Linh hồn Tần Khả Khanh thông qua cột sáng tiến nhập vào ý thức hải của Giả Nguyên Xuân, cắn nuốt linh hồn của nàng. Bên ngoài tiếng kêu thảm thiết càng thêm thê lương, quang mang trong mắt Giả Nguyên Xuân dần dần ảm đạm.
Ngay lúc Tần Khả Khanh tự tin mười phần có thể nuốt vào hồn phách của Giả Nguyên Xuân, chiếm cứ thân thể của nàng, ngay lúc nguy trong sớm tối hồn phách của Giả Nguyên Xuân đột nhiên phát ra một đạo kim quang, đoạt lại linh hồn của nàng bị cắn nuốt, đánh bay hồn phách của Tần Khả Khanh.
Cột sáng liên tiếp trời và đất nhất thời tiêu tán, trong Thái Hư ảo cảnh, Tần Khả Khanh hộc ra ngụm máu tươi.
Cùng lúc đó dưới trần gian Giả Nguyên Xuân thoát khỏi nguy hiểm, toàn thân mềm nhũn vô lực bò lên, sắc mặt trắng nhợt như người chết.
Thật đáng sợ! Vừa rồi giống như có đồ vật gì đó xâm nhập vào thân thể của nàng, cắn xé linh hồn của nàng.
Là quỷ sao?
Giả Nguyên Xuân cực kỳ sợ hãi, ôm lấy thân thể của mình lạnh run thấp giọng khóc.
- Bà nội, Nguyên Xuân muốn về nhà.. ô ô.. trong cung thật đáng sợ..
Tần Khả Khanh bị kim quang bảo hộ Giả Nguyên Xuân đánh trúng, lồ ng ngực đau đớn, ả ôm ngực, không cam lòng cắn chặt răng.
Ăn mòn thân thể Giả Nguyên Xuân thất bại, ả đành phải lựa chọn mục tiêu số hai, hướng Vương Hi Phượng xuống tay.
Kết quả ả lại thất bại thêm một lần, lại hộc ra thêm búng máu.
Liên tiếp hai lần thất bại bị cắn lại, ả tức giận đập phá bài trí trong phòng.
Vương Hi Phượng cùng Giả Nguyên Xuân là hai mục tiêu được ả vừa ý nhất, lựa chọn những người khác không phải là không thể được, chẳng qua ả ghét bỏ địa vị của các nàng không đủ cao, hoặc là không đủ trẻ tuổi, hoặc là dung mạo khó xem..
Hiện giờ bởi vì hai nhà Vương, Giả đều gặp thất bại, ả cũng hiểu được Kim Lăng thập nhị sai trong kế hoạch của Cảnh Huyễn không phải là đối tượng cho ả tùy ý xuống tay.
Rơi vào đường cùng, ả chỉ có thể lựa chọn người còn lại.
Lựa tới lựa lui, ả cuối cùng định ra nha hoàn bên người Giả mẫu – Uyên Ương.
Nhu nhu ngực, ả lần thứ ba làm phép, quyết tâm chiếm lấy linh hồn của Uyên Ương, chiếm lấy th@n thể của nàng. Lúc này Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đang ngồi giữa một đám học sinh, nghe giảng bài.
Bình thường lúc này, Bách Linh cùng Du Chuẩn đều ngồi ngoài cửa ngắm mây bay.
Vì thế lần thứ ba Thái Hư ảo cảnh lắng xuống cột sáng, cứ như vậy đập vào trong mắt Bách Linh cùng Du Chuẩn.
- Đó là cái gì? Vì sao lại có đạo cột sáng từ không trung hạ xuống?
Bách Linh chỉ vào đạo cột sáng kéo tới trùm lên Vinh quốc phủ.
Du Chuẩn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Trời giáng cột sáng, thế giới này ngoại trừ Thái Hư ảo cảnh, còn có ai có bổn sự làm ra động tĩnh như vậy?
- Không biết các nàng lại giở trò gì đây?
Bách Linh đẩy Du Chuẩn nói:
- Du Chuẩn, ngươi bay lên đánh nát đạo cột sáng kia đi.
Du Chuẩn đứng lên, phủi tay nói:
- Xem ta!
Vừa dứt lời thân ảnh nhoáng lên liền biến mất trên quốc tử giám.
Bay lên không trung, Du Chuẩn tụ tập linh lực một chưởng oanh ra, khi đạo cột sáng lớn cỡ đại thụ trăm năm vừa giáng xuống, lập tức va chạm lẫn nhau.
Chỉ một kích Du Chuẩn đem cột sáng đánh nghiêng một bên, thay đổi phương hướng rơi xuống của nó, nhanh chưa đánh nát. Thoáng dừng lại một chút, chưởng thứ hai hắn lại tăng thêm linh khí đưa vào.
Bởi vì vị trí cột sáng rơi xuống biến hóa, linh hồn Tần Khả Khanh tiến sai mục tiêu, theo nguyên bản là Uyên Ương của Vinh quốc phủ lại đổi thành Huyền Chân quan Giả Kính.
Linh hồn vừa tiến vào thức hải, còn chưa thấy rõ linh hồn là Giả Kính, ả đã theo bản năng cắn nuốt linh hồn của hắn.
Lần này cắn nuốt thật dễ dàng, quá trình thật nhanh, thật sự làm cho ả kinh ngạc.