Trong vòng một đêm, ven bờ hồ Yên Hà nhiều hơn hơn bảy mươi phần mộ.
Từ sau khi làm ra quyết định kia, Đường Thanh tựu tự giam mình ở trong phòng, Trần Phàm cũng biết Đường Thanh lúc này tâm tình sẽ không tốt, chỉ là yên lặng cùng ở một bên.
Tại một chỗ khác trong sân, La Thành lẳng lặng nhìn Đường Tiên Chi ngồi ở đối diện đang im lặng không nói gì, Đường Tiên Chi không mở miệng, La Thành cũng không nói chuyện, đối phương đã cố ý tìm bản thân tới, nhất định là có chuyện muốn nói, La Thành chút kiên nhẫn ấy vẫn phải có.
Thật lâu, Đường Tiên Chi khe khẽ thở dài, giống như vừa làm ra một lựa chọn gian nan, từ trong lòng ngực móc ra một trang giấy hơi mỏng, đặt lên trước mặt La Thành.
La Thành cúi đầu nhìn lại, trên giấy chỉ có tên của hai người, Đường Đông Quân, Đường Lập Khôi.
La Thành nhíu mày: "Là ý gì?"
"Suy nghĩ của ta đã theo không kịp thời đại này rồi, trước kia ta vẫn cho rằng không thể đem trứng đặt ở trong cùng một giỏ, nhà họ Đường các triều đại đổi thay cũng đều là làm như vậy đấy, cho nên mới có thể truyền thừa đến nay, buồn cười chính là, nhà họ Đường lần này kiếp nạn, cũng chính là vì vậy mà lên." Đường Tiên Chi ánh mắt toát ra vài phần cực kỳ bi ai, cái này rất bình thường, hơn bảy mươi người bị xử tử cũng không phải nhà họ Đường hạng người vô danh, trong đó có không ít là tất cả ngành sản xuất tinh anh, Đường Tiên Chi nhìn ở trong mắt, làm sao sẽ không đau lòng, cái này cùng lòng dạ không quan hệ, nếu như Đường Tiên Chi thật có thể coi thường hết thảy, đó mới là không bình thường.
"Cho tới nay, ta đều cố hết sức đem nội bộ nhà họ Đường phân thành vài phe phái khác nhau, như vậy mặc dù có người làm sai, nhà họ Đường cũng còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi." Đường Tiên Chi vừa nói chuyện vừa theo thói quen sờ lên ngón tay cái tay trái, lại phát hiện ban chỉ đã không tại rồi, không khỏi tự giễu cười cười: "Nhưng hiện tại phát hiện, thu hoạch vĩnh viễn là cùng trả giá có quan hệ trực tiếp đấy."
"Gia tộc mấy ngàn người, không có khả năng mỗi người lập trường đều là giống nhau a?" La Thành cảm thấy Đường Tiên Chi đang dùng một loại phương thức khác để bỏ đi địch ý của mình, đây là đang giải thích Đường Thanh Hải làm những sự tình kia. Cũng không phải là của nàng bổn ý? Nói thực ra, trước khi đến La Thành hoàn toàn chính xác nghĩ tới muốn giết chết Đường Tiên Chi. Bởi vì căn cứ tư liệu biểu hiện, Đường Tiên Chi tại nhà họ Đường uy vọng quá cao, nói là nhất ngôn cửu đỉnh đều không quá phận, có người như vậy, Đường Thanh làm sao có thể chính thức khống chế nhà họ Đường?
Bất quá có một số việc thay đổi một cái góc độ nhìn, sẽ có được một kết luận hoàn toàn bất đồng, nếu như Đường Tiên Chi thật sự có đủ quyết tâm, trợ giúp Đường Thanh hoàn thành giao tiếp, như vậy Đường Tiên Chi uy vọng thì có thể làm cho Đường Thanh tại trong thời gian ngắn nhất đạt được quyền nói chuyện lớn nhất. Cho nên La Thành bây giờ còn đang do dự, giết hay là không giết? Cái nào chỗ tốt càng lớn? La Thành trong nội tâm đột nhiên có chút không thoải mái, bản thân trước tiên cân nhắc rõ ràng không là người này có nên giết hay không, mà là có đáng giết hay không... Bản thân từ lúc nào thì bắt đầu trở nên máu lạnh như vậy? Hay đây là một cái giá lớn của sự phát triển?
"Lập trường là phân lớn nhỏ đấy. Chỉ cần hào phóng hướng gia tộc bảo trì nhất trí, bí mật động chút ít tiểu tâm tư không gì đáng trách, nước quá trong ắt không có cá. Đạo lý này La tiên sinh hẳn là hiểu được." Đường Tiên Chi nhìn xem La Thành: "Từ hôm nay trở đi, nhà họ Đường sẽ không lại xuất hiện bất kỳ phe phái, ta cần để cho Thanh nhi mỗi một câu, đều chuẩn xác truyền đến nhà họ Đường bất kỳ một cái nào nơi hẻo lánh."
"Đây chỉ là một cái nguyện vọng a?" La Thành có chút kinh ngạc, bởi vì hắn rõ ràng nhà họ Đường khổng lồ tới trình độ nào, nếu như đem gia tộc phụ thuộc cùng người bên ngoài cũng tính toán ở bên trong. Số người khả năng đạt tới mấy vạn, nắm giữ tài nguyên càng là vô số kể. Đây là số tài phú mà nhà họ Đường nhiều đời người tích góp từng tí một, nơi nào có người nơi đó có phân tranh, gia tộc lớn như vậy đương nhiên không có khả năng như là ao tù nước đọng, nếu như hắn không có nghe nhầm, Đường Tiên Chi là muốn chỉnh hợp nội bộ gia tộc, làm cho kỷ luật nghiêm minh, có thể tự nhiên điều động gia tộc mỗi một phần sức mạnh.
Nhưng điều này quá khó khăn, lòng người là thứ phức tạp nhất, ngươi có thể khống chế sinh tử của một người, nhưng ngươi rất khó khống chế ý nghĩ của họ, muốn để cho vạn chúng quy tâm nói dễ vậy sao, tỷ như trực hệ của hơn bảy mươi người bị bị xử tử này, làm sao có thể cam tâm tình nguyện nghe theo Đường Thanh chỉ huy? Hơn nữa loại chuyện này cũng nhất định là không cách nào tại trong thời gian ngắn làm được đấy.
"Chỉ cần bọn hắn nghe lời là tốt rồi, về phần ý nghĩ trong lòng, ta không quan tâm, tin tưởng La tiên sinh cũng sẽ không để ý."
La Thành nghe hiểu Đường Tiên Chi ý nghĩa: "Những lời này ngươi hình như phải nói với Đường Thanh mới đúng."
"Nói thì dễ, bắt đầu làm mới thấy khó." Đường Tiên Chi cười khổ: "Biện pháp duy nhất là để cho phía dưới những người kia mất đi chống cự dũng khí, như vậy lực cản sẽ nhỏ rất nhiều."
"Giết gà dọa khỉ?" La Thành như có điều suy nghĩ nhìn một chút ghi trên giấy tên người: "Nói như vậy, hai người kia cùng Đường Thanh Hải không sai biệt lắm, đều thuộc về không nghe lời cái chủng loại kia?" La Thành đối với Đường Đông Quân cái tên này có chút ấn tượng, cháu trai của Đường Tiên Chi, tại nhà họ Đường địa vị giống như không thấp.
"Thậm chí còn không bằng Thanh Hải."
"Là thủ đoạn không bằng Đường Thanh Hải, hay là tâm tính?"
"Đều có a." Đường Tiên Chi thở dài: "Làm ra quyết định như vậy, với ta mà nói cũng rất gian nan, bọn hắn dù sao cũng là nhà họ Đường một phần tử, bình tĩnh mà xem xét, bọn hắn không có làm sai cái gì, ít nhất đến bây giờ mới thôi, bọn hắn cũng không có rõ ràng sai lầm."
"Nhưng mà nhà họ Đường không thể lại tiếp tục như vậy đi xuống, ta tin tưởng nếu như có cùng sự việc như của Thanh Hải phát sinh một lần nữa, La tiên sinh kiên nhẫn cũng sẽ qua đi hầu như không còn." Đường Tiên Chi thành khẩn nói: "Chuyện này không thể do chúng ta người nhà họ Đường đi làm, như vậy sẽ chỉ đưa đến hiệu quả trái ngược."
