Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

chương 142

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dù là người trong quốc tử giám cũng chiếm được tin tức, đặc biệt ngừng nửa ngày khóa cho học sinh đi mua tập đề thi.

Tập đề thi gợi ra làn sóng, ban đầu đ è xuống quang mang của đèn bàn. Cho tới buổi tối đám người Phạm Minh mua đèn bàn cuối cùng mới nhớ ra kỳ vật chiếu sáng này.

Một mảnh ban đêm tối đen, ấn công tắc, ánh sáng trắng tràn ra, trong phòng lập tức sáng như ban ngày.

Hiệu quả như vậy vượt xa lúc ban ngày mở đèn, làm cho người ta vô cùng rung động.

Dưới ánh đèn, chữ viết trong sách nhìn thấy thật rõ ràng. Hai mắt đọc sách cũng không còn cảm giác chua xót khó chịu như dùng ánh nến ảm đạm trước kia.

Phạm Minh tán thưởng không thôi, tốc độ đọc sách cũng nhanh hơn trước kia gấp hai lần.

Vật này chính là thần khí dùng học tập ban đêm, là bảo bối rất tốt a!. Trờ u𝗆 tru𝗆 hu𝒚ề𝙣 trù𝗆 ⩵ TrU𝗆Tru𝒚ệ 𝙣.𝐕𝙣 ⩵

Dùng qua bảo bối đèn bàn, thể nghiệm được chỗ tốt cùng tiện lợi, Phạm Minh cũng không muốn quay về cuộc sống dùng ánh nến trước kia.

Ngày kế Phạm Minh mang theo tâm tình phấn khởi đem đèn bàn đi khoe khoang với các bạn học. Các học sinh nghe xong sự miêu tả của hắn, trái tim nhảy lên thình thịch.

Nhóm người này ngày hôm qua đã muốn điên cuồng qua một lần, lại lần thứ hai phóng mạnh ra cửa hàng sách, sôi nổi tranh mua đèn bàn.

Người đến mua tập đề thi nhìn thấy bọn họ điên cuồng, lập tức liền biết vật kêu là "đèn bàn" cũng là bảo bối không kém gì tập đề thi, vì thế sôi nổi gia nhập hàng ngũ tranh mua.

Ban đêm, Giả Dung ôm ra bốn cái đèn bàn vui vẻ mở ra, đặt bốn hướng đông nam tây bắc, lại đặt lên bàn học của Trầm Nhược Hư.

Nhìn phòng ở chợt trở nên sáng trưng, Giả Dung thập phần hài lòng. Rốt cục có thể thay thế ngọn nến ảm đạm không có bao nhiêu ánh sáng kia.

Hắn hôn mạnh lên mặt Trầm Nhược Hư một cái, chợt thổi tắt ngọn nến, chạy tới bên giường nằm xuống, ghé mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Trầm Nhược Hư.

Tầm mắt của Giả Dung rất mạnh, Trầm Nhược Hư muốn bỏ qua cũng khó. Bị hắn nhìn như thế, hoàn toàn không cách nào học bài.

Bất đắc dĩ Trầm Nhược Hư ngẩng đầu nhìn hắn:

- Hay là cùng nhau làm bài, hoặc là đệ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

- Không cần.

Giả Dung không đáp ứng:

- Ta chỉ muốn nhìn thấy huynh.

Hắn cũng không phải chủ nhân cách, cũng không thích những việc vô vị như vậy, cũng không muốn hồi ức sự kh ủng bố của năm tháng thi vào trường cao đẳng.

- Đệ nhất định phải làm như thế?

Trầm Nhược Hư nhíu mày hỏi.

- Đúng!

Giả Dung không chút nghĩ ngợi đáp, cũng không cảm giác được có nguy hiểm tới gần.

- Được.

Trầm Nhược Hư gật đầu, lúc này tắt đèn bò lên giường.

- Chúng ta cùng nhau ngủ.

Dứt lời, Trầm Nhược Hư cúi người phong kín môi Giả Dung.

Hôm nay hoàng hậu tra được đã có thai ba tháng, hoàng đế mừng rỡ, đồng ý cho nàng triệu kiến mẫu thân của mình.

Hoàng đế vừa dứt lời, không ít cung phi trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ. Hoàng hậu đức hạnh tốt, nhìn ra khát vọng của các nàng liền hướng hoàng đế cầu ân điển, hi vọng hoàng đế chấp thuận cho những cung phi khác ngày mai triệu kiến mẹ đẻ.

Bởi vì hoàng đế sắp có được người thừa kế, trong lòng cao hứng nên vung tay hạ lệnh cho phép cung phi ngoài tần vị ngày mai cho đòi mẫu thân của họ vào cung yết kiến.

Hôm sau các vị phu nhân nhận lệnh vào cung, lấy ra đồ trang điểm mới mua hóa trang, trang phục lộng lẫy vào cung gặp nữ nhi.

Hoàng đế đăng cơ vài năm, lúc này chỉ mới có sáu vị cung phi đã ngoài tần vị.

Mẹ đẻ của năm vị phi tần đồng thời đuổi ở giờ Tỵ vào cung, cùng nhau gặp được trước cửa cung. Năm phụ nhân nhìn nhau, cuối cùng tập trung trên người phụ nhân có trang dung hoàn mỹ nhất.

- Vũ phu nhân, nhìn ngươi hóa trang hẳn là thủ bút của hóa trang sư cửa hàng son phấn mới mở đi, thật đẹp!

- Bộ dạng của ngươi hiện tại vừa tuổi trẻ vừa tỏa sáng, nương nương nhà ngươi nhìn thấy nhất định chấn động, chỉ sợ đều không dám nhận thức ngươi.

- Nghe được những lời này của các ngươi, thật không uổng công trời chưa sáng ta đã đi trước cửa hàng chờ mở cửa.

- Ai nha, sớm biết ta cũng đi. Nha hoàn trong nhà còn chưa học được thuần thục, hóa trang không tốt, so sánh với Vũ tỷ tỷ cảm giác mình lớn hơn ngươi bảy tám tuổi.

- Phải đó! Vẫn là những trang dung sư tài nghệ kỹ càng, hôm kia ta thử xem một lần, kết quả chẳng những nhìn trẻ hơn mười tuổi, vẫn còn đẹp hơn lúc trẻ ba phần. Ngày ấy ta mang theo trang dung kia về nhà, hắn vừa nhìn thấy ta, nhãn cầu thiếu chút nữa trừng rớt.

- Cũng may cửa hàng mỗi cuối tháng còn mở lịch dạy học hóa trang, một lượng một năm học phí cũng tiện nghi, đến lúc đó ta nhất định sẽ phái vài nha hoàn đi học tay nghề. Mấy vị sư phụ trang dung tay nghề thật quá lợi hại, ta không trông cậy bọn họ học qua được, chỉ cần học được nửa thành bản lĩnh của người ta thì ta đã thỏa mãn.

Mấy phụ nhân vừa đi vừa thảo luận.

Cung phi phân vị không đủ cho nên không tư cách triệu kiến nhà mẹ đẻ trong lòng sinh oi bức, đi ra ngắm hoa giải sầu, không ngờ mới đi ra lại gặp đoàn người cười cười nói nói đi tới, trong lòng càng thêm căm tức.

Năm người đều là mẹ đẻ phi tần địa vị cao, cung phi dù tức giận cũng không có lá gan tìm các nàng phiền toái.

Lúc này cung phi định đợi năm người hành lễ cho mình xong thì rời đi, ai ngờ chứng kiến các nàng trang điểm thật xinh đẹp, nhất thời ánh mắt không thể dời chỗ khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio