm roi da ngồi trên cành cây, roi vung lên vun vút, cứ như một giây sau sẽ đánh xuống.
Ánh mắt dực nhân vô cùng sắc bén, Đồ Bàn vừa tiếp cận, ông đã phát hiện, đôi cánh chợt mở ra, giây tiếp theo đã đứng trước mặt Đồ Bàn, hơi nhíu mày hỏi: “Cậu là… Đồ Bàn?”
Cho dù Đồ Bàn hiện tại đã không còn là nô lệ nữa, nhưng đối mặt với người từng là chủ nhân, cho dù hắn biết người trước mắt nhìn rất hung, kỳ thật tốt hơn rất nhiều người, rất hiếm khi vô duyên vô cớ đánh phạt nô lệ của mình, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút kinh sợ khó gọi tên, thành thật gật đầu, hai chữ ‘chủ nhân’ bồi hồi rất lâu bên miệng, rốt cuộc không gọi ra.
“Cậu sống ở bộ lạc Trường Hà rất tốt hả?” Dực nhân đã không còn trẻ tuổi, trong mái tóc màu nâu mơ hồ thấy được không ít tóc bạc, ông nhìn Đồ Bàn sinh ra lớn lên, khi Đồ Bàn ra đời, đứa con thuần nhân thứ hai của ông lại đúng lúc bệnh chết được vài ngày, ông gần như xem Đồ Bàn là một nửa con của mình, nếu không phải mấy năm trước ông thật sự không còn cách nào, cũng sẽ không bán Đồ Bàn đổi muối thô. Vốn ông không muốn bán Đồ Bàn, là Đồ Bàn tự mình chọn.
Đương nhiên, cũng vì nô lệ trong tay ông không nhiều, nếu không bán Đồ Bàn, thì chỉ có thể bán cha mẹ của Đồ Bàn. Nếu thế, ba em trai em gái của Đồ Bàn sẽ không còn cha mẹ chăm sóc, Đồ Bàn cảm thấy mình đã lớn rồi, hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân, nên chủ động đề xuất hắn nguyện ý đi theo người bộ lạc Đại Hồ.
Đời người có lúc thật sự rất kỳ diệu, nếu khi đó Đồ Bàn không chọn ly khai, hắn sẽ không trở thành chiến nô của bộ lạc Đại Hồ, không trở thành chiến nô của bộ lạc Đại Hồ, thì sẽ không gặp được Vu Nặc đại nhân và Bạch đại nhân, nếu không gặp họ, hiện tại hắn vẫn là một trong rất nhiều nô lệ, giống những nô lệ khác, cả đời không ngừng làm việc, trân mắt nhìn thân nhân của mình trăn trở lưu lạc, vĩnh viễn không thể nắm giữ vận mệnh của mình.
Mà hiện tại, hắn đã thành công xóa bỏ thân phận nô lệ, trở thành một thành viên trong quân đoàn thuần nhân bộ lạc Trường Hà, không cần phải chịu đói, lập công còn được thưởng. Hiện tại hắn thậm chí còn là thuyền trưởng một chiếc thuyền, tất cả người trên thuyền tính cả chiến sĩ thú nhân đều phải nghe hắn an bài điều phối, đây là điều trước kia hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Lại một lần trở lại nơi mình sinh ra lớn lên, Đồ Bàn không khỏi sinh ra rất nhiều cảm khái, sau đó tận đáy lòng cảm tạ Vu Nặc đại nhân và Bạch đại nhân đã triệt để thay đổi vận mệnh của hắn.
Mà hiện tại, hắn còn muốn thay đổi vận mệnh của người nhà mình.
Đồ Bàn gật đầu thật mạnh, nói: “Tôi sống rất tốt, Vu Nặc đại nhân đã xóa bỏ ấn ký nô lệ của tôi, hiện tại tôi là chiến sĩ của bộ lạc Trường Hà! Vu Nặc đại nhân phát cho tôi rất nhiều tiền, tôi dùng số tiền này đổi một chút muối huyết, tôi, tôi muốn…”
“Cậu muốn đổi đi cha mẹ và em trai em gái của cậu sao?” Dực nhân trung niên cười hỏi.
“Đúng.”
“Trước phải nói, ít là bốn mươi ống muối huyết…” Dực nhân trung niên nghĩ tới gì đó, đột nhiên đổi lời: “Bỏ đi, cha mẹ cậu đã lớn, không đáng bao nhiêu muối huyết, cho tôi hai mươi ống muối huyết, cậu mang họ đi hết, nhưng nhất thiết không thể để dì Dực Nguyệt của cậu biết, nếu không tôi thảm rồi.”