La Thành có thể hiểu được, vô duyên vô cớ đem hai đại phe phái thủ lãnh xử tử, phía dưới khó tránh khỏi sẽ lòng người bàng hoàng, loại kết quả này đồng dạng là hắn không muốn xem đến đấy.
Đã đến giờ phút này La Thành rốt cục tin tưởng Đường Tiên Chi thật sự chuẩn bị lui xuống, hai người kia vừa chết, nhà họ Đường nên là không có người nào dám khiêu chiến quyền uy của Đường Thanh, La Thành đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng, cái này có lẽ cũng là vì Đường Tiên Chi muốn triệt để bỏ đi bản thân cảnh giác mà cố hết sức nhẫn nhục, nếu đúng là như vậy, Đường Tiên Chi tâm cơ thật đúng là thâm bất khả trắc, hoặc là nói, quá độc ác, đối với kẻ địch hung ác cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là đối với chính mình ác hơn.
Đường Thanh Hải cùng Đường Thanh Sinh huynh đệ đã tại thủ phủ bị La Thành chính tay đâm chết, nếu như lại giết Đường Đông Quân, Đường Tiên Chi trực hệ thế hệ con cháu cũng chỉ còn lại có Đường Thanh Nhân cùng Đường Thanh Nghĩa rồi, hai thằng này chỉ là không học vấn không nghề nghiệp Playboy, văn không thành võ chẳng phải, dù cho sau này phát sinh biến cố, Đường Tiên Chi muốn dứt bỏ Đường Thanh lại bồi dưỡng ra một cái nhân tuyển đều làm không được.
"Tốt." La Thành rất dứt khoát đáp ứng, vì cái gì không đáp ứng? Chết là người nhà họ Đường, được lợi chính là Đường Thanh, tính toán thế nào đi nữa thì khoản mua bán này đều không lỗ.
Đường Tiên Chi khuôn mặt bỗng nhiên già nua thêm vài phần, mặc dù đây là kết quả mà nàng muốn, nhưng mặc cho Đường Tiên Chi lại như thế nào ý chí sắt đá, giờ phút này cũng có chút đè nén không được đáy lòng cực kỳ bi ai, nhưng mà nàng đã không còn lựa chọn rồi, lần này nhà họ Đường có thể vượt qua kiếp nạn, tại nàng xem ra, hoàn toàn là vì Đường Thanh nguyên nhân, tiếp theo đâu này? Còn có ai có thể ngăn cản La Thành trong tay dao mổ?
Tẩy trừ là việc ắt phải làm, chỉ có lại để cho Đường Thanh triệt để đem nhà họ Đường nắm ở trong tay, Đường Tiên Chi mới có thể chính thức thả lỏng trong lòng treo lấy tảng đá lớn, nàng tin tưởng, La Thành cũng sẽ thật vui vẻ chứng kiến cục diện như vậy xuất hiện.
"Ta đã lại để cho người đi tra vị trí của bọn hắn rồi, sau đó sẽ có người nói cho La tiên sinh."
"Không cần, cho ta vài phút là được." La Thành vừa chạy ra ngoài, một bên lại để cho trí não điều tra tư liệu của Đường Đông Quân cùng Đường Lập Khôi.
Đường Tiên Chi kinh ngạc nhìn xem La Thành bóng lưng, nàng có thể xác định La Thành tuyệt đối chưa từng gặp qua Đường Đông Quân cùng Đường Lập Khôi, thậm chí ngay cả bọn hắn đang ở nơi nào cũng không biết, cho nên nàng không nghĩ ra La Thành vì cái gì nắm chắc có thể tìm được Đường Đông Quân cùng Đường Lập Khôi.
Khuôn mặt âm lãnh người trung niên xuất hiện tại ngoài cửa viện, dùng trưng cầu ánh mắt nhìn Đường Tiên Chi.
"Xa xa đi theo là tốt rồi." Đường Tiên Chi khẽ gật đầu, nàng cần xác định một sự kiện, nếu như La Thành thật sự có thể chuẩn xác không sai tìm ra Đường Đông Quân cùng Đường Lập Khôi, như vậy đã nói lên nhà họ Đường tại La Thành trong mắt đã không có bất kỳ bí mật, Đường Đông Quân còn dễ nói, dù sao cũng là cháu của mình, rất dễ dàng có thể tra được, nhưng Đường Lập Khôi thuộc về nhà họ Đường quân cờ bí mật, mà ngay cả Đường Thanh đều không rõ ràng lắm Đường Lập Khôi thân phận chân thật, nếu như như vậy đều có thể bị La Thành tìm ra, vậy thì thật là đáng sợ.
Kỳ thật tìm người chuyện này đối với La Thành mà nói, một chút cũng không phức tạp, bởi vì có trí não tồn tại, trừ phi đối phương trốn ở trong hầm ngầm không có kết nối với bất kì thiết bị điện tử nào, nếu không La Thành rất dễ dàng có thể xác định vị trí của bọn hắn, dù sao Đường gia thôn phạm vi thật sự không tính là lớn.
Trí não truyền về đích tin tức lại để cho La Thành cảm thấy thật là đúng dịp, hai người kia hiện tại rõ ràng cùng một chỗ, xem ra cũng là ý thức được nguy cơ nào đó.
La Thành trực tiếp đi tới thôn phía đông một tòa nhà cửa trước cửa, mấy cái thần sắc bưu hãn thanh niên đứng ở ngoài cửa, chứng kiến La Thành đi tới, nhao nhao đem đầu thấp xuống dưới, hoặc là bốn phía nhìn quanh, xem địa phương nào đều có, đều không dám cùng La Thành đối mặt đấy, La Thành hung danh quá mạnh, theo như đồn đãi chính là một cái giết người không chớp mắt đồ tể, vạn nhất cái nào ánh mắt không đúng chọc tới cái tên sát tinh này chẳng phải là oan uổng tới cực điểm.
La Thành không có để ý tới những người này, trực tiếp đi về hướng ngôi nhà có cửa chính đóng chặt.
Khoảng cách cửa chính gần một chút thanh niên lại càng hoảng sợ, vô ý thức mở miệng: "La... La tiên sinh..."
"Cút!" La Thành chỉ nói một chữ, vận dụng một ít lực lượng tinh thần, thanh niên kia lập tức sắc mặt trắng xanh, tựa hồ bị một nắm đấm vô hình đánh ngay vào mặt, lung la lung lay lui lại mấy bước, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất.
Loại này khung cảnh thật là quỷ dị, chẳng lẽ thanh âm cũng có thể đả thương người? Những người khác há to miệng, cũng không dám phát ra nửa điểm thanh âm, sợ mình sẽ trở thành mục tiêu của La Thành.
Cửa chính là khép hờ, La Thành thò tay đẩy liền đẩy ra, trước hòn non bộ bên cạnh cái bàn đá, ngồi một người lão nhân đầu đầy tóc trắng còn có một tuổi tác tại chừng ba mươi trung niên nhân, tất cả đều kinh ngạc quay đầu xem đi qua, hiển nhiên là không nghĩ đến đúng lúc này sẽ có người xâm nhập, đợi đến lúc bọn hắn thấy rõ La Thành khuôn mặt, sắc mặt không khỏi đều biến đổi.
La Thành bỏ qua hai người kinh ngạc ánh mắt, thẳng tắp đi tới, mắt nhìn lão nhân: "Đường Đông Quân?" Sau đó lại nhìn về phía trung niên nhân: "Đường Lập Khôi?"
Đường Đông Quân thần sắc xiết chặt, chậm rãi đứng dậy: "Không biết La tiên sinh đại giá quang lâm, không thể xa nghênh, thật sự là lỗi."
"Ngươi tại sao phải đối với ta khách khí như vậy?" La Thành kỳ quái hỏi: "Ngươi hai cái đường đệ đều chết trong tay ta, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không hận ta?"
Đường Đông Quân cười khổ nói: "Thanh Hải cùng Thanh Sinh là gieo gió gặt bão, ta nào dám đối với La tiên sinh sinh lòng oán niệm."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: