Trong một căn phòng tại tầng cao nhất của Thính Đào Các, Diệp Chính Dương hai mắt nhắm nghiền, im im lặng lặng nằm ở trên giường bệnh, trên người có một ít ống dẫn nối liền lấy các loại dụng cụ nằm bên cạnh, con số trên màn hình đang không ngừng thay đổi, đem mỗi một tia biến hóa thật nhỏ trong cơ thể Diệp Chính Dương trung thực ghi chép xuống.
Diệp Tiêu Nhu ngồi ở bên giường, kinh ngạc nhìn xem khuôn mặt gầy gò của cha, đã gần một năm rồi, cha thủy chung không có tỉnh lại, mặc dù bác sĩ nói dựa theo tốc độ phát triển hiện tại của khoa học kỹ thuật, trong tương lai rất có thể sẽ tìm ra phương pháp khiến cho Diệp Chính Dương tỉnh lại, nhưng không ai dám cam đoan Diệp Chính Dương có thể kiên trì cho đến lúc đó.
Cha ngã xuống, Diệp Trấn không biết vì cái gì cùng Tô Yên những người kia đã xảy ra chia rẽ, Thiên Hải sớm đã không phải vốn dĩ cái kia Thiên Hải rồi, bản thân tin tưởng nhất chính là cái người kia rồi lại không biết lúc nào mới có thể trở về, tươi đẹp ánh mặt trời theo cửa sổ rơi vãi vào trong phòng, rơi vào Diệp Tiêu Nhu trong mắt, nhưng lại nói không nên lời u ám.
Diệp Tiêu Nhu khe khẽ thở dài, đứng dậy chuẩn bị đem y tá gọi đến thay ca mình, nàng đã ở chỗ này ngồi một đêm, thật là là hơi mệt chút, Thẩm Độ Triết vì Diệp Chính Dương chuẩn bị một đội ngũ chưa bệnh hoàn thiện và nghiêm chỉnh, 24 tiếng đồng hồ giám hộ, tất cả đều ở trong Thính Đào Các.
Diệp Tiêu Nhu tiện tay đẩy ra cửa phòng bên cạnh, ở tại trong phòng này hẳn là hai cái y tá, nhưng khi Diệp Tiêu Nhu đẩy ra cửa, chỉ thấy một người y tá tên là Lưu Lệ, đang loay hoay thao tác một cái dụng cụ đặt trên mặt bàn.
"Đây là cái gì?" Diệp Tiêu Nhu tò mò hỏi.
"Máy ngăn cản sóng ngắn." Lưu Lệ thấy Diệp Tiêu Nhu trên mặt có chút ít nghi hoặc, mỉm cười giải thích nói: "Đơn giản mà nói, chính là một loại dụng cụ che đậy tín hiệu."
Diệp Tiêu Nhu đột nhiên ngửi được một loại mùi máu tanh nhàn nhạt, nàng lập tức đề cao cảnh giác, trầm giọng quát: "Ngươi muốn làm gì?"
Lưu Lệ thở dài: "Diệp tiểu thư, đúng lúc này hỏi ta loại vấn đề này, không cảm thấy có chút ngu xuẩn sao?"
Diệp Tiêu Nhu thần sắc lạnh lẽo. Thò tay đến bên hông rút súng, nàng nguyên vốn là cảnh sát. Lại quản lý căn cứ cảnh thự lâu như vậy, mặc dù hiện tại đã không thế nào quản sự rồi, nhưng thói quen giữ súng lục trong người thủy chung vẫn giữ lại.
Không đợi tay của Diệp Tiêu Nhu đụng phải khẩu súng nằm bên hông, Lưu Lệ liền mãnh liệt tiến lên trước một bước, vung quyền đánh mạnh vào phần bụng của Diệp Tiêu Nhu, Lưu Lệ tốc độ mặc dù nhanh, nhưng Diệp Tiêu Nhu tốc độ lại nhanh hơn, giống như là có người đột nhiên ở sau lưng nàng kéo nàng một cái, không hề dấu hiệu phi tốc hướng lui về phía sau mà đi. Cái này vừa lui, liền trực tiếp thối lui ra khỏi cửa phòng.
