Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

chương 116

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nguyên lai hắn hoài nghi Giả Tham Xuân, Giả Hoàn là do Vương thị cùng Giả Trân sinh ra, mà không phải do Triệu di nương sinh ra.

Trong lòng Triệu di nương thầm mắng Giả Chính đọc sách nhập ma, đợi buổi tối đi ngủ hầu hạ Giả Chính thì nói thẳng Giả Tham Xuân cùng Giả Hoàn chứng thật là con của hắn, cũng đưa ra đề nghị lấy máu nhận thân.

Giả Chính sớm có ý đó, nhưng vẫn luôn không tiện nói ra, thấy Triệu di nương truyền đạt cây thang, hắn làm sao lại không đồng ý?

Kết quả máu của ba người dung hợp với nhau, Giả Chính thở dài một hơi nhẹ nhõm, Triệu di nương cũng thở ra một hơi.

Sau khi chứng minh xong, Giả mẫu nhìn hai nhi đồng chợt nhớ lại Giả Nguyên Xuân bị đưa vào trong cung. Giả gia liên tục xảy ra ba sự kiện tai họa, đứa bé kia nhất định là cực kỳ khó sống trong cung.

Sợ hãi có tiểu nhân lợi dụng sơ hở hại tính mạng Giả Nguyên Xuân, Giả mẫu đi cầu lão vương phi mà mình quen biết, thỉnh nàng hỗ trợ cầu ân điển với thái thượng hoàng, điều khiển Giả Nguyên Xuân đến bên cạnh hắn làm nữ quan.

Giả mẫu không có dã tâm lớn như Vương thị, nhất định muốn Giả Nguyên Xuân lên làm phi tử của hoàng đế, chỉ trông ngóng nàng an toàn sống tới hai mươi lăm tuổi rồi xuất cung. Đương nhiên, với tình huống bây giờ cho dù Giả mẫu muốn làm cho Giả Nguyên Xuân trở thành phi tần của hoàng đế, nhưng lại có một mẫu thân như vậy hoàng đế nhất định cũng không cần nàng.

Lão vương phi tiến cung, lúc này Giả Nguyên Xuân đi theo một đội cung nữ ôm xiêm y của các cung phi đi vào Hoán Y cục.

Lúc đi ngang qua ngự hoa viên, một đám cung phi xa xa nhìn thấy nàng, lúc này mới bắt đầu xì xào bàn tán.

- Các ngươi không phải tò mò vị nào là Vương thị nữ nhi sao? Trong những cung nữ bên kia, bộ dạng đầy đặn ngọc sáng chính là nàng.

- Quả nhiên là đoan trang thục nhã như trong sách, tiếc rằng cuối cùng chết thảm trong tay mẹ đẻ của mình, đáng tiếc.

- Có mẹ ruột âm độc tàn nhẫn như vậy, thật đáng thương, nàng vì sao lại đầu thai vào trong bụng Vương thị đâu.

- Chẳng những bị thân nhân mình tín nhiệm nhất tự tay hại chết, sau khi chết còn bị giẫm lên thượng vị, chiếm lấy trượng phu, khó trách nàng chết không nhắm mắt. Nghĩ tới kết cục của nàng, nước mắt của ta muốn ra rồi.

Một phi tần nghe xong thầm trợn trắng mắt:

- Mấy người các ngươi suy nghĩ cũng quá nhiều. Giả Nguyên Xuân cũng chỉ là một cung nữ, đâu phải phi tần hoàng đế như trong sách viết. Hơn nữa hiện tại nàng không phải còn sống tốt sao?

- Lời tuy như thế, nhưng ta vẫn cảm thấy nàng thật đáng thương.

- !

Một đám nữ nhân đầu óc có bệnh!

Giả Nguyên Xuân cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, không cho người phát hiện mình đang cau chặt mày.

Lại tới nữa, ngày gần đây không hiểu vì sao có một số cung phi luôn dùng ánh mắt đồng tình đánh giá nàng.

Chờ Giả Nguyên Xuân ôm quần áo bẩn của cung phi đi vào Hoán Y cục, lão thái giám bên người thái thượng hoàng dẫn người đi tới, điều Giả Nguyên Xuân đi bên người thái thượng hoàng làm việc.

Giả Nguyên Xuân không hiểu ra sao cả đi theo tới cung điện của thái thượng hoàng, không gặp được thái thượng hoàng lại gặp được lão vương phi.

Lão vương phi đưa cho nàng lá thư do Giả mẫu tự tay viết, không nói thêm một lời đã đi.

Từ khi thái thượng hoàng xem qua Vương thị truyền kỳ, ấn tượng với Vương thị cực kỳ phá hư. Tuy hắn xem ở mặt mũi của cựu thần, đồng ý điều động Giả Nguyên Xuân đến trong cung của mình, cũng không nguyện cho phép nàng lưu bên cạnh mình. Cho nên phái nàng đi thiên điện, phụ trách làm chút việc may vá, nhắm mắt làm ngơ.

Giả Nguyên Xuân đi theo một lão ma ma đến chỗ ở mới của mình, thu xếp xong hành lý, thấy xung quanh vắng lặng mới lấy thư của Giả mẫu nhìn xem.

Bởi vì thư đưa vào trong cung cũng không tiện viết quá dày, cho nên Giả mẫu chỉ khái quát nói về Vương thị truyền kỳ, lại lựa chọn vài sự kiện Vương thị làm ác đơn giản nói ra. Cuối cùng còn căn dặn Giả Nguyên Xuân điệu thấp an phận, cuối cùng cũng không viết thêm được nhiều lời.

Xem hết thư nhà, Giả Nguyên Xuân cuối cùng hiểu được ánh mắt các cung phi nhìn mình có ý tứ gì, nhưng chính bản thân nàng cũng muốn hôn mê.

Nàng thật không tin mẹ đẻ của mình trong tương lai sẽ hãm hại nàng như trong sách, nhưng mẹ đẻ giết hại tiên phu nhân cùng đứa con cả của đại phòng, hạ độc Giả Mẫn, cho vay nặng lãi, bán tế điền, dung túng người hầu ở bên ngoài hại người, những việc này đều là sự thật.

Mỗi hành vi phạm tội đều cực kỳ ghê người.

Giả Nguyên Xuân không thể tiếp nhận mẫu thân của mình là người âm tàn như vậy, khóc suốt cả đêm.

Ngày hôm sau tỉnh lại, nàng thu liễm toàn bộ cảm xúc. Nghe theo lời Giả mẫu dặn dò, bỏ qua ý niệm lên làm cung phi trong đầu, ru rú xó bếp, chỉ điệu thấp làm một cung nữ hết bổn phận.

Tới ngày thất tịch, quốc tử giám cho học sinh ba ngày kỳ nghỉ.

Buổi chiều tan học, từng nhóm học sinh chen chúc trở về nhà, cả quốc tử giám nháy mắt trống rỗng.

Ra cửa, Giả Dung lên xe ngựa của Trầm Nhược Hư, cùng hắn chạy về phương hướng khác.

Hai người cùng hẹn ước ngày mai cùng đi chơi, tạm biệt ngay trước cửa.

Nhìn Giả Dung chậm rãi khuất bóng trong dinh thự cách vách, Trầm Nhược Hư vào nhà mình.

Lúc này trong nhà có thêm một quỷ quản gia, quỷ trù nương, ngoài ra còn có thêm vài quỷ nha hoàn cùng quỷ gã sai vặt.

Giả Dung thay xong quần áo sạch sẽ đi ra thì trời đã tối. Ánh sao chiếu sáng, lóe lên quang mang dịu dàng.

Tri Canh, Sở Ô nối gót tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio