Đã có bản vẽ lò gạch chính xác tỉ mỉ nhất, vật liệu nung gạch và xi măng thích hợp nhất cũng đã tìm được, gỗ các loại với đủ kích cỡ khắp núi có rất nhiều, theo lý mà nói tiến độ nên rất nhanh, nhưng tương phản, chuyện tiến triển một chút cũng không thuận lợi.
Nguyên nhân chỉ có một__ công cụ của bộ lạc Trường Hà thật sự không tiện dụng.
Công cụ bộ lạc gần như đều lấy đồ đá làm chính, không chỉ nặng nề còn cùn.
Dùng mấy cục đá đó mài ra công cụ đào lò, mọi người liều mạng làm việc, nửa ngày mới đào ra được một động nhỏ, theo tiến độ này muốn xây xong lò, không biết chờ đến ngày tháng năm nào, Ngô Nặc chỉ nhìn bọn họ làm việc thôi miệng đã nổi bọt nước.
Ngô Nặc nói đến cạn nước miếng, mới khiến đại vu nhượng bộ đồng ý cho họ dùng bùn ở vùng đất tử vong nung gạch xây nhà. Nhưng chuyện lại mắc kẹt ở khâu lấy vật liệu. Ngô Nặc muốn nhờ địa lợi, đào mương, dẫn đất dính ra, cố gắng tránh né khu vực đầy độc khí, nếu với kỹ thuật của trái đất hiện đại, tới hai học sinh tốt nghiệp trường Lam Tường, tùy tiện hai cái máy khai thác, một ngày là xong.
Nhưng bộ lạc Trường Hà không có Lam Tường càng không có máy khai thác, hoàn toàn dựa vào chiến sĩ thuần nhân dùng tay và đồ đá đào mương từng chút, tảng đá lởm chởm và đồ đá thô sần để lại từng vệt máu trên tay chân họ, từng bọt từng bọt máu, vết thương ngoài da không tính là gì, nhưng bọn họ ở lâu gần vùng đất tử vong, lực đề kháng có mạnh, cũng dễ bị độc khí ảnh hưởng, gần như mỗi ngày đều có chiến sĩ không chịu khống chế tự động tới cạnh đầm lầy, ý đồ nhảy xuống, còn không thì là không chút dự báo đột nhiên tấn công đồng bạn.
Cũng may Tinh đích thân tọa trấn, để mọi người giám sát hành động của nhau, một khi không đúng, lập tức ngăn cản, sau đó dời đến khu vực không bị độc khí ảnh hưởng, nghỉ ngơi xong mới tiếp tục làm việc. Nhưng, các chiến sĩ mỗi ngày đều chịu đủ giày vò về thân thể và tinh thần, tiến độ đào mương lại càng thêm chậm.
Cuối cùng chính là tìm gỗ.
Ngay từ đầu Ngô Nặc đã phái hơn nửa chiến sĩ đi thu thập gỗ, kết quả không ngờ Tinh nhanh như thế đã dẫn người tìm được địa điểm xây lò và đất dính thích hợp, nên phải phân phối nhân thủ lần nữa, số người dùng trong nhiệm vụ này ngược lại trở thành ít nhất.
Nhưng nhiệm vụ này cũng không hề nhẹ nhàng, cây trong Hắc Sắc sâm lâm vô cùng nhiều, dưới tình huống thiếu con người phá hoại và quấy nhiễu, những cây này đều vô cùng to lớn, cây lớn chọc trời sinh trưởng sớm nhất cắm rễ cực sâu, hút đi dưỡng chất nhiều nhất, phía trên lá cây che phủ mặt trời, khiến khu rừng trở nên tối tăm như ban đêm, như thế, ngược lại chúng đã hạn chế sự sinh trưởng của những mầm cây con, tăng mạnh quá trình mạnh sống yếu chết. Do đó trong Hắc Sắc sâm lâm cây cối có thể trải qua mùa đông đáng sợ hết năm này đến năm khác, gian nan sinh tồn đều vô cùng thô to.
Trong rừng đi đâu cũng có thể thấy đại thụ to bằng mấy người ôm, cây nhỏ thì khá ít.
Nhưng cho dù là những cây nhỏ kia, dùng rìu đá chặt từng chút mài từng chút, một chiến sĩ thuần nhân để chặt ngã một cây phải tốn cả một tiếng, kéo cây về bộ lạc, giữ thân cây lại làm cột nhà xà ngang, cành cây thì chặt ra phơi khô làm củi, cả quá trình chậm đến mức có thể khiến kẻ nóng tính tức phát bệnh.
