Ngô Nặc cảm thấy lưỡi mình đã cứng lại.
Ánh mắt của Bạch đó là sao, cảm thấy ông đây cứ giống như cuồng ma hôn miệng chiếm tiện nghi của hắn. (╯‵口′)╯︵┻━┻
Nước thuốc đắng chát trong miệng không cam yếu thế chiêu cáo sự tồn tại của mình, nghĩ đến cánh băng liên đắt muốn chết, Ngô tiểu Nặc thoáng cái liền tỉnh táo, một là không làm đã làm phải làm đến cùng, đầu lưỡi thè ra, đẩy toàn bộ nước thuốc còn lại vào miệng Bạch.
Bạch không biết mình lần này có phải bị thương quá nặng không, cảm thấy tim đập nhanh muốn chết, giống như huyết dịch toàn thân đều trào lên đầu, đầu choáng váng lợi hại, trong óc rối tung duy chỉ có một loại cảm giác rõ ràng chưa từng có__ Đầu lưỡi của tiểu sứ thần vừa ngọt và trơn còn ngon hơn cả quả nham trăm lần.
Nhưng thú nhân giống đực và thuần nhân giống đực không thể sinh con đâu…
Nhưng, đầu lưỡi của tiểu sứ thần ngon như thế, nếu có thể ăn hoài, không sinh con hình như cũng không sao hết, dù sao hắn ghét nhất chính là đám nhóc đó, vừa ngu vừa yếu.
Ngô Nặc không biết dưới bộ mặt liệt của Bạch đã nổi lên gió bão đáng sợ, thuốc đã đút rồi, y chuẩn bị đẩy Bạch ra, lại bị Bạch ôm lấy, đảo khách làm chủ…
Đợi đã, tên khốn này đang làm gì?!
Bỏ qua cảm giác tê dại trong miệng, Ngô Nặc dùng sức đẩy Bạch ra, không cẩn thận chạm vào cánh tay bị gãy xương của Bạch, Bạch đau đến mức run lên một chút rồi cứng người lại.
Một giây sau, ‘thiên sứ’ thoáng cái biến về đại miêu, ngã xuống giường, trong con mắt xanh lam như bầu trời dường như phủ lên một tầng hơi nước lóng lánh, liếm chân trước bị gẫy kêu ngao ngao, cái đuôi bình thường luôn đắc ý lắc lư sau lưng giờ ủ rũ buông thõng, vô tội lại đáng thương.
Tất cả lời chất vấn của Ngô Nặc đều nghẹn lại trong bụng, nhìn đại miêu toàn thân thương tích đáng thương khủng khiếp, lòng mềm thành một bãi nước.
Không phải chỉ là để đại miêu hôn một cái sao, đều là đực, có gì phải xoắn?
“Mau uống hết thuốc đi.” Vì nụ hôn vô cùng bất ngờ vừa rồi, hơi thở của Ngô Nặc vẫn chưa bình ổn, giọng nói bình thường trong vắt dễ nghe giờ nhiễm lên chút âm khàn.
Đại miêu cảm thấy tiểu tâm can vừa mới bình ổn lại của mình, lại có dấu hiệu gia tốc.
Không bình thường.
Lần này chắc chắn là mình bệnh rất nặng.
Đại miêu ngoan ngoãn vùi đầu vào chén thuốc, từng hớp từng hớp uống hết thuốc, đắng đến mức cả bộ mặt mèo cũng nhíu lại.
Lúc này, một quả nham đã cắt ra đứa tới trước mặt, đại miêu không chút do dự tựa vào tay Ngô Nặc liếm dòng nước ngọt ngào trong vắt trong vỏ quả. Không biết là vì thuốc, hay do bị thương quá nặng, hoặc cả hai đều có, đại miêu uống xong một quả nham, liền dựa vào đùi Ngô Nặc mơ hồ ngủ mất.
“Mèo thối.” Ngô Nặc chọt chọt đầu nó, lực chọt nhẹ đến mức chỉ như vuốt ve.
Trong nhà Bạch không có thứ gì như chậu rửa mặt, Ngô Nặc chỉ có thể tìm cái chén gỗ cỡ lớn nhất__ lớn như chậu rửa mặt cỡ nhỏ __ dùng nước nóng tiêu độc xong, lại đổ đầy nước nóng vào.
Đợi nước đã hạ nhiệt xấp xỉ, Ngô Nặc dùng ống tay áo đã tiêu độc của mình __ vì không tìm được khăn lông, Ngô Nặc chỉ đành nhịn đau cắt ống tay áo ngắn mới may lại chưa được hai ngày__ Nhúng vào nước, cẩn thận lau vết máu đã khô lại trên người đại miêu.
Lau đi lau lại ba bốn lần, vết máu trên người đại miêu mới miễn cưỡng coi như sạch sẽ, dưới bộ lông ẩm ướt lộ ra từng vết thương lớn nhỏ, Ngô Nặc nhịn không được lại đau lòng một trận.
Để cố gắng tránh lây nhiễm, Ngô Nặc dùng công cụ tên dao quân dụng cẩn thận cắt lông trên vết thương của đại miêu. Những vết thương vừa khép miệng này còn rất yếu ớt, chỉ thoáng lơ là sẽ dễ chảy máu, trong phòng rất tối, Ngô Nặc cắt cũng vô cùng cực khổ.
Tốn thời gian rất lâu cuối cùng mới xử lý sạch sẽ vết thương trên người đại miêu.
Hệ thống nhắc nhở thời gian uống thuốc lần hai đã đến__
Cái này đương nhiên không phải nhắc nhở miễn phí, Ngô Nặc tốn tròn điểm tích phân, hệ thống mới đồng ý giúp y báo thức năm lần.
Đại khái đã uống qua một lần, lần này đại miêu phối hợp hơn nhiều, cho dù vẫn trong trạng thái hôn mê, cũng rất dễ rót thuốc vào, một chút cũng không lãng phí.
Bận rộn cả ngày, tối lại gặp chuyện này, Ngô Nặc sớm vừa mệt vừa buồn ngủ, sau khi cho đại miêu uống thuốc xong, vốn còn muốn đợi đại miêu giảm sốt hẳn mới ngủ, kết quả vừa nằm xuống giường liền ngủ.
Giữa chừng đến giờ, hệ thống muốn đánh thức ký chủ, kết quả phát hiện Bạch đã giảm sốt, hơn nữa hồi phục rất tốt, nghĩ nghĩ, cuối cùng hệ thống quyết định nghỉ chờ thời cơ.
Trong lòng Ngô Nặc luôn nhớ tới vết thương của Bạch, buổi tối nằm mơ một đống lung tung, ngủ không an ổn chút nào, sáng sớm trời vừa mông lung đã tỉnh.
Tỉnh lại ngay lập tức nhìn thấy đại miêu co thành cục nằm bên cạnh tay y, cái đầu lông lá gác lên hõm vai y, còn ngáy khe khẽ, ngủ đặc biệt ngon. Lo âu quấn mãi lấy y cả tối dường như thoáng cái biến mất không còn tông tích, ngón tay nhẹ điểm lên chóp mũi ẩm của đại miêu, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười.
Nhìn kỹ lại, những vết thương nhìn thấy đau mắt trên người Bạch tối qua đã lành hơn nửa, có những chỗ bị thương cạn đã hoàn toàn lành lại, mà chỗ vết thương sâu, cũng đã mọc ra thịt mới. Chỉ đáng tiếc một con mèo vốn rất xinh đẹp, hiện tại chỗ này trọc một miếng chỗ kia thiếu chút lông, giống như chó gặm, xấu phát gớm.
Nhưng, Ngô tiểu Nặc tỏ vẻ, đại miêu nhà mình cho dù xấu cũng là ngoan trong xấu, xấu ngoan xấu ngoan.
Hơn nữa sau khi biến thành người, lại là một đại soái, soái tới mức không có bạn bè.
Không biết sao đột nhiên nhớ tới ô long tối qua, tai Ngô Nặc đỏ lên, sau đó sờ đầu đại miêu, nhiệt độ bình thường, lại sờ người, nhiệt độ cũng giống bình thường.
Cánh băng liên của hệ thống hình như chỉ có tác dụng giảm nhiệt hạ sốt, vết thương của Bạch có thể lành nhanh như thế, lẽ nào là vì vu dược?
Thuốc của thế giới này, thật sự thần kỳ như thế sao?
Mang theo chút nghi hoặc, Ngô Nặc đứng lên, chuẩn bị nấu chút canh cá cho Bạch làm bữa sáng.
Canh cá giàu dinh dưỡng dễ tiêu hóa, nếu là canh cá trích còn có công hiệu bổ khí xóa nghẽn, đặc biệt thích hợp dùng cho người bị thương. Đáng tiếc cá trên thế giới này trừ đại thể hình dạng không khác mấy trên trái đất, còn vẻ ngoài thì kém đến mười vạn tám ngàn dặm.
Không có cá trích, Ngô Nặc liền dùng một loại cá nhỏ màu bạc lớn bằng lòng bàn tay thay thế. Lúc trước y từng dùng loại cá này nấu canh, còn đưa cho đại vu, hương vị so với cá trích chỉ hơn không kém. Hơn nữa rất giống cá tầm trên trái đất, chỉ có một đường xương chủ, không có xương tạp khác, chất thịt đặc biệt non mềm, vị tanh nhạt, nếu khéo tay, sắt làm sashimi cũng không thành vấn đề.
Hôm qua đám nhóc đã làm xong mấy loại cá, bọn chúng chê cá này nhỏ, đều không thích ăn, tặng hết cho Ngô Nặc. Ngô Nặc vốn định buổi tối sẽ làm cá nướng cho đại miêu nên không giết, giữ lại, thực sự không có chỗ để, liền nuôi trong nồi đá nhà Thạch Hổ.
Sức sống của loại cá nhỏ này vô cùng ngoan cường, nuôi cả buổi tối, toàn bộ đều còn sống, tinh thần cũng tốt.
Ngô Nặc tùy tiện bắt năm con, giết rồi xử lý, dùng mỡ heo thú không còn bao nhiêu trong nhà rán cho vàng giòn, sau đó lại thêm nước vào đun. Khi đun sắp chín, đổ một chén dưa dài cắt sợi cực mảnh vào, nước canh tuyết trắng sôi lên, không bao lâu, mùi dưa dài trộn với mùi cá tỏa ra.
Bạch ngửi mùi hương, mơ hồ tỉnh lại, sau đó thấy Ngô Nặc đang ngồi xổm bên cạnh nồi đá trông lửa, ánh lửa chiếu sáng gương mặt trắng nõn của y, mơ hồ thấy được trên trán có ánh nước vụn.
Rõ ràng cách xa như thế, nhưng Bạch dường như cảm giác được hơi ấm của ánh lửa đó, nồng nàn, ấm áp, ấm đến tận tâm.
Tiểu sứ thần của hắn thật tốt, của hắn, của một mình hắn ︿( ̄︶ ̄)︿.