Lưu Lệ sắc mặt kịch biến, căn cứ tư liệu miêu tả, Diệp Tiêu Nhu chẳng qua là một cái thiên kim đại tiểu thư. Làm sao có thể tránh được một kích mà bản thân súc thế đã lâu? Lưu Lệ không kịp suy nghĩ sự tình tại sao phải biến thành như vậy. Nhanh chóng phóng tới cửa ra vào, sau đó nàng tựu thấy được một cái họng súng tối om.
Đoàng. . . Diệp Tiêu Nhu không chút do dự bóp cò súng, Lưu Lệ cả người đột nhiên ngửa ra sau. Hai đầu gối quỳ xuống đất, dán mặt đất trượt hướng Diệp Tiêu Nhu, trong tay đã là nhiều thêm một thanh dao găm lóe ra hàn quang.
Đoàng Đoàng. . . Diệp Tiêu Nhu vừa bước nhanh, vừa không ngừng nổ súng, Lưu Lệ trên người tóe lên một chút chút hoa máu, rất nhanh Diệp Tiêu Nhu tựu bắn hết một băng đạn. Thói quen thò tay vừa sờ, Diệp Tiêu Nhu tâm lại trầm xuống. Lần này tới thủ phủ, nàng căn bản cũng không có chuẩn bị chiến đấu, cũng chưa từng nghĩ qua bản thân tại Thính Đào Các còn có thể có thể lọt vào tập kích, cho nên trên người cũng không có mang theo băng đạn dự phòng.
"Nổ súng a. . . Như thế nào không bắn?" Lưu Lệ cố hết sức theo trên mặt đất bò lên, trên người một ít lỗ máu đang hướng ra phía ngoài phun ra máu tươi, mặc dù các nàng là cổ võ giả, thân thể tố chất vượt xa người thường, nhưng vẫn là không cách nào hoàn toàn triệt tiêu sức mạnh của súng ống hiện đại.
Diệp Tiêu Nhu không nói chuyện, đưa tay đem súng ném ra ngoài, quay người bỏ chạy, Lưu Lệ thân thể tình huống rất hỏng bét, có thể đứng lên đã cực kì phí sức, ở đâu còn có thể tránh né được, bị nện cho mắt nổi đom đóm, nàng cũng biết bản thân là khẳng định đuổi không kịp Diệp Tiêu Nhu rồi, từ trong lòng ngực móc ra một thứ gì, dùng sức đè xuống.
Thính Đào Các lầu ba, một người vạm vỡ toàn thân cao thấp đều bao phủ trong trang phục màu đen, chỉ có mắt lộ ở bên ngoài, đang rút ra con dao găm từ trong ngực một cảnh vệ, bên hông đột nhiên truyền ra tích tích dồn dập âm thanh điện tử, người bịt mặt ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, hung hăng mắng một tiếng: "Đồ ăn hại! Ngay cả chút việc nhỏ đều làm không xong!" Liền hướng trên lầu chạy đi, cảnh vệ liên tục nổ súng vào căn phòng mà hắn vừa lao ra, nhưng không cách nào tập trung vào bóng dáng của người bịt mặt, chỉ có thể mắt nhìn đối phương biến mất tại chỗ góc cua.
Cùng một thời gian, Thính Đào Các tất cả nơi hẻo lánh, dồn dập điện tử âm liên tiếp, từng đạo bóng dáng bỏ qua trước mặt đối thủ bắt đầu bất kể một cái giá lớn hướng nơi thang lầu phóng đi, đám cảnh vệ vốn là đang ở hạ phong không rõ ràng lắm xảy ra chuyện gì, nhưng chiến đấu bản năng lại để cho bọn hắn trước tiên phát động ra chặn đường, kẻ địch càng muốn làm cái gì, lại càng không thể để cho đối phương thành công.
Đại sảnh lầu một, đã là một mảnh bừa bộn, đám cảnh vệ chiếm cứ từng cái cửa sổ, không ngừng bắn ra phía ngoài, đột nhiên bên ngoài tiếng súng ngừng lại, lắc lư bóng người cũng biến mất không thấy gì nữa, đám cảnh vệ hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy ra có chút không đúng, lần này đột nhiên xuất hiện tập kích đánh cho bọn hắn trở tay không kịp, hơn nữa đối phương không chỉ là theo một cái phương hướng tiến công, cùng một thời gian từng cái tầng trệt đều truyền ra cảnh báo, từ tầng năm trở lên hiện tại còn không có động tĩnh, nhưng nghĩ đến cũng hẳn là dữ nhiều lành ít, điều này hiển nhiên là một lần hành động được trù tính tỉ mỉ, đối phương không thể nào dễ dàng như vậy buông tay.
Một làn khói nhàn nhạt đột nhiên không hề dấu hiệu tràn ra, có cảnh vệ mơ hồ chứng kiến trong sương khói tựa hồ có bóng người xuất hiện, muốn nổ súng, lại phát hiện bọn hắn cái gì đều không làm được, tiếp theo liền đã mất đi tất cả ý thức.
Diệp Tiêu Nhu giờ phút này đã vọt tới gần thang lầu, theo khoảng cách trông được đến đang có nguyên một đám người bịt mặt nhanh chóng dọc theo thang lầu chạy tới, con đường này hiển nhiên là đã không thông, Diệp Tiêu Nhu cắn răng một cái, hướng lên tầng thượng phương hướng chạy tới, nơi này là thủ phủ, náo ra động tĩnh lớn như vậy không có khả năng không có người phát hiện, nàng chỉ cần có thể kéo dài tới viện binh đuổi tới, tựu an toàn.
Diệp Tiêu Nhu đã đem cửa khóa trái, chăm chú dựa vào trên cửa, nhưng nàng rõ ràng, cái cửa sắt không tính là quá dày này khả năng ngay cả vài phút đều chèo chống không đến, vấn đề mấu chốt nhất là, Diệp Tiêu Nhu không có năng lực chiến đấu. Có rất ít người biết rõ Diệp Tiêu Nhu kỳ thật cũng đi vào hàng ngũ người tiến hóa, nhưng năng lực của nàng rất kỳ quái, không cách nào dùng để tấn công người khác, mà ngay cả Cao Tiến đều không rõ Diệp Tiêu Nhu trên người phát sinh biến hóa gì.
Không khí có mặt ở khắp nơi, tại Diệp Tiêu Nhu trong mắt biến thành một loại đồ vật gần như thực chất, nàng có thể khống chế những cơn gió nhìn không tới đẩy bản thân đi về phía trước, thậm chí còn có thể ngắn ngủi ngừng lại trên không, đương nhiên, đây không phải nói nàng có thể dừng lại không nhúc nhích trên không trung, mà là cùng loại một loại mất trọng lượng trạng thái, lúc đầu, Diệp Tiêu Nhu từng cho là mình biến thành một cái quái vật, bất quá về sau Cao Tiến nói cái này chưa chắc là chuyện xấu, mới tính toán lại để cho Diệp Tiêu Nhu trong nội tâm dễ chịu đi một tí.
Nếu như là tại trống trải sân bãi, những người bịt mặt này vẫn thật là không có cách nào làm gì được Diệp Tiêu Nhu, nhưng Diệp Tiêu Nhu vị trí không tốt lắm, bản thân đang ở vào tầng cao nhất của Thính Đào Các, căn bản cũng không có bao nhiêu chỗ trống để vòng qua vòng lại, nếu như không phải là tốc độ của nàng rất nhanh, chỉ sợ cũng không kịp chạy đến trên tầng thượng.
Loảng xoảng. . . Loảng xoảng. . .
Bên trong đã bắt đầu phá cửa rồi, Diệp Tiêu Nhu tâm kịch liệt nhảy lên, mặc dù nàng là một cảnh sát, nhưng trực diện sinh tử cơ hội cũng không nhiều, lần nguy hiểm nhất, vẫn là cùng La Thành cùng một chỗ tại trên đầu đường đẫm máu, nhưng khi đó tất cả viên đạn đều bị La Thành dùng thân thể thay nàng đỡ rồi, mà bây giờ, lại muốn nàng một người đến đối mặt.
"Mẹ nó!" Một người bịt mặt đập phá mấy lần, đều không có thể đem cửa sắt nện mở, phẫn nộ giơ lên súng ở trong tay, không đợi hắn bóp cò súng, liền bị người đạp đến một bên.
"Bên ngoài người kia mất cọng tóc đều so ngươi đáng giá! Ngươi không muốn sống chăng? !" Cầm đầu người bịt mặt phẫn nộ trừng cấp dưới, hít sâu một hơi, cơ bắp căng lên, hét lớn một tiếng, một quyền tựu nện vào trên cửa sắt.
Bành. . . Một quyền này vậy mà nện đến cửa sắt thật sâu lõm xuống dưới, vị trí mắt khóa càng là vặn vẹo được rối tinh rối mù, cầm đầu người bịt mặt dùng bả vai húc mạnh một cái, cả phiến cửa sắt kêu lên một tiếng rồi ngã gục.
Giờ phút này Diệp Tiêu Nhu sớm đã trốn sang một bên, nhưng mà phóng tầm mắt nhìn lại, trên sân thượng trống trải căn bản không thể cung cấp cho nàng chỗ núp, duy nhất làm cho nàng có chút an ủi đấy, là mới bên trong truyền ra câu nói kia, xem ra mình còn sống mới càng có giá trị, ít nhất sinh mệnh phương diện không cần lo lắng rồi.
Dưới lầu tiếng súng dần dần thưa thớt, không biết là phương nào chiếm cứ ưu thế, đứng tại Diệp Tiêu Nhu góc độ có thể chứng kiến, theo bốn phương tám hướng phố lớn ngõ nhỏ ở bên trong, đang có từng chiếc xe bọc thép cùng từng hàng binh sĩ đang nhanh chóng hướng Thính Đào Các vọt tới.
Mười người bịt mặt xông lên sân thượng, theo hai bên quấn đi qua, chứng kiến Diệp Tiêu Nhu đứng tại sân thượng biên giới, lập tức cũng không dám động, Diệp Tiêu Nhu đoán không lầm, bọn hắn cần chính là còn sống bản thân.
"Diệp tiểu thư." Cầm đầu người bịt mặt chậm lại giọng điệu: "Kỳ thật chúng ta đối với ngài không có ác ý, phát sinh hôm nay loại chuyện này, cũng là vì sự tình bức bách, hi vọng Diệp tiểu thư có thể phối hợp thoáng một phát, như vậy chúng ta cũng tốt báo cáo kết quả công tác."
"Cần ta như thế nào phối hợp?" Diệp Tiêu Nhu thoáng nhẹ nhàng thở ra.
"Theo chúng ta đi một chuyến là tốt rồi, chỉ cần Diệp tiểu thư phối hợp, chúng ta tuyệt sẽ không tổn thương ngài."
"Ngươi nghĩ đến đám các ngươi có thể đi ra ngoài?" Diệp Tiêu Nhu cười lạnh, lúc này viện binh đã cách Thính Đào Các không xa, có một bộ phận binh sĩ đã xông tới lầu trệt, kịch liệt tiếng súng lần nữa bộc phát.
"Đó là vấn đề của chúng ta." Người bịt mặt hướng xa xa bầu trời nhìn thoáng qua, Diệp Tiêu Nhu giật mình, theo đối phương ánh mắt nhìn đi, tâm mãnh liệt trầm xuống, phương xa đang có một cái chấm đen nhỏ đang dần dần phóng lớn, xem tốc độ hẳn là trực thăng võ trang, khó trách những người này như vậy có nắm chắc, thậm chí ngay cả trực thăng võ trang đều có thể điều động.
"Nếu như ta không đồng ý đâu này?" Diệp Tiêu Nhu nghiêng nghiêng đầu, hơi có chút mỉa mai nhìn đối phương, bản thân đứng tại sân thượng biên giới, nàng không tin đối phương dám ép mình nhảy đi xuống, vận dụng nhiều nhân lực vật lực như vậy, làm sao có thể chỉ đạt được thi thể của mình.
Người bịt mặt có chút tắc nghẽn thoáng một phát, ánh mắt từ từ lợi hại: "Diệp tiểu thư, như vậy đối với tất cả mọi người không có lợi, chúng ta chẳng qua là một ít tiểu nhân vật lên không được mặt bàn mà thôi, Diệp tiểu thư thân thể ngàn vàng, làm gì như vậy cố chấp đâu này?" Trong miệng nói chuyện, người bịt mặt bề ngoài giống như vô tình ý hướng bước tới trước một bước nhỏ.
"Ngươi tới nữa, ta tựu nhảy xuống!" Diệp Tiêu Nhu lạnh giọng nói ra, một chân có chút lui một bước, bởi như vậy, Diệp Tiêu Nhu cái này cái chân thì có nhất thời nữa khắc đã tại sân thượng bên ngoài rồi.
Cầm đầu người bịt mặt dừng bước lại, hắn rõ ràng không thể còn như vậy giằng co nữa rồi, nhưng lại không có gì biện pháp tốt, trong nội tâm sớm đã đem Lưu Lệ mắng máu chó phun đầy đầu, ngay cả một người bình thường đều bắt không được.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: