Mỗi tuần, Ngô Nặc sẽ dạy đám nhóc sáu ngày, cuối tuần nghỉ một ngày. Mùa đông trời sáng trễ, trời tối sớm, mỗi ngày sáng sớm phải đến khoảng mười giờ trời mới sáng, chiều vừa qua bốn giờ trời đã bắt đầu tối.
Mọi người bộ lạc Trường Hà đã quen mặt trời mọc ra ngoài mặt trời lặn nghỉ ngơi, đặc biệt là trong mùa đông, trước kia thức ăn ít, mọi người vì giảm bớt tiêu hao, cả ngày hầu như phân nửa thời gian là ngủ, cho dù năm nay bộ lạc đã không còn phải lo lắng vì thức ăn, mọi người vẫn không thay đổi thói quen đã tạo thành từ lâu nay. Trời vừa tối đã đi ngủ sớm, ngủ đến khi trời sáng mới dậy.
Năm ngoái, trong mùa đông mọi người hầu như không có chuyện gì để làm, ban ngày ngắn ngủi, phân nửa trôi qua trong giấc mộng.
Năm nay, đám nhóc sáng đúng mười một giờ đi học, chiều đúng bốn giờ tan học, mỗi ngày tiết học, mỗi tiết học một tiếng, sau mỗi tiết có phút nghỉ ngơi, đám nhóc có thể nghỉ ngơi, cũng có thể kết bạn đi nhà xí.
Không trâu bắt chó đi cày, làm giáo viên một thời gian, Ngô Nặc cũng tổng kết được một vài kinh nghiệm__ Thoát ly ngữ cảnh, đơn thuần dạy tụi nhỏ nhận chữ, tụi nhỏ học rất chậm, quên cũng nhanh, tiến độ học chậm chạp.
Hết cách, Ngô Nặc chỉ có thể vắt óc biên soạn một vài câu chuyện nhỏ đơn giản thú vị, viết lên cuộn da dê, vào giờ học từng câu từng chữ giảng cho tụi nhỏ nghe.
Trẻ em luôn tràn đầy hiếu kỳ và nghi vấn, thường xuyên hỏi những chi tiết nhỏ trong câu chuyện, có vài vấn đề rất dễ giải đáp, có vài vấn đề Ngô Nặc lừa gạt vài câu cũng miễn cưỡng vượt qua, có vài vấn đề thì bất kể thế nào Ngô Nặc cũng không giải thích được__ Chẳng hạn, trái cây rớt xuống đất là vì lực hút trái đất, vậy lực hút trái đất là gì? Lẽ nào sâu trong lòng đất không phải là ma quỷ sao?
Lại chẳng hạn như, ngày đêm thay phiên bốn mùa luân chuyển là vì tinh cầu tự xoay và xoay quanh mặt trời, tinh cầu cũng xoay được? Tại sao trước giờ chưa từng có cảm giác này? Đợi đã, tinh cầu là gì? Có thể ăn không?
Đủ các loại vấn đề như thế, còn rất nhiều rất nhiều, mỗi lần Ngô Nặc đều bị hỏi đến chỗ bí, y chỉ là người bán hàng có văn hóa cơ sở, không phải giáo sư đại học toàn trí toàn năng a a a a, khốn kiếp (╯‵口′)╯︵┻━┻.
Mỗi lần bị đám nhóc con khốn kiếp vừa đáng yêu lại đáng hận này hỏi đến chỗ bí, lại không thể hồ loạn cho qua, Ngô Nặc sẽ nói đợi các em trưởng thành, tương lai nếu có cơ hội đi bộ lạc Viêm Hoàng, trí giả học nhiều hiểu rộng nơi đó có thể cho các em đáp án.
Đám nhóc đã càng lúc càng thích đặt câu hỏi, lại hỏi, trên thế giới này có vấn đề cả trí giả cũng không thể trả lời sao? Ngô Nặc trảm đinh chặt sắt nói với chúng, đương nhiên có, thế giới vạn vật vạn sự phút chốc vạn biến, cho dù là trí giả lợi hại đến đâu, cũng có nghi vấn không cách nào giải đáp, thậm chí thần cũng không phải vạn năng chân chính.
Một đạo lý đơn giản nhất, vì thần cũng không cách nào sáng tạo một cự thạch cả ngài cũng không thể đẩy.
Phải luôn giữ lòng hiếu kỳ và kính sợ với vạn vật trên thế gian, phàm chuyện gì phải có kiến giải của bản thân nhưng không thể cố chấp tin vào mình, đừng mê tín cái gọi là quyền uy, trên đời này không có một đáp án luôn bất biến, cũng không có chân lý vĩnh viễn chính xác.
Ngô Nặc có lẽ không cách nào dạy những đứa trẻ này tri thức lý luận quá cao thâm, nhưng y dạy cho chúng những đạo lý này, nếu tụi nó có thể nghiềm ngẫm, đã đủ cho chúng dùng cả đời.
Dù sao, Ngô Nặc có rất nhiều vấn đề không cách nào chân chính giải đáp cho tụi nó, nhưng trong mắt đám nhóc, Ngô Nặc đã biết hơn cha mẹ chúng rất nhiều rất nhiều, trí giả của bộ lạc Viêm Hoàng quá xa xôi không thể với tới, Ngô Nặc trong lòng chúng đã là người có trí tuệ nhất, giống như đại vu.
Nhưng so với đại vu, đám nhóc đương nhiên càng thích Vu Nặc ngoại hình xinh đẹp, cười lên đặc biệt khiến người ta muốn thân cận. Ai trong lớp nếu được Vu Nặc chính miệng khen ngợi, có thể đắc ý rất lâu, nếu được Vu Nặc sờ đầu vỗ vai, có thể hưng phấn mấy ngày trời đều treo nụ cười ngốc.
Có Bạch ở bên cạnh hung tợn nhìn, đám nhóc chỉ có thể mượn cớ hỏi vấn đề, mới có cơ hội tiếp cận Ngô Nặc. Có vài lần liếc thấy có ấu thú nhân nhân cơ hội làm nũng với Ngô Nặc, Bạch dứt khoát biến thành hình mèo, bá đạo chiếm cứ bờ vai Ngô Nặc, con mắt băng lam từ cao nhìn xuống hung ác địa đám ấu thú nhân, đám nhóc không bị dọa khóc đã không tệ rồi, làm sao còn dám lộ cái bụng mềm mại ra nữa?
Ấu thú nhân giận dỗi về nhà không ít lần cáo trạng với cha mẹ, tiếc rằng cha mẹ chúng cũng không đánh lại Bạch, đám nhóc thất vọng chỉ có thể ký thác hy vọng vào mình sau khi trưởng thành hóa hình, sẽ quyết một trận cao thấp với dực hổ Bạch đáng ghét đó.
Đám nhóc sợ Bạch, nhưng sau sợ hãi chưa chắc không có sùng bái, chúng coi Bạch là mục tiêu phấn đấu, đợi khi chúng trưởng thành, phát hiện bất luận mình phấn đấu thế nào, cũng không thể chiến thắng dực hổ Bạch, sợ hãi và sùng bái lúc nhỏ này sẽ chuyển hóa thành thần phục, cam nguyện đi theo.
Sau đó, Ngô Nặc dùng chữ Hán soạn rất nhiều câu chuyện nhỏ đơn giản, đám nhóc thường xuyên mang cuộn da dê ghi câu chuyện về nhà, từng câu từng chữ kể cho cha mẹ, các anh chị em quá tuổi hoặc không đủ tuổi nghe, tai nghe mắt thấy nhiều, người biết nói vài câu Hán ngữ đơn giản trong bộ lạc càng lúc càng nhiều, có vài người còn có thể viết vài chữ Hán đơn giản.
Đám nhóc đến trường xóa nạn mù chữ, mỗi lần đi là cả ban ngày, thời gian qua đặc biệt nhanh.
Người lớn cũng không giống như năm ngoái không có chuyện gì làm nữa.
Ngô Nặc vẽ lại bản vẽ cung gỗ nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ ‘truyền thụ phương pháp ướp muối và sấy khô thức ăn’ lên cuộn da dê, bảo Tinh chiếu theo đó mà làm.
Mọi người giày vò rất lâu, Tinh là người đầu tiên dùng gỗ và gân long thú làm ra một thành phẩm ngoại hình sần sùi, nhưng có tính năng gần như hoàn mỹ, hắn gác nhánh gỗ cứng đã vuốt nhọn, dùng sức kéo gân rồng, mũi tên gỗ lập tức bay xa mấy chục mét, cắm mạnh vào trụ gỗ, đi sâu ba phân.
Tinh lại thử với con mồi nuôi trong nhà, sau khi bắt liền mấy phát, mũi tên gỗ xuyên qua cổ chim thịt, chim thịt phành phạch mấy cái triệt để nghẹn khí.
Tinh quanh năm săn mồi, làm sao có thể không hiểu chỗ kỳ diệu của cung tên? Lập tức lấy cung tên đã làm xong đi tìm đại vu và cha hắn là Kim Đồng, đích thân làm mẫu uy lực của cung tên xong, hai người luôn miệng khen hay.
Gỗ cứng là một loại cây đặc thù trong Hắc Sắc sâm lâm, sinh trưởng rất chậm, nhưng chất gỗ vô cùng cứng chắc, nhưng nếu so với sắt, đương nhiên phải thua kém một chút, uy lực của cung tên cũng yếu hơn chút. Nhưng đại vu lại không để ý chút nào, độ cứng không đủ, vu dược góp phần.
Bôi vu dược (độc) lên đầu mũi tên, chỉ cần mũi tên có thể phá da con mồi (kẻ địch), thì có thể khiến chúng (họ) choáng đầu hoặc chết.
Cứ thế, có thể tăng lực sát thương cự ly xa của các chiến sĩ lên cực đại, đối với chiến sĩ thuần nhân ý nghĩa cực kỳ trọng đại.
Sau khi Tinh thành công, lập tức trở thành cố vấn kỹ thuật cho bộ lạc, cả đám đều lấy bán thành phẩm do mình mày mò ra giày vò hắn, sau khi giày vò đi giày vò lại nhiều lần, các cư dân bộ lạc gần như mỗi nhà đều có một cây cung gỗ.
Chỉ có cung thôi còn chưa đủ, mũi tên là hàng tiêu hao, càng nhiều càng tốt. Nhân lúc trời nắng, mọi người vào rừng chặt nhiều gỗ cứng mang về, bình thường làm ổ trong nhà dùng đồ đá chậm rãi mài mũi tên.
Đồ đá cùn, gỗ cứng chất liệu cứng, một người bình thường hơn một ngày mới có thể mài ra được một mũi tên, tuy hiệu suất thấp, nhưng cả bộ lạc từ trên xuống đều hành động, tích lũy lại số lượng cũng rất khả quan.
Mài mũi tên phần lớn là đàn ông, đêm dài miên man, đám đàn ông thiếu hoạt động vui chơi trừ nỗ lực tạo người ra, không có chuyện gì khác để làm, hai ba tháng ngắn ngủi, nữ tính đến tuổi trong bộ lạc hơn phân nửa đều có thai.
Mấy năm gần đây, tình huống bộ lạc vẫn không tốt, các phụ nữ cũng lần lượt sinh mấy đứa con, nhưng rất nhiều đứa đã chết yểu trong mùa đông, đói chết bệnh chết lạnh chết không phải là ít, trẻ con càng lúc càng ít, càng lúc càng quý.
Có vài người tìm được giống cái đã mấy năm, nhưng ngay cả một đứa con sống được cũng không có, hiện tại phụ nữ vất vả lắm lại có thai, đã có nhà che gió tránh tuyết không sợ rét lạnh, trong hầm có thức ăn ăn không hết, căn bản không cần lo lắng trẻ con sinh ra không nuôi nổi, đám đàn ông cấp thiết muốn kéo dài huyết mạch, hận không thể cung phụng giống cái của mình, làm sao nỡ để các cô làm việc?
Bất tri bất giác đã vào mùa đông gần ba tháng, năm ngoái vào lúc này, tuyết đã giảm đi từng ngày, qua thêm một tháng, tuyết đọng bắt đầu tan ra, thời tiết chậm rãi chuyển ấm, đất lớn hồi xuân, thời gian khó chịu đựng nhất trong năm chậm rãi trôi qua, một năm mới đã bắt đầu.
Nhưng năm nay một chút dấu hiệu chuyển ấm cũng không có, cuồng phong bão tuyết không những không giảm bớt, ngược lại mỗi ngày mỗi lớn. Đại vu dự báo được tình huống mùa đông năm nay không mấy lạc quan, nhưng không ngờ, tình huống lại ác liệt đến trình độ này.
Được lợi từ khoai trắng, cùng với thịt và rau dưa đã ướp muối, bộ lạc tạm thời còn không phải lo lắng vì thức ăn, nhưng kỳ thật tình huống của bộ lạc chỉ sợ cũng không mấy lạc quan.
Đại vu sống đến tuổi này, hiểu rõ hơn bất cứ ai, người nếu đói điên rồi, tuyệt đối chuyện gì cũng có thể làm ra.
Bộ lạc nhất định phải có chuẩn bị.
Tình huống những bộ lạc khác, còn tệ hơn đại vu đã suy đoán.
Tuyết lớn ngày qua ngày, chỉ có một số ít người bộ lạc sống trong hang chịu ảnh hưởng khá nhỏ, những bộ lạc khác quen dùng đá, gỗ, da thú vân vân dựng nhà, hơn phân nửa nhà ở đã bị cuồng phong bão tuyết phá hủy, rét lạnh buốt giá đã đông chết rất nhiều người. Cũng có người bị bức vào tuyệt cảnh, phát hiện có thể dùng tuyết băng đọng xây thành nhà băng, miễn cưỡng chống đỡ được cuồng phong bão tuyết hoành hành.
Từ hơn một tháng trước, rất nhiều bộ lạc nhỏ vừa đã cạn thức ăn, vì sống sót, có vài bộ lạc bắt đầu đi cướp của bộ lạc kế bên, có vài thú nhân không cách nào khống chế thú tính, trực tiếp cắn chết thuần nhân xem như thức ăn, thuần nhân thì lại ra tay với đối tượng yếu ớt hơn như các nô lệ, giống cái, trẻ con…
Trong lúc mọi người ở bộ lạc Trường Hà ấm áp dạt dào, không thiếu thức ăn, toàn tâm toàn ý chờ đợi sinh mạng mới giáng lâm, mỗi ngày mỗi khắc, thảm kịch đang diễn ra trong các bộ lạc xung quanh Hắc Sắc sâm lâm.
Rất nhiều bộ lạc yếu nhỏ, một là trực tiếp biến mất, hai là bị bộ lạc khác nuốt chửng, thú nhân xương mềm bị lừa đi, thú nhân xương cứng bị giết luôn, thuần nhân may mắn chút thì rơi xuống làm nô lệ, kém may mắn thì trực tiếp biến thành thức ăn.
Vì sống sót, có vài bộ lạc không thể không đi nương nhờ bộ lạc lớn, nhưng, bộ lạc Khê Cốc và bộ lạc Mục Nguyên năm ngoái không phải lo lắng vì mùa đông, tình huống năm nay cũng không tốt lắm.
Thời tiết giá rét, khiến hồ nước quanh năm ấm áp trong bộ lạc Khê Cốc lần đầu tiên đóng băng, trong cốc phiêu bay tuyết, thực vật chết khô số lượng lớn, động vật vào cốc tránh rét cũng ít hơn năm ngoái, gầy hơn năm ngoái. Người bộ lạc Khê Cốc thường rất hiếm khi chuẩn bị cho mùa đông, cuối cùng cũng nếm được tư vị đói khát và giá rét.
Nhà ở của bộ lạc Mục Nguyên bị bão tuyết phá hủy một lượng lớn, sau khi đông chết rất nhiều người, họ mới vào ở nhà băng. So với bộ lạc khác, bộ lạc Mục Nguyên tốt hơn chút là có lương thực dư dả, không phải nếm trải tư vị đói lạnh đan xen. Nhưng, mùa đông chậm chạp không kết thúc, đối diện với bộ lạc tới nương nhờ, cho dù bộ lạc Mục Nguyên muốn thu họ, cũng lực bất tòng tâm.
Đám người bị đói khác bức điên, vì tranh đoạt chút thức ăn, trở nên vô cùng hung hãn, cho dù đối diện với bộ lạc Mục Nguyên cường đại nhất, họ cũng dám hạ thủ.
Các cư dân bộ lạc Mục Nguyên phân bố tản mạn trên thảo nguyên, láng giềng cách gần nhất cũng phải trên ngàn mét, lại thêm cuồng phong bão tuyết ngăn cản tầm nhìn, những người sống ở ngoại vi bộ lạc trở thành đối tượng hạ thủ tốt nhất của kẻ ngoại lai.
Bộ lạc Mục Nguyên không chịu nổi phiền nhiễu, dần nổi lên suy nghĩ dẫn họa sang đông.
Bộ lạc Đại Thạch ở tận vùng đất tử vong, từ một tháng trước, tình huống đã tồi tệ đến cực điểm, vị trí bộ lạc hẻo lánh nghèo nàn, xung quanh cũng không có bất cứ bộ lạc nào để cho họ cướp đoạt.
Thủ lĩnh bộ lạc Đại Thạch không thể không phái chiến sĩ đến bộ lạc khác cầu tương trợ.
Bộ lạc Khê Cốc, bộ lạc Mục Nguyên trở thành đối tượng cầu trợ đầu tiên của họ, bộ lạc Trường Hà cách họ gần nhất, cũng miễn cưỡng xếp vào trong hàng đối tượng cầu trợ.