Nhớ tới cảnh nữ chủ nhân hung hãn đánh nam chủ nhân tới mức chạy loạn khắp bộ lạc, Đồ Bàn cười rất không phúc hậu, sau đó nghiêm túc nói: “Chú Dực Tước, tôi có tiền, tôi sẽ trả cho chú cân muối huyết, chú là người tốt, cảm ơn chú.” Không còn là chủ nhân, mà là chú.
‘Cảm ơn’ là từ Đồ Bàn mới học được sau khi tới bộ lạc Trường Hà, Dực Tước nghe không hiểu là ý gì, nhưng hắn hiểu được sự cảm kích của Đồ Bàn, hắn cười nói: “Vậy thì ống muối huyết đi, thêm một ống tôi cũng không cần, ba mẹ em gái em trai của cậu đều ở bên đó, cậu mau qua đi.”
Đồ Bàn thuận lợi mang thân nhân đi từ chỗ Dực Tước, những người khác thì không thuận lợi như thế, hoặc nhiều hoặc ít đều bị tiền chủ nhân đoạt đi chút đồ.
May mà họ tới có chuẩn bị, sáu mươi người tới bộ lạc Trường Hà, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút phần thưởng, trong mùa đông bộ lạc cung cấp đồ ăn đồ uống, họ căn bản không dùng tiền. Biết họ muốn mua về người thân của mình, có vài chiến nô đã không còn thân nhân, cũng lấy hết tiền của mình ra, cho người không đủ tiền mượn. Mọi người giúp đỡ gom góp lại, về sau Vu Nặc đại nhân biết chuyện của họ, lại lấy danh nghĩa cá nhân, cho họ mượn một khoản tiền.
Cho nên, lần này họ tới đây đã mang theo đủ đồ đổi về thân nhân của mình.
Nghiêm khắc mà nói, bộ lạc dực nhân không giàu có như bộ lạc Đại Hồ, nhưng các dực nhân có cánh, có thể bay tới rất nhiều hiểm địa thú nhân khó thể tới, vì thế, họ tích lũy được không ít vu dược quý giá, cùng với những giống trái cây hiệu quả đặc thù giống quả nham, lại thêm sáp trùng chất lượng khác nhau, hạt giống lúa mì nguyên thủy đặc biệt lựa chọn theo yêu cầu của Ngô Nặc, từ bộ lạc Trường Hà đổi đi hơn cân muối huyết, cái này còn chưa tính muối huyết các cư dân trực tiếp đổi được từ đội thuyền.
Trừ muối huyết ra, họ trao đổi không ít đồ gốm.
Các dực nhân thích ăn trứng, sớm đã thèm nhỏ dãi trứng muối Ngô Nặc nói ~(≧▽≦)/~.
Bột súc miệng, bột tắm rửa cũng là đồ tốt, có thể đổi bao nhiêu thì đổi bấy nhiêu!
Phù hộ chúc phúc của thần thú đối với dực nhân không có sức hấp dẫn gì, nhưng dây chuyền may mắn thật sự rất đẹp, dây chuyền may mắn trải qua cải thiện một bước, do các người lùn bôi thêm chất màu tươi sáng, hình dáng khác nhau màu sắc khác nhau, dùng da thú tuyết trắng tô điểm, các giống cái nhìn thấy căn bản không dời chân được, các giống đực… trừ móc túi ra còn có thể làm gì?
Bộ lạc dực nhân tuy không giàu có như bộ lạc Đại Hồ, nhưng đào vốn gốc ra trao đổi cũng không thể xem thường, rất nhanh, mười mấy chiếc thuyền đám Đồ Bàn chạy tới, chiếc nào cũng nhét đầy.
Bộ lạc dực nhân trao đổi nhiều thứ như thế, tự nhiên không phải toàn để hưởng thụ.
Họ là chuẩn bị cho hội chợ bộ lạc dực nhân sắp tới.
So với các bộ lạc dực nhân khác, nơi họ ở khá xa cách, mỗi lần thứ có thể mang tới hội chợ không nhiều, tự nhiên không đổi được đồ gì tốt. Nhưng năm nay có những đồ giao dịch của bộ lạc Trường Hà, họ nhất định có thể lộ mặt sáng trong hội chợ bộ lạc dực nhân, đổi được càng nhiều đồ càng nhiều nô lệ.
Không chừng về sau, họ cũng có thể chủ trì hội chợ bộ lạc nha.
Cho nên, đồ tốt càng nhiều càng tốt!
Vốn dĩ, Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao đều muốn lên thuyền bộ lạc Trường Hà xem thử, nhưng mấy người Đồ Bàn sớm đã được Ngô Nặc dặn dò qua, trừ nô lệ, người khác tạm thời trước đừng mang về bộ lạc.
Các chiến nô đã bị Ngô Nặc và Bạch lừa qua một lần, làm sao không biết ‘dụng tâm lương khổ’ của hai người họ, miệng ai cũng kín còn hơn trai, trừ nô lệ, bất luận ai cũng nhất loạt cự tuyệt.
Thế là, bộ lạc Trường Hà càng trở nên thần bí trong lòng mọi người.
Tộc hầu thú xa nhất, họ lại cư trú sâu trong rừng tránh thế ẩn cư, tăng thêm rất nhiều khó khăn cho giao dịch.
Nhưng, người bộ lạc Trường Hà mang theo muối huyết quan trọng nhất và vò có thể đựng ‘nước thần ban’, nói cái gì cũng phải giao dịch.
Chẳng qua tộc hầu thú đại khái là nghèo nhất trong mấy bộ lạc giao dịch lần này, họ vừa không có nô lệ cũng không có bao nhiêu vu dược quý giá, nhiều lắm chỉ là chút hạt giống cây ăn quả, căn bản không đổi được bao nhiêu muối huyết, cuối cùng họ chỉ có thể nhịn đau lấy ra một chút ‘nước thần ban’ để giao dịch.
Vì ‘nước thần ban’ và hạt giống cây ăn trái của tộc hầu thú là Ngô Nặc đặc biệt dặn dò qua, các thuyền viên cũng không cố ý làm khó tộc hầu thú, hai bên giao dịch coi như vui vẻ.
Tộc hầu thú có được muối huyết và vò mà họ muốn, các thuyền viên trừ đổi được lượng lớn hạt giống cây ăn trái, trái cây, còn đổi được sáu vò ‘nước thần ban’, mỗi vò có mười một mười hai cân, hương rượu thơm nồng khiến các thuyền viên thèm không thôi, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể chảy nước miếng, không dám ăn vụng.
Đùa sao, dực hổ Bạch đã âm thầm cảnh cáo họ, ‘nước thần ban’ nếu thiếu đi một giọt sẽ tính sổ với họ! Chẳng qua, nếu có thể mang mấy vò này về, thì sẽ có phần thưởng riêng cho họ.
Cho nên, dù bộ lạc hầu thú cách rất xa, cũng có không ít thuyền viên tranh nhau tới đây.
Giao dịch bên bộ lạc Cô Sơn cũng vô cùng thuận lợi, vừa nghe nói người của bộ lạc Trường Hà đã tới, họ mang cành cây lá cây trường sinh mộc, gạo kê, vu dược đã chuẩn bị sẵn đưa tới nơi thuyền dừng.
Qua một mùa đông, thỏ mập A Lai lại trưởng thành lên chút, nhưng cậu ta hóa hình sớm, vẫn còn giống một đứa trẻ, thấy Ngô Nặc không tới, thất vọng quá trời.
Chẳng qua Ngô Nặc vẫn nhớ tới con ‘thỏ mập’ này, đặc biệt bảo người mang tới chút quà cho cậu ta.
Thứ khác không dễ bảo tồn, Ngô Nặc liền bảo người mang cho cậu ta một vò kẹo viên dùng mía tinh luyện ra nước, lại dùng nước đường đó cộng thêm các loại quả khô và quả hạt nấu thành.
Kẹo Ngô Nặc tự làm, mùi vị đương nhiên không thể sánh được với mấy loại kẹo ngon ở hiện đại, có vài chỗ nấu không đạt thậm chí còn mang theo chút vị cháy dính nhàn nhạt.
Nhưng đối với người thế giới này, đây tuyệt đối là mỹ vị vô cùng hiếm thấy khó có.
A Lai cao hứng phát điên, kết quả hôm sau kẹo của cậu ta đã bị Thụ Tiểu Thất ăn vụng một nửa.
A Lai tức phát khùng, đánh một trận với Thụ Tiểu Thất, chẳng qua đợi khi Thụ Tiểu Thất tìm các loại trái cây ngon về cho cậu ta, thỏ mập lại được dỗ vui vui vẻ vẻ.
Nhưng kẹo vẫn là hết rồi.
A Lai còn muốn ăn kẹo ngọt ngào, cũng rất hiếu kỳ bộ lạc Trường Hà, muốn đi xem thử, cậu ta quấn các thuyền viên rất lâu, đáng tiếc các thuyền viên này bị đặc biệt dặn dò không thể mang người về, A Lai cuối cùng chỉ có thể thất vọng nhìn thuyền lớn dần biến mất ở cuối con sông.
Giao dịch cùng mấy bộ lạc đều được tiến hành vô cùng thuận lợi, đợi khi Bạch đại miêu luyến tiếc không nỡ ra khỏi nhà, thuyền đã bắt đầu khởi hành trở về.