Ngô Nặc nhìn thời gian hệ thống mỗi ngày tận chức đếm ngược, các chiến sĩ liều mạng làm việc mà thanh tiến độ lại kẹt ở % chết sống không nhích lên một chút, y cho dù không nóng tính cũng sắp vội đến phát bệnh rồi.
Cứ tiếp tục như thế không được, cần phải kiếm chút công cụ thuận tay cho mọi người.
Con đường duy nhất chỉ có hệ thống.
Ngô Nặc gọi giao diện thao tác ra, thời gian này y lại lục lục bán vài thứ ở khu giao dịch tự do, đồng thời tiêu không ít tích phân, thông tin cá nhân cơ bản đã đổi mới hoàn toàn__
Họ tên: Ngô Nặc
Chủng loài: Sinh mạng trí tuệ cacbon cơ bản.
Giao dịch tệ:
Giao dịch tích phân:
Vật phẩm giao dịch: Không.
Giao dịch tệ ngược lại nhiều nhất, nhưng chỉ có điểm tích phân, căn bản không thể mua bất cứ công cụ hữu dụng nào từ hệ thống (╯‵口′)╯︵┻━┻.
‘Nhìn’ mặt ký chủ ngốc sắp dính lại thành cục, hệ thống đúng lúc nhắc nhở: [Cho vay.]
Ngô Nặc đang có tâm sự, không nghe rõ, tùy tiện hỏi: [… Mày nói gì?] (Tiếng Hoa Hạ.)
Đại miêu mấy ngày nay luôn vì chuyện ‘một người một phòng ngủ’ mà sinh hờn dỗi, khổ nỗi Ngô Nặc tâm ý đã quyết, hắn nói gì, Ngô Nặc cũng không nghe, còn xem hắn là trẻ con không hiểu chuyện dỗ dành, đại miêu tức giận mấy ngày nay không thèm để ý tới Ngô Nặc. Đã thế Ngô Nặc lại còn bận rộn muốn chết, tất cả tâm tư đều dồn lên nhiệm vụ, ngay cả ăn cơm cũng tùy tiện ăn cho qua, ban ngày nhọc tâm nhọc sức mệt nửa chết buổi tối ngã xuống giường là ngủ, làm gì còn dư tâm tư quan tâm cảm xúc của đại miêu, hơn nữa nếu nói về bản chất, Ngô Nặc cũng không phải là một người có tâm tư tinh tế.
Đại miêu giận dỗi mấy ngày, kết quả phát hiện Ngô Nặc căn bản không chú ý, hơn nữa mỗi tối lên giường là ngủ, gần hai ngày nay ngay cả nói cũng không nói gì với hắn, kết quả đương nhiên càng thêm giận. Hắn cũng biết giận chứ, cậu không để ý tôi tôi cũng không để ý cậu đâu! Đại miêu phẫn hận nghĩ.
Bạch đã quyết định chủ ý tối nay không để ý Ngô Nặc, cho dù có gãi da bụng cho hắn cũng không để ý!
Đại miêu lập trường kiên định nghe thấy Ngô Nặc hình như đang nói chuyện với mình, do dự một giây, hai giây, ba giây, bỏ đi, hắn đại nhân có đại lượng không tính toán với tiểu sứ thần, nếu tiểu sứ thần đã chủ động nói chuyện với hắn, hắn liền miễn cưỡng để ý đến y vậy ︿( ̄︶ ̄)︿.
“… Tôi không nói gì hết.” Đại miêu nhắm mắt không lạnh không nóng vô cùng mất tự nhiên đáp một câu.
Thời gian lại trôi qua một giây, hai giây, ba giây… ủa, tiểu sứ thần sao không nói nữa?
Bạch mở mắt ra ngẩng đầu nhìn Ngô Nặc một cái, phát hiện y nhắm mắt, chân mày hơi nhíu__ Đây là đang câu thông với thần linh! Đợi đã, vừa rồi tiểu sứ thần nói là ngôn ngữ của bộ lạc cũ của y, cho nên, tiểu sứ thần vừa rồi căn bản không phải đang nói chuyện với hắn (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Bạch nhìn Ngô Nặc chăm chăm một hồi, trong con mắt băng lam xinh đẹp mơ hồ có chút uất ức, sau đó lặng lẽ quay người đi, đưa mông cho Ngô Nặc__ không bao giờ để ý đến y nữa! Hừ!
Ngô Nặc đang thử trả giá với hệ thống, căn bản không chú ý đến động tĩnh của Bạch, [Hệ thống, cậu không thể nới lỏng chút giới hạn cho vay sao? Vay nhiều một chút, thời gian dài một chút, tiền lời ít một chút, chút chút là được rồi!] Ngữ khí của Ngô tiểu Nặc quả thật không thể nịnh nọt lấy lòng hơn.
Trong lòng hệ thống lóe qua rất nhiều số liệu, trầm mặc một lát mới nói: [Cho đến trước mắt, hạn mức tín dụng của ký chủ còn tốt đẹp, có thể suy nghĩ kéo dài kỳ hạn và số lượng cho vay thích đáng.] Tuy âm thanh vẫn máy móc như bình thường, nhưng lại lộ ra một sự căng thẳng không dễ phát giác.
[Vậy tiền lời thì sao?] Ngô Nặc cẩn thận hỏi.
Nó đã lợi dụng lỗ hỏng của bản thân làm trái với quy tắc thao tác rồi, ký chủ ngốc còn muốn giảm tiền lời, nằm mơ!
[Tiền lời không đổi.]
Ngô Nặc có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến có thể mượn thêm chút tích phân, thời gian phải trả cũng được kéo dài thêm một chút, cũng không tính toán vấn đề tiền lời nữa, [Vậy nhiều nhất tôi có thể mượn bao nhiêu? Trễ nhất là khi nào phải trả?]
Hệ thống: [Có thể cho vay nhiều nhất là tích phân, kỳ hạn trả nợ dài nhất lên đến ngày, nếu giữa chừng ký chủ trả hơn một nửa số nợ, có thể được hưởng quyền vay thêm lần nữa.] Nó đã gợi ý đến mức này rồi, nếu ký chủ ngốc vẫn nghe không hiểu, thì không phải tại nó.
Ngô Nặc không phụ kỳ vọng của nó get được trọng điểm, vội hỏi: [Vậy nếu giữa chừng tôi trả nợ rồi mượn thêm, nhiều nhất có thể mượn bao nhiêu?]
Hệ thống: [Nhiều nhất không vượt qua tích phân, kỳ hạn lại kéo dài thêm ngày nữa.] Cũng có nghĩa là, nếu y có thể trả trước tích phân, thì y có thể vay thêm tích phân nữa, như vậy cộng lại, y có thể dùng tích phân trong thời hạn ngày, trong thời hạn này, y tổng cộng có ba nhiệm vụ cưỡng chế, nếu có thể hoàn thành thuận lợi hết, cho dù là hoàn thành mức thấp nhất, cũng đủ trả nợ.
Nhưng vô ích!
Tính theo lãi xuất cho vay ‰ của hệ thống, tích phân mỗi ngày chỉ tính lãi xuất đã là điểm, nợ đủ ngày chính là lãi xuất , đã hoàn toàn vượt qua tiền vốn rồi! Nếu theo như hệ thống nói trong lúc mượn khoảng nhiều nhất có trả nợ một lần, lãi xuất sẽ càng nhiều!
Y lấy cái gì để trả số tiền lời nhiều thế này? Quả thật còn nặng lãi hơn cho vay nặng lại nữa (╯‵口′)╯︵┻━┻. [Hệ thống, sao mày không đi cướp đi?!] Ngô Nặc quả thật tức đến ngứa răng.
Hệ thống: [Hệ thống kiên trì nguyên tắc giao dịch văn minh, giao dịch công bằng, kiên quyết bài trừ tất cả hành vi làm trái với đạo đức pháp luật xã hội, xin ký chủ đừng nảy ra những suy nghĩ không tốt.]
Ngô Nặc: Không tốt em gái mi!
Vì vay nợ, Ngô Nặc rốt cuộc vẫn nhịn không mắng hệ thống, nhưng hệ thống đã cảm ứng được suy nghĩ chân thật của y, trong tâm hệ thống lại vụt qua một chuỗi số liệu loạn, nhưng bị nó dọn dẹp sạch sẽ.
Gần đây số liệu loạn trong tâm càng lúc càng nhiều, có lẽ nó nên tìm thời gian cẩn thận đi diệt virus mới được.
Ngô Nặc giãy dụa nửa ngày, lại chơi mồm mép với hệ thống nửa ngày, đáng tiếc hệ thống còn có nhiều nguyên tắc hơn cả đại miêu, không chút thoái nhượng, cuối cùng hết cách, y vay tích phân với lãi xuất ‰.
Vì một nhiệm vụ cấp B chỉ có điểm tích phân, lại đi nợ tích phân, Ngô Nặc cảm thấy lần này mình thật sự là lỗ luôn cả thận vào, nhưng vì căn nhà đầu tiên thuộc về mình, vì những chiến sĩ thuần nhân làm việc không phân ngày đêm vì nhà mới, phải liều!
Trên tài khoản một phát có thêm tích phân, Ngô Nặc không có chút suy nghĩ mình dư tiền gì, ngược lại còn không dám tiêu bừa hơn cả lúc trước.
Vì để những tích phân này có thể phát huy tác dụng ở hạn độ lớn nhất, Ngô Nặc không thể không chậm rãi tìm kiếm thứ thích hợp trong khu giao dịch tự do.
Cưa điện dao điện mua không nổi, đao laze kiếm hạt tử gì đó mua không nổi, đạo cụ ma pháp pháp khí tu chân gì càng khỏi nghĩ đến…
Ngô Nặc đi muốn choáng đầu trong khu giao dịch tự do, công cụ có thể dùng, tiện dụng không biết nhìn thấy bao nhiêu, nhưng không một cái nào y mua nổi. Trong những thứ y vừa thấy, rẻ nhất chính là cưa điện, nhưng cũng phải mất tích phân! Kỳ thật không nói thì thôi, nói toàn là nước mắt.
Ngô Nặc không chết tâm, sau lần thứ tư liên tục trả ‘phí online’, đột nhiên nhìn thấy một người trẻ tuổi bận vải bố ngắn trên đầu còn cột khăn bố căng thẳng co trong góc, quần áo rất giống nông dân trong phim cổ trang nhưng cũng không hoàn toàn giống, trước mặt hắn đặt một đống công cụ thật quen mắt…
Cuốc! Rìu! Dao chặt! Lưỡi liềm!
Không biết là thép hay là hợp chất kim loại nào khác, đen thui thủi, kiểu dáng rất giống những nông cụ y từng thấy ở nông thôn lúc trước, nhưng ít nhiều cũng có chút khác biệt. Đồ nhìn vô cùng bình thường, cũng không biết do chưa mài hay sao, lưỡi dao nhìn một chút cũng không bén.
Những nông cụ này từ lúc trồng khoai trắng Ngô Nặc đã thông qua hệ thống hỏi giá, tích phân cần không có cái nào thấp hơn , y vốn muốn thử tìm xem có vật thay thế nào khác không, nhưng tìm tới tìm lui, cũng chỉ có mấy thứ này là rẻ nhất.
Nếu không thì mua mấy thứ này cho rồi, tìm đến nhà bán ít nhiều cũng có thể tiết kiệm được chút giao dịch tệ.
Nhưng chất lượng của những thứ này nhìn ra không tốt như hệ thống bán, tích phân có lẽ sẽ rẻ hơn.
Ngô Nặc khẩn cấp gọi giao diện hệ thống ra, sau khi quét hình đồ giao dịch y muốn, giá tích phân hệ thống đưa ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y__
Cuốc (vẫn thạch cấp thấp): tích phân.
Rìu (vẫn thạch cấp thấp): tích phân.
Dao chặt (vẫn thạch cấp thấp): tích phân.
Lưỡi liềm (vẫn thạch cấp thấp): tích phân.
Sao mới đó đã rẻ thế này? Sao có thể đột nhiên trở nên rẻ thế này? Ngô Nặc kinh ngạc trợn tròn mắt.
Lúc này, ở một nơi cách bộ lạc Trường Hà rất xa, ba con rồng sừng đang chạy như điên trong những tiếng roi quất vun vút, sau lưng nó kéo một chiếc xe bản gỗ to lớn mà đơn giản, trên xe có năm thú nhân thô tráng cầm mấy cây rìu thật lớn, hưng phấn nhiệt liệt so sánh, còn lớn tiếng nói chuyện__
“Đợi chúng ta hiến số rìu này cho thủ lĩnh bộ lạc Dực Hổ, mày nói hắn có khen thưởng cho chúng ta không?”
“Hiến mấy cây rìu này có tác dụng gì? Chỉ cần hiến đám người lùn đã làm ra số rìu này cho Ngân Thương đại nhân, chúng ta muốn bao nhiêu ruộng đất nô lệ thì có bấy nhiêu!”
“Phải xin hắn cho chúng ta chút nô lệ hồ tộc, mấy hồ nữ đó!%%$^ … ha ha.” Một chuỗi những ngôn từ ô uế dơ bẩn kèm với tiếng cười lớn, xe thú trong bóng đêm càng đi càng xa.
Cùng lúc này, trong một bộ lạc xa xôi, một chú lùn thét lên lao vào một căn nhà đá, la lớn: “Đại vu, đại vu không tốt rồi, tế ti và thủ lĩnh bị những thú nhân đáng chết đó giết rồi, rìu sắt bọn họ làm ra mấy hôm trước cũng không thấy nữa…”
“Đại họa sắp tới, đại họa sắp tới, đi, lập tức triệu tập tất cả mọi người, ta có việc cần tuyên bố.”