Bên kia Giả Dung vào phòng đóng cửa xong, Bách Linh, Du Chuẩn, Họa Mi lập tức xuyên cửa mà vào.
Họa Mi hơi nhún người, ôn nhu nói:
- Thuộc hạ gặp qua chủ nhân.
Giả Dung ngồi bên bàn gỗ lim, trầm giọng hỏi:
- Tại sao ngươi trở lại? Tiểu cô xảy ra chuyện sao?
- Không có.
Họa Mi lắc nhẹ đầu giải thích:
- Tích Xuân cô nương hết thảy bình an, mấy điêu nô lấn chúa bừa bãi bên người sớm bị chúng tôi thu thập dễ bảo. Lần này tới tìm ngài là bởi vì tôi ở Trữ quốc phủ dò xét được, hai phủ Giả gia muốn nhằm vào ngài. Nhất là Vương phu nhân không có ý tốt, tâm ý đem ngài đuổi ra quốc tử giám.
- Mặt khác đường huynh đệ Giả Tường của ngài trở thành cưu chiếm thước sào (chim cắt chiếm tổ chim khách). Giả Kính đồng ý cho hắn tương lai kế thừa hết thảy của Trữ quốc phủ, kể cả tước vị cùng vị trí tộc trưởng. Nếu chủ nhân muốn trở về Trữ quốc phủ, Họa Mi liền đi vào mộng cảnh của đám người Giả gia một lần. Giả tạo tổ tông báo mộng, làm cho bọn hắn phải tự mình nghênh đón chủ nhân, phong phong quang quang trở về.
Giả Dung châm chọc cười:
- Trở về làm gì? Thu thập cục diện rắm rối cho bọn hắn sao?
Hắn đi thăm kho của Trữ quốc phủ một chuyến, Trữ quốc phủ cơ hồ thành một cái thùng rỗng, hắn đầu óc phá hủy mới trở về.
Lúc trước thoát ly Giả gia là Giả Dung cố ý lâm vào, mà nhóm quỷ Họa Mi mãi cho tới khi Giả Dung đã rời khỏi Trữ quốc phủ mới đi tới bên cạnh hắn, Giả Dung chưa bao giờ chủ động đề cập qua, cho nên bọn họ cũng không biết rõ tình hình, nghĩ Giả Dung là bị bức bách rời đi. Họa Mi cảm thấy hắn muốn trở về, đoạt lại hết thảy nguyên bản thuộc về mình.
Họa Mi mới vào Vinh quốc phủ vài ngày ngắn ngủi, liền tràn đầy hiểu biết sự xấu xa trong hai phủ, trong lòng kỳ thật không đồng ý Giả Dung trở về, nghe hắn vừa nói như thế sắc mặt càng thêm nhu hòa:
- Giả gia tàng ô dâng cấu, từ trên xuống dưới không vài người là sạch sẽ, chủ nhân không trở về tốt lắm.
Đáng thương tiểu Tích Xuân chỉ là một nhi đồng nho nhỏ, sinh ra trong gia tộc như vậy, không biết đã nếm bao nhiêu ủy khuất, cũng may hiện tại có nàng cùng Ban Cưu trông chừng, ngày tháng cũng đã sống dễ chịu hơn.
Đầu ngón tay Giả Dung gõ nhẹ mặt bàn:
- Đúng rồi, ngươi mới vừa nói Vương phu nhân ác ý nhằm vào ta? Lời này là ý tứ gì?
Họa Mi gật nhẹ đầu nói:
- Chính là bà ta đề nghị Giả Tường dùng danh ngạch ấm sinh của Trữ quốc phủ tiến vào quốc tử giám, ý đồ đuổi ngài đi. Còn có lúc bà ta nhắc tới tên của chủ nhân, trong mắt hiện lên vẻ ghét cay ghét đắng. Người khác không phát hiện, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của ta.
- Kỳ quái, ta tự nhận cũng không hề đắc tội bà ta, bà ta vì sao lại căm hận ta như vậy?
Nguyên thân một năm cũng không gặp Vương phu nhân vài lần, có đôi khi gặp mặt Vương phu nhân luôn coi thường nguyên thân, hoặc là không mặn không nhạt nói hắn vài câu. Hai người vốn không khả năng kết thù.
Giữa hai người có cùng xuất hiện chỉ có lúc hắn bị đuổi ra Trữ quốc phủ mà thôi. Lúc đó vì giúp Tần Khả Khanh, bà ta xung đột với hắn, trong lời nói hắn va chạm bà ta vài câu.
Giả Dung cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy được là ngày ấy mâu thuẫn giữa hai người khiến cho Vương phu nhân lòng dạ hẹp hòi hận thù hắn.
Hắn cũng không lo lắng về danh ngạch ấm sinh.
Ai nói không có danh ngạch ấm sinh thì hắn nhất định phải rời đi quốc tử giám? Phải biết rằng muốn vào quốc tử giám không chỉ dựa vào danh ngạch ấm sinh mà thôi đâu.
Giả Dung dặn Họa Mi:
- Buổi tối khi mọi người đã ngủ, ngươi hoặc là Ban Cưu nhiều hơn đi tản bộ trong phòng ngủ của Vương phu nhân một chút.
Ngượng ngùng, hắn cũng rất hẹp hòi, có thù tất báo.
Là Vương phu nhân trước tiên tính kế trêu chọc hắn, cũng đừng nên trách hắn không cho bà ta sống dễ chịu.
Ánh mắt Họa Mi lòe lòe sáng lên, đè nén không được hưng phấn nói:
- Chủ nhân muốn chúng tôi dọa nạt bà ta, hay làm cho bà ta xui xẻo, hoặc là người gặp người ngại?
Giả Dung không sao cả nói:
- Mục đích của ta là muốn bà ta mỗi đêm ngày không được bình an, chỉ cần đạt tới mục đích này, các ngươi thích chơi thế nào thì cứ chơi thế đó.
Nụ cười trên mặt Họa Mi càng thêm sáng lạn, nàng lập tức đồng ý.
- Họa Mi hiểu được rồi! Chủ nhân xin yên tâm, tối nay thuộc hạ sẽ hành động, cam đoan làm cho bà ta muốn chết không được muốn sống không xong.
Quỷ sinh nhàm chán mấy vạn năm, nếu không phải vừa đi vào thế giới này được Giả Dung dặn dò bọn họ đừng làm xằng bậy, bọn họ sớm chơi điên, đâm cả tầng trời.
Hiện giờ có được cơ hội "chơi đùa", nàng vui mừng muốn nhảy lên.
Nàng quỳ xuống hành lễ nói:
- Nếu vậy thuộc hạ quay về bên người Tích Xuân cô nương trước.
Giả Dung gật đầu ân một tiếng, phất tay ý bảo nàng có thể rời đi.
Theo sau Họa Mi lưu loát xuyên tường chạy lấy người trước ánh mắt cực kỳ hâm mộ của Du Chuẩn cùng Bách Linh.
Giả Dung muốn thay quần áo, Bách Linh cùng Du Chuẩn liền xuyên tường ra ngoài.
Mưa rơi, Trầm Nhược Hư giật mình ôm bộ sách trên bàn chạy nhanh vào phòng ngủ.
Du Chuẩn cùng Bách Linh nhìn thấy Trầm Nhược Hư đẩy cửa lao vào phòng, ngay sau đó quyển sách trên tay xoạch một tiếng rơi xuống đất.
Chân dài trắng nõn, bờ m ông mượt mà, bờ lưng trơn bóng đột nhiên đập vào trong mắt, Trầm Nhược Hư trợn tròn mắt:
- Ngươi.. ngươi..
- Thời tiết quỷ quái này, mỗi ngày nóng như ở trong lồ ng hấp. Ngàn phán vạn phán cuối cùng lại có một trận mưa, đêm nay xem như được ngủ thoải mái một giấc.
- Có mưa là tốt, nhưng hơi nhỏ một chút.
- Ôi, cũng đã mưa to, chạy mau!