Thời điểm tia chớp từ pháo điện từ xuyên qua bầu trời, một chiếc xe bọc thép hạng nhẹ màu đen dừng lại ở trước cửa khách sạn Thiên Hải, một đám bảo tiêu mặc âu phục màu đen vây quanh một thanh niên đi vào quán rượu, hiện nay cái gì xe sang trọng, li-mô các kiểu đã không lưu hành rồi, loại này quân dụng xe bọc thép mới là biểu tượng của thân phận địa vị.
Cầm đầu chính là Đường Tử Uyên, mấy ngày này hắn có thể nói là đường làm quan rộng mở, ai cũng nói Thiên Hải là hung hiểm như đầm rồng hang hổ, kết quả như thế nào đây? Còn không phải tùy ý bản thân hoành hành không trở ngại, đem Trương Long tay bẻ gãy, cũng không có người dám đứng ra phóng cái rắm, tựu loại này cấp bậc, còn muốn cùng nhà họ Đường chống lại? Đường Tử Uyên cảm thấy trong nhà các trưởng bối có chút chuyện bé xé ra to rồi.
Thời điểm lên lầu, phía trước vừa vặn có một cái thiếu phụ, vòng eo chập chờn, như là liễu vờn trước gió giống như, quần mỏng bọc vào, đem đầy đặn bờ mông đường cong phác hoạ được nhìn một cái không sót gì, trong đám bảo tiêu đều có hai cái xem thẳng mắt, nhưng mà Đường Tử Uyên chỉ là nhàn nhạt liếc qua, tiếp đó đem tầm nhìn chuyển đi ra, một màn này vừa mới bị thiếu phụ thông qua trong tay cái gương nhỏ chứng kiến, trong nội tâm thầm mắng một tiếng.
Thiếu phụ đi đến không có người địa phương, phát ra một đầu tin tức: Tôn tỷ, phương án một đã thất bại.
Đường Tử Uyên ăn uống no đủ, đi vào khách sạn trong toilet, vừa mới giải quyết xong, đẩy ra cửa phòng rửa tay, liền nghe được cạch một tiếng, tựa hồ là đập lấy cái gì đó, sau đó liền một tiếng kêu sợ hãi, Đường Tử Uyên cúi đầu nhìn lại, một cái đang mặc đồ đi làm nữ nhân đang ngồi xiêu vẹo dưới đất, nhíu lại lông mày.
Nữ nhân đầu thắt một cái đuôi ngựa, lộ ra gọn gàng sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo, đầu mày cuối mắt đều là phong tình, lông mày có chút nhíu lên bộ dạng càng khiến người ta thấy yêu tiếc, bởi vì góc độ quan hệ. Đường Tử Uyên có thể đơn giản chứng kiến nữ nhân trước ngực cái thứ tròn tròn mềm mềm trắng như tuyết kia, còn có cái khe rãnh kia đủ để khiến người ta huyết mạch sục sôi, mặc dù nữ nhân tuổi thọ có chút lớn, nhưng trưởng thành bộ dạng thùy mị nhưng lại miêu tả sinh động, như là quả đào chín mọng, cắn một miếng là nước ứa ra đầm đìa.
"Thật sự thật có lỗi, ngươi không sao chớ?" Đường Tử Uyên rất quý ông vươn tay. Nữ nhân u oán nhìn Đường Tử Uyên liếc, ngần ngừ cắn môi: "Đau. . ." Cái chữ này càng giống là nữ nhân theo trong lỗ mũi rên đi ra đấy, kiều diễm tới cực điểm. Nếu như thay đổi định lực chênh lệch một ít người đàn ông, sợ không phải xương cốt đều xốp giòn rồi.
Thông minh một chút đấy, hiện tại nên chủ động vịn nữ nhân lên. Đương nhiên, ôm cũng có thể, dù sao xem nữ nhân này biểu cảm, mà ngay cả kẻ đần cũng biết đối phương sẽ không từ chối.
Nhưng mà Đường Tử Uyên hết lần này đến lần khác không có phản ứng, ngược lại đem tay thu trở về, lúc này đã có bảo tiêu nghe được thanh âm đã chạy tới, Đường Tử Uyên đối với bảo tiêu nói ra: "Đưa vị tiểu thư này đi bệnh viện." Sau đó lại nhìn về phía nữ nhân: "Ta còn có việc, thật sự là xin lỗi, bất quá xin yên tâm, về phương diện phí tổn ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm đấy. Nếu như tiểu thư còn có yêu cầu khác, cứ nói với hắn."
Nói xong, Đường Tử Uyên liền dứt khoát xoay người rời đi, nữ nhân ngơ ngác nhìn xem Đường Tử Uyên bóng lưng, lại nhìn một chút bảo tiêu duỗi tới cái bàn tay lớn. Đương nhiên còn có một đôi mắt tham lam không ngừng nhìn trộm bản thân trước ngực, nữ nhân tức giận che lại ngực, trừng cái kia bảo tiêu liếc: "Nhìn cái gì vậy? Lại nhìn nữa bà đây móc hai tròng mắt của ngươi ra!"
Sau một lát, một cái thiếu phụ cùng một thục nữ tại khách sạn hàng ghế dài ở bên trong ngồi đối diện nhau, hai người đều là vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Tôn tỷ, tiểu tử kia đối với ngươi đều không động tâm? Hay là cái thủy tinh a?"
"Ta làm sao biết?" Chải lấy đuôi ngựa đô thị mỹ nhân phiền muộn chống cái cằm: "Chỉ có thể lại để cho tiểu Linh Đang đi thử thử rồi."
Thiếu phụ có chút chần chờ: "Cũng đừng thật làm cho tên kia chiếm được tiện nghi."
"Không nỡ bỏ con sao bắt được sói." Đô thị mỹ nhân cắn răng một cái: "Với lại tiểu Linh Đang cũng chấp hành không ít nhiệm vụ. Không dễ dàng chịu thiệt như vậy."
Vào đêm, Đường Tử Uyên màu đen xe bọc thép đứng ở dưới mặt đất bãi đỗ xe cửa ra vào, Đường Tử Uyên xuống xe, hướng biệt thự phương hướng đi đến, trên thực tế Đường Tử Uyên một chút cũng không thích ngồi xe, hắn ưa thích cảm giác chân dẫm trên mặt đất, theo bãi đỗ xe đến biệt thự một đoạn đường này, với hắn mà nói, là một loại hưởng thụ.
Ăn mặc màu đen âu phục bảo tiêu nhắm mắt theo đuôi đi theo Đường Tử Uyên sau lưng cách đó không xa, bọn họ cũng đều biết đúng lúc này Đường Tử Uyên không thích bị quấy rầy, lúc này từ trong con hẻm ở bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cô gái ngắn ngủi kinh hô, sau đó liền bị cái gì đó bưng kín, tiếp theo là mơ hồ giãy dụa âm thanh cùng thanh âm vải vóc bị xé ra.
Đường Tử Uyên dừng bước, nhíu mày nhìn về phương hướng thanh âm truyền đến phương hướn, hai cái áo đen bảo tiêu lập tức liền xông ra ngoài, nhanh nhẹn lướt qua tường vây, tường bên kia lập tức một hồi đại loạn, tiếng kêu thảm thiết, chửi ầm lên âm thanh cùng với nắm đấm nện tại trên da thịt phát ra tiếng vang hỗn tạp cùng một chỗ, nhưng không có thể tiếp tục bao lâu, liền lại yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe được có cô gái thấp giọng nức nở.
"Thiếu gia, là mấy tên côn đồ." Bảo tiêu thanh âm theo tường bên kia truyền đến, Đường Tử Uyên tiếp tục cất bước hướng biệt thự phương hướng bước đi, đây bất quá là cái sự việc nhỏ xen giữa mà thôi, trong loạn thế loại chuyện này rất thông thường, hắn căn bản không có để ở trong lòng.
Bất quá ngay tại Đường Tử Uyên vừa mới giơ chân lên bước lúc, tường bên kia đột nhiên truyền đến một cái thanh âm non nớt, thút tha thút thít nói nói: "Cảm. . . Cám ơn các ngươi. . ." Thanh âm không lớn, nhưng cũng rất dễ dàng phân biệt ra được tuổi thọ của chủ nhân thanh âm.
Đường Tử Uyên bước chân lần nữa dừng lại, bật lên tại chỗ, mủi chân nhún một cái vào mặt tường, cả người liền nhẹ nhàng phóng qua đầu tường, toàn bộ quá trình vô cùng gọn gàng.
Đột nhiên có người từ trên trời giáng xuống, thút thít nỉ non cô gái tựa hồ bị hù đến rồi, trừng mắt cặp mắt to mơ hồ đẫm lệ, ngây ngốc nhìn xem Đường Tử Uyên, xoắn cùng một chỗ chưa hoàn toàn phát tán lông mi, cùng với dưới đèn đường cô gái trên mặt cẩn thận lông tơ, đều đã rơi vào Đường Tử Uyên trong mắt.
Đường Tử Uyên trên mặt hiện lên một tia hòa ái dáng tươi cười: "Tiểu muội muội, ngươi không sao chớ?"
Cô gái miệng méo xệch, oa một tiếng khóc lên, Đường Tử Uyên ngồi xổm người xuống, nửa ôm cô gái, bàn tay ấm áp tại trên tấm lưng nhu nhược, bé nhỏ của cô gái khẽ vuốt vuốt nhẹ: "Đừng sợ, người xấu đã bị cưỡng chế di dời rồi."
Hai cái bảo tiêu mặc áo đen liếc nhau một cái, cực kì có ăn ý lặng lẽ lui vào trong bóng đêm, thiếu gia háo sắc bọn hắn đương nhiên rõ ràng, nhưng bọn hắn một chút cũng không thương hại cô bé kia, nếu như không là thiếu gia vừa mới đi ngang qua tại đây, chỉ sợ cô gái sớm đã bị mấy tên côn đồ thay phiên vũ nhục rồi, có thể chiếm được thiếu gia vui mừng, ít nhất cô gái đời này cũng không cần buồn rồi, thiếu gia ở phương diện này gần đây đều là rất hào phóng đấy.
Tại Đường Tử Uyên nhẹ lời an ủi xuống, cô gái cuối cùng là không hề nức nở rồi. Nhưng trên mặt còn treo một chút vệt nước mắt, ánh mắt sương mù bất lực, hết sức làm cho người ta thương tiếc.
"Kỳ thật trên cái thế giới này, người tốt vẫn còn nhiều hơn một ít đấy." Đường Tử Uyên cười đến rất xáng lạn, móc ra một tờ danh thiếp đưa cho cô gái: "Bất luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần ngươi gọi số điện thoại này, ta đều sẽ vì ngươi giải quyết. Giống như ngươi như vậy thiên sứ, nên sinh hoạt được vô ưu vô lự mới đúng, nhà của ngươi ở địa phương nào? Đi thôi. Ta đưa ngươi về nhà."
Giờ phút này, Phoenix cùng Gus đều trốn ở phụ cận, máy truyền tin đột nhiên bắt đầu chấn động. Phoenix nhìn xem cái tên trên màn hình, sau đó trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nhấn xuống nút trò chuyện: "Ta ở bên ngoài, cùng Gus làm ít chuyện. . . Ngươi nói cái gì? Thật sự? ! Không không không, ta không có ý không tin ngươi, nhưng điều này thật sự là thật là làm cho người ta khó có thể tin. . . Ha ha, đúng vậy, hẳn là hưng phấn mới đúng. . . Tốt, ta đã biết."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Gus kỳ lạ nhìn xem Phoenix, phải biết rằng Phoenix trên mặt sẽ rất ít xuất hiện như vậy phong phú cảm xúc.
"Một hồi cùng ngươi nói. Hiện tại, nên làm việc." Phoenix lộ ra cổ quái vui vẻ, trực tiếp đẩy cửa xe ra đi xuống.
"Này! Ngươi muốn đi đâu?" Gus không hiểu mô tê gì, cũng vội vàng đuổi tới.
Lúc này Đường Tử Uyên cùng cô bé kia đã ngồi lên xe, bảo tiêu vừa mới khởi động xe. Rồi lại không thể không ngừng lại, nhà họ Đường thế lực hoàn toàn chính xác không nhỏ, nhưng cũng không dám trực tiếp lái xe đụng người, huống chi người này thân phận một chút cũng không đơn giản.
"Phoenix tiên sinh, hi vọng ngài biết rõ bản thân đang làm cái gì." Có bảo tiêu theo trên xe nhảy xuống, cẩn thận chằm chằm vào Phoenix.
"Ta đương nhiên biết rõ." Phoenix vẻ mặt giống như cười mà không phải cười bộ dạng. Một chút cũng không có ý tránh ra.
Trong xe Đường Tử Uyên sắc mặt âm trầm xuống, rõ ràng bảo tiêu là đuổi không đi Phoenix đấy, thấp giọng cùng cô bé kia nói một câu gì, liền đi xuống xe.
"Phoenix tiên sinh, xem ra ngài đối với phương đông lễ nghi vẫn là chưa hiểu rõ, chẳng lẽ không có người nói qua cho ngài ấy ư, ngăn cản đường của người khác là một loại thật thói quen thật không tốt." Đường Tử Uyên mặt mỉm cười, tựa hồ căn bản không có đem Phoenix để vào mắt.
"Ta có thể lý giải thành ngươi đang định chọc giận ta sao?" Phoenix né qua xe, đứng tại Đường Tử Uyên trước mặt, trong ánh mắt toát ra không che dấu chút nào sát khí.
Bất quá Phoenix càng như vậy, Đường Tử Uyên thì càng cho rằng đối phương là đang phô trương thanh thế, dù cho là Tô Yên cũng không dám ở dưới ban ngày ban mặt đối với hắn làm cái gì, Liên Bang luật pháp không phải bài trí, thậm chí hắn càng hy vọng Phoenix có thể xúc động một chút, như vậy nhà họ Đường tựu càng có cớ đem vòi bạch tuộc vươn vào Thiên Hải.
"Như thế nào lý giải là quyền của ngài, Phoenix tiên sinh, nhưng bây giờ ngài đang ngăn cản đường của ta." Đường Tử Uyên trên mặt mỉm cười không thay đổi: "Ta thật sự rất ngạc nhiên, ngài làm như vậy sẽ được cái gì đâu này? Hoặc là nói, ngài mục đích là cái gì? Là Tô Yên tiểu thư phái ngài đến đấy sao? Xem ra giáo huấn vẫn là không đủ khắc sâu a, lần sau ta không phải chỉ là vặn gảy một cánh tay của hắn rồi, ta cam đoan, hắn nửa đời sau sẽ sống trong bệnh viện."
Phoenix bỗng nhiên nở nụ cười, thương cảm lắc đầu: "Ta thật sự bội phục ngươi, nếu để cho hắn nghe được những lời này của ngươi, ngươi nhất định sẽ hối hận tại sao lại sinh ra trên đời này."
"Phoenix tiên sinh, đừng lãng phí mọi người quý giá thời gian, cái này không có bất kỳ ý nghĩa." Đường Tử Uyên có chút không kiên nhẫn được nữa, trong xe còn có một đóa thuần khiết hoa nhung tuyết đang chờ hắn, hắn thật sự không muốn cùng Phoenix tiếp tục loại đối thoại vô nghĩa này.
"Ngươi nói rất đúng, ý nghĩa hoàn toàn chính xác không lớn." Phoenix dáng tươi cười càng phát ra cổ quái: "Nhất là đối với một người chết mà nói. . ."
Phoenix lời còn chưa dứt, cả người liền đột nhiên xông tới, trực tiếp đụng thẳng vào Đường Tử Uyên trong ngực, nắm đấm, chân, khuỷu tay, đầu gối gần như là đồng thời phát động, Đường Tử Uyên ở đâu có thể nghĩ đến Phoenix dám ở chỗ này động thủ, đợi đến lúc hắn kịp phản ứng, đã không biết bị đánh trúng bao nhiêu lần, nếu như không phải hắn dán người mặc một tầng giáp mềm, chỉ sợ sớm đã chết đến không thể chết lại.
Đường Tử Uyên bay ngược về phía sau, muốn phản kích, lại bị Phoenix một mực ngăn chặn, Phoenix giống như là cái bóng dán tại trên người hắn, cùi trỏ lên gối, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, Đường Tử Uyên xương sườn không biết bị đứt bao nhiêu cái, máu tươi tuôn xối xả từ miệng, Đường Tử Uyên dùng hết toàn thân sức lực muốn thoát khỏi Phoenix, nhưng đó nhất định là một loại hy vọng xa vời, bị Phoenix cận thân người gần như không có ai có thể sống sót, Đường Tử Uyên thậm chí ngay cả giơ lên cánh tay đều làm không được, hắn hai cánh tay đã bị Phoenix cắt đứt trước tiên.
Đường Tử Uyên ánh mắt lộ ra tuyệt vọng và điên cuồng thần sắc, cho tới nay hắn lớn nhất cậy vào chính là không ai dám chính thức tổn thương hắn, bởi vì sau lưng của hắn đứng một cái gia tộc khổng lồ, hiện tại hắn mới phát hiện, gia tộc cũng không phải không gì làm không được đấy, nước xa không cứu được lửa gần, ít nhất ở chỗ này, lực lượng của gia tộc lại khổng lồ cũng cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.
"A. . ." Đường Tử Uyên phát ra một tiếng tê tâm liệt phế kêu thảm thiết, trong miệng đột nhiên bắn ra ra một đạo máu tươi, vốn phải là màu đỏ tươi huyết dịch giờ phút này lại lộ ra một chút ánh sáng âm u màu xanh lục, đây là hắn cuối cùng thủ đoạn, nhưng Phoenix sớm có phòng bị, một cái bổ nhào liền đầu dưới chân trên lật đến Đường Tử Uyên đỉnh đầu, vươn đôi tay ra, bắt lấy Đường Tử Uyên đỉnh đầu cùng cằm, mãnh liệt một cái xoay tròn, rắc một tiếng, Đường Tử Uyên trong mắt thần thái dập tắt.
"Phoenix, ngươi điên rồi? !" Sự tình phát đột nhiên, Gus hoàn toàn bị kinh ngạc, mở lớn miệng căn bản không cách nào khép lại, đáy lòng một mảnh lạnh buốt, Phoenix xông đại họa, bên đường giết người, giết vẫn là nhà họ Đường trực hệ con nối dõi, cái này chẳng phải là một cái cớ tuyệt hảo đưa đến trong tay Liên Bang? !
Đường Tử Uyên bọn bảo tiêu cũng lâm vào ngốc trệ trạng thái, phát sinh trước mắt hết thảy đã vượt ra khỏi bọn hắn thừa nhận năng lực, làm sao có thể? Chẳng lẽ Phoenix điên rồi?
Phoenix quay đầu hướng về phía Gus cười cười: "Yên tâm đi, anh bạn, ta biết rõ ta đang làm cái gì."
"Ngươi biết cái đếch gì!" Gus hổn hển tại nguyên chỗ xoay quanh, mặc dù giờ phút này hắn hận không thể tát cho Phoenix một cái chết luôn, nhưng dù sao cũng là theo sở nghiên cứu cùng một chỗ hoạn nạn tới, hắn không cách nào trơ mắt ếch ra nhìn Phoenix bị Liên Bang bắt đi: "Bình Sơn! Phoenix, ngươi bây giờ đi Bình Sơn! Đi Cao Tiến tiên sinh chỗ đó, chỗ đó mới là chỗ an toàn nhất!"
Bảo tiêu thủ lĩnh lúc này khôi phục tỉnh táo, dùng ánh mắt thương hại nhìn xem Phoenix, Thiên Hải lập tức muốn đã xong, cũng là bởi vì người lỗ mãng như vậy, không ai có thể khiêu khích nhà họ Đường uy nghiêm, lúc trước Thiên Hải căn cứ chính là một cái ví dụ rất tốt, chỉ là đáng tiếc thành thị xinh đẹp như vậy. . .
Phoenix cảm thấy bảo tiêu thủ lĩnh ánh mắt, tàn nhẫn cười cười, thân hình lóe lên, tên bảo tiêu thủ lĩnh kia liền thẳng tắp đã bay đi ra ngoài, yết hầu chỗ xương sụn bị đánh được nát bấy, ngay tiếp theo xương cổ cũng bị cắt đứt rồi, hắn thậm chí đều không có cảm nhận được quá lớn đau đớn, liền đã mất đi sở hữu tất cả ý thức.
"Ngươi. . ." Gus mở to hai mắt nhìn, đã không biết nên nói cái gì.
Phoenix đi đến Gus bên người, nhẹ nói nói: "Thủ lĩnh trở về rồi."
"Ngươi nói cái gì?" Gus vô ý thức hỏi một câu, sau đó trên mặt biểu cảm trong nháy mắt cứng lại, mà ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập lên, mừng rỡ như điên một phát bắt được Phoenix bả vai, kịch liệt đung đưa: "Ai? Ai trở về? !"
"Ha ha, là thủ lĩnh trở về rồi." Phoenix vui vẻ nở nụ cười: "Thế nào, hiện tại biết rõ vì cái gì đi à nha?"
"Cái kia. . . Gus tiên sinh, nhiệm vụ của chúng ta. . ." Một cái nhút nhát e lệ thanh âm bỗng nhiên vang lên, Gus cùng Phoenix quay đầu nhìn lại, chính chứng kiến cô bé kia cẩn thận từng li từng tí đứng ở một bên.
"Nhiệm vụ hoàn thành rất khá, ta hiện đang quyết định đề cao ban thưởng, các ngươi mỗi người gì cũng được đạt được một thanh Ô Thứ, hiện tại có thể đến nghiệp đoàn nhận lấy ban thưởng." Gus vung tay lên, giờ phút này tâm tình của hắn tốt cực kỳ khủng khiếp, có thể nói, là cái này đã hơn một năm đến nay cao hứng nhất thời điểm.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: