Trầm Nhược Hư lần đầu tiên chân chính nhận thức thực lực phi phàm nhóm thuộc hạ của Giả Dung.
Hắn thu lại vẻ kinh ngạc, nói:
- Những "thần tiên" này chỉ là một đám tiểu binh tốt, không biết thiên địa đệ nhất nhân Cảnh Huyễn tiên cô có được lực lượng một cuộc chiến với Du Chuẩn hay không?
Nhắc tới Cảnh Huyễn, Trầm Nhược Hư chợt khựng người, đột nhiên mới ý thức được từ lúc khai chiến cho tới lúc chấm dứt chiến đấu, luôn không nhìn thấy thân ảnh của kẻ đứng đầu Thái Hư ảo cảnh kia.
- Đúng rồi, Cảnh Huyễn đâu?
Giả Dung nhíu mày:
- Còn có Tần Khả Khanh, cũng không thấy thân ảnh.
Không cần đi xác nhận, Giả Dung nhận định trong đám "thần tiên" cũng không có Tần Khả Khanh.
Nếu ả cũng ở đây, vừa rồi Giả Dung hiện thân thì ả đã nhảy ra vạch trần thân phận của hắn đầu tiên, cũng không tới mức để Si Mộng còn thời gian hỏi này hỏi kia.
Hồi tưởng lại toàn bộ lời nói của Si Mộng nói qua, Giả Dung nói:
- Xem chừng là ra ngoài rồi, không còn ở trong Thái Hư ảo cảnh. Nhưng nơi này động tĩnh lớn như vậy, mà bản thể Cảnh Huyễn là Thái Hư ảo cảnh, hẳn là nàng đang trên đường vội vàng chạy trở về.
Nhưng không biết vì sao Tần Khả Khanh không thấy bóng dáng, có phải quan hệ tới cột sáng mà ban ngày Du Chuẩn đánh nát hay không?
Ngay lúc này một đạo lưu quang bay vọt từ xa tới gần.
Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung dùng ánh mắt phàm nhân nhìn không ra bản chất của đạo lưu quang này, một đám quỷ tộc thì rõ ràng nhìn thấy là một nữ tử. Vị kia, tám phần chính là Cảnh Huyễn tiên cô.
Nàng cảm ứng được Thái Hư ảo cảnh xảy ra vấn đề, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về, nhưng không ngờ vẫn muộn một bước.
Rơi xuống trong hư không cách Giả Dung hơn trăm trượng, Cảnh Huyễn nhìn Thái Hư ảo cảnh hỗn độn không chịu nổi, lại nhìn một đám "băng côn", khóe mắt nàng như nứt vỡ.
Ánh mắt độc như rắn rết, sắc bén như kiếm bắn về hướng đoàn người Giả Dung, răng nanh nàng cắn nghe ken két:
- Là ai hủy hoại tiên cảnh của ta, giết hại tiên tử dưới trướng của ta!
Giả Dung thong dong đánh giá Cảnh Huyễn, phát hiện khóe môi nàng dính một luồng tơ máu, nghĩ đến là vội vàng chạy về nên chưa kịp lau.
Một màn này làm cho Giả Dung nhớ lại một tăng một đạo từng nói qua, Thái Hư ảo cảnh là do bản thể Cảnh Huyễn biến thành.
Ánh mắt lướt qua Thái Hư ảo cảnh hỗn độn nứt vỡ, Giả Dung lập tức liền hiểu rõ, Thái Hư ảo cảnh bị Du Chuẩn đánh trọng thương, cho nên Cảnh Huyễn cũng đi theo bị thương.
Ánh mắt Giả Dung lạnh lùng nghiêm nghị đối diện Cảnh Huyễn, khóe môi lộ nụ cười trào phúng:
- Biết rõ còn cố hỏi! Ánh mắt của ngươi chỉ dùng bài trí sao? Hoặc là một người mù, một đám người chúng ta đứng ở đây chẳng lẽ nhìn không thấy?
Cảnh Huyễn nổi giận, xung quanh đều chợt nổ tung lên.
- Muốn chết!
Khi linh khí bạo hỏa sắp va chạm vào hai người Giả Dung, trên người họ chợt lóe sáng nhu hòa, kết giới hộ thân liền triệt tiêu linh khí công kích của địch nhân.
Cảnh Huyễn nhìn thấy một màn này, trái tim đột nhiên co rụt lại, lý trí chợt trở về.
Nàng nheo mắt, chỉ vào Giả Dung nghiêm nghị nói:
- Sơn dã tiểu quái tu luyện thành tinh ở nơi nào, nhanh xưng tên ra, bổn tiên không giết hạng người vô danh!
Giả Dung phủi tay áo, cười nhạt nói:
- Bất tài chính là Giả Dung, là phàm nhân mà thôi.
Nghe Giả Dung tự xưng là phàm nhân, sắc mặt Cảnh Huyễn biến đổi. Mà Giả Dung nhìn thấy một màn này, vẻ tươi cười càng sâu sắc, bổ sung một câu:
- Không biết tên này của tại hạ, Cảnh Huyễn tiên cô còn quen thuộc?
Cảnh Huyễn trí nhớ rất tốt, Giả Dung vừa nhắc nhở, nàng rất nhanh nhớ được trong kế hoạch của mình, có một con cờ của Trữ quốc phủ phàm gian, đã kêu tên này.
Nguyên bản chỉ là một con kiến mà nàng tùy tay có thể bóp ch ết, lại trái lại phá hủy toàn bộ kế hoạch cùng tiên cảnh của nàng, làm thương tổn được nàng.
Cảnh Huyễn khó nén nội tâm sóng to gió lớn, thất thanh kêu lên:
- Là ngươi?
- Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng! Ngươi chỉ là một phàm nhân làm sao có được lực lượng như vậy, ta không tin!
Cảnh Huyễn không ngừng lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Giả Dung, đánh chết cũng không chịu tin lời hắn nói.
Trầm Nhược Hư bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở Giả Dung:
- Đã sắp tới giờ đệ nên đi ngủ.
Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc thì Giả Dung cảm thấy mệt chỉ muốn ngủ, che miệng ngáp một cái:
- Đúng là tới giờ rồi.
- Muốn tin thì tin, không tin thì thôi.
Hắn nhìn Cảnh Huyễn sắc mặt xám ngoét, quay đầu nhìn Du Chuẩn:
- Tốc chiến tốc thắng, làm xong rồi chúng ta về nghỉ ngơi.
Du Chuẩn vỗ ngực mình, tự tin cam đoan nói:
- Chủ nhân xin yên tâm, ta chỉ cần vỗ một cái cũng làm cho nàng không còn trên thế gian.
Bách Linh than thở:
- Đêm nay ta còn chưa xuất thủ qua, ngươi đi qua một bên, lần này tới lượt ta. truyen bac chien
Du Chuẩn không thể trêu vào nàng, vội vàng lui ra sau tránh ra vị trí.