“Đừng quắc mắt lên nữa, Darnell. Anh đang làm mấy tay phó nháy sợ đấy.” Phoebe siết nhẹ cánh tay Darnell Pruitt, một hành động ngăn cản cũng có tác dụng ngang với việc làm mẻ một thanh kim loại. Cô gật đầu với một tay phóng viên. Suốt cả tuần vừa rồi cô đã trôi theo sự chuyển động của cuộc sống, quyết tâm không để ai nhìn thấy nỗi tuyệt vọng của mình. Tối nay Darnell là một người bầu bạn rất tốt, và cô rất biết ơn vì anh ta đã đồng ý nhận nhiệm vụ hộ tống cô trong chuyến tham quan các dãy phòng đón tiếp của đội bạn vào đêm trước khi diễn ra trận đấu với đội Dolphins.
Mắt anh ta nhíu lại thành hai khe hằn học khi anh ta uốn cong môi với cánh phóng viên Thông tấn xã và rít lên với cô dưới hơi thở. “Tôi không đời nào để cho bất cứ ai trong hàng phòng ngự Dolphins nhìn thấy một bức ảnh tôi đang cười.”
“Ơn Chúa là không có đứa trẻ nào xung quanh.”
“Tôi không biết sao cô lại nói thế. Tôi yêu trẻ con.” Đã gần đến thời gian giới nghiêm mười một giờ của Darnell khi họ rời khỏi bữa tiệc cuối cùng và quay về phía thang máy. Chuyện ve vãn cô Charmaine Dodd của Darnell tiến triển không nhanh đến mức có thể khiến anh ta hài lòng, và anh ta đang hy vọng một trong những tờ báo ở Chicago sẽ cho in một tấm ảnh của anh ta với Phoebe và như thế có thể khuấy động lòng ghen tuông của cô Dodd.
Phoebe đã hạn chế tối đa cơ hội tiếp xúc với Dan bằng cách chờ đến tận chiều hôm đó mới bay đến Miami, và cô chỉ vừa đủ thời gian để thay sang bộ váy dài cô mua cho bữa tiệc Giáng sinh vài năm trước. Đó là một chiếc váy cổ cao, bó sát với những diềm đăng ten lung linh mặc bên ngoài một bộ thun bó màu da.
Darnell mặc bộ tuxedo với áo sơ mi lụa màu đen và nơ bướm màu vàng trông rất phù hợp với chiếc răng gắn kim cương của mình.
Thang máy vắng tanh khi họ bước tới, điều này cho phép Darnell quay trở lại với chủ đề mà anh ta đã vô cùng kiên nhẫn lải nhải kể từ khi anh ta đến phòng cô vào ba giờ trước đó. “Tôi không hiểu sao mọi người lại nghĩ rằng Thuyền trưởng Ahab[] là kẻ xấu xa. Mẹ kiếp, nếu không phải vì cái chân của anh ta, tôi sẽ tuyển anh chàng đó vào trong hội của mình bất cứ khi nào. Anh ta không để bất cứ thứ gì ngáng đường mình, thấy không? Đó là loại người sẽ luôn chiến thắng trong những trận bóng bầu dục.”
[] Thuyền trưởng Ahab: một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cổ điển Moby Dick (đã được xuất bản ở Việt Nam với tên Cá voi trắng) nói về anh chàng thủy thủ lang thang Ishmael và cuộc hành trình trên con tàu săn cá heo Pequod do thuyền trưởng Ahab lãnh đạo.
Moby Dick chỉ là một trong những cuốn sách do cô giới thiệu đã được Darnell đọc ngấu nghiến trong vài tháng vừa qua nhằm mục đích trau dồi bản thân. Cũng không mất nhiều thời gian để cô nhận ra rằng bóng bầu dục có thể đã làm Darnell giàu có về mặt vật chất, nhưng cũng đồng thời tước mất cơ hội sử dụng trí tuệ của anh ta. Bởi vì Darnell to lớn, da đen và khỏe mạnh nên không ai thèm bận tâm đến chuyện khám phá ra anh ta cũng có một bộ não rất khá. Darnell tiếp tục khen ngợi thuyền trưởng Ahab trong suốt quãng đường về đến cửa phòng của cô. Cô sợ phải ở lại một mình chìm đắm trong suy tư và ước gì anh ta không bị hạn chế bởi giờ giới nghiêm để cô có thể mời anh ta vào trong. Thay vào đó, cô chúc anh ta may mắn bằng một nụ hôn lên má, “Mai nhớ nghiền vài bộ xương cho tôi đấy, Darnell.”
Anh ta cười toe toét và rút lui vào hành lang trong đôi giày cỡ mười lăm của mình. Cô thở dài và đóng cửa phòng lại. Charmain Dodd thật ngu ngốc nếu không túm ngay lấy Darnell.
Điện thoại đổ chuông. Cô gỡ một chiếc hoa tai pha lê ra và ngồi xuống trên chiếc trường kỷ in hoa sặc sỡ để trả lời. “Xin chào.”
“Em đã ở cái nơi chết tiệt nào trong suốt cả tuần thế?”
Những cạnh hoa tai pha lê sắc bén cắm vào lòng bàn tay cô. Cô nhắm chặt mắt lại trước một đợt sóng đau đớn mới. “Chào anh, huấn luyện viên.”
“Anh ghé qua nhà vào tối thứ Ba để chúng ta có thể gặp nhau trước khi anh lên đường, nhưng Molly nói em đã đi ngủ. Em đang tham dự mấy cuộc phỏng vấn lúc anh gọi đến văn phòng vào thứ Năm và thứ Sáu, và không có người trả lời điện thoại ở nhà em tối qua. Anh lên phòng em đây.”
“Không!” Cô cắn chặt môi. “Em mệt lắm. Tuần vừa rồi thật khó khăn.”
“Anh cần gặp em.”
Không cần phải có một quả cầu thủy tinh mới có thể hình dung ra vì sao. Anh muốn tình dục, một cuộc giải trí nhanh gọn với cô nàng bimbo trong khi cô dâu tương lai của anh vẫn còn hoàn toàn nguyên vẹn. “Không phải tối nay.”
Anh trở nên cáu kỉnh một cách rõ ràng. “Nghe này, đọc số phòng cho anh. Chúng ta phải nói chuyện.”
“Lúc khác đi, Dan. Em kiệt sức rồi.” Cô run run hít vào một hơi. “Chúc anh ngày mai may mắn. Em sẽ gặp anh trên đường biên.”
Mắt cô nhòe đi vì nước mắt khi cô đặt Ống nghe trở lại giá đỡ. Cô treo tấm biển “Không làm phiền” trên cửa phòng rồi bước về phía cửa sổ và nhìn ra những ánh đèn nhấp nháy trên vịnh Biscayne.
Trong vài tháng vừa qua cô đã học được rất nhiều từ các cầu thủ. Cô học được rằng nếu muốn tham gia trận đấu, cô phải chịu được những cú va chạm. Đó là những gì cô đang làm lúc này. Cô đang nhận những cú va chạm. Dan đã tặng cho cô một cú húc chết người, nhưng cô sẽ không để anh nhìn thấy những tổn hại nó gây ra. Ngày mai, khi nghe bản nhạc “Cô ấy không ngọt ngào sao?”, cô sẽ ngẩng cao đầu, vẫy tay với đám đông và hô hào cổ vũ đội bóng. Sẽ không ai biết được rằng cô đang phải chơi trò chơi đau đớn.
Buổi chiều hôm Stars đánh bại Dolphins trong trận bán kết AFC, Ray Hardesty ngồi trong hang ổ của mình với khẩu . trong lòng và ước gì trong nhà y còn đủ lượng whiskey để có thể uống say. Một tuần nữa đội Stars sẽ gặp Portland Sabers trong trận tranh chức vô địch AFC. Y dốc chai vào miệng và uống nốt chỗ rượu cuối cùng, nhưng ngay cả ngọn lửa trong cổ họng cũng không cháy rất bằng cơn thịnh nộ của y. Đội Stars chưa bao giờ tiến xa đến thế này khi Ray Con còn ở trong đội, và giờ bọn chúng đang tiến xa mà không có nó. Thốt ra một tiếng gằn gần như không phải của con người, y quăng chai rượu ngang qua phòng. Cái chai bắn vào một cái kệ đựng cúp và vỡ tan tành, nhưng y không quan tâm đến tiếng ồn bởi vì quanh đây không còn ai khác để mà nghe thấy cả. Sau một cuộc hôn nhân kéo dài ba thập kỷ, cuối cùng Ellen đã bỏ y. Mụ nói với y rằng y xử sự như một thằng điên và rằng y cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý hay gì đó. Mẹ nó chứ. Y không cần gặp thằng bác sĩ tâm lý nào cả. Y chỉ cần gỡ hòa với Dan Calebow mà thôi.
Sau trận đấu với Chargers, y đã nghĩ đến chuyện giết Calebow. Nhưng dần dần y từ bỏ ý tưởng đó, không phải vì đắn đo lưỡng lự, mà bởi vì cái chết của Calebow sẽ không thể đảm bảo Stars sẽ thua cuộc. Y cần thứ gì đó thật chắc chắn. Y không đủ giàu để mua chuộc bất cứ ai. Hơn nữa, ngày nay các cầu thủ kiếm ra quá nhiều tiền nên chẳng thể bị cám dỗ, và hầu hết trọng tài đều trung thực. Y cần cái gì đó đảm bảo. Phoebe Somerville xuất hiện trên màn hình ti vi. Tuần trước y đã trốn trong rừng cây gần ngôi nhà của Calebow khi tay huấn luyện viên đó đưa cô ả về nhà. Ánh đèn phòng ngủ đã bật lên chưa tới nửa giờ sau đó.
Y đã theo dõi họ hàng tháng rồi, mượn xe khác để Calebow không phát hiện ra y, và y biết mối quan hệ của hai người đó không còn là bình thường nữa. Mặc dù y đã thu thập được thông tin, nhưng cho đến giờ y vẫn chưa biết phải làm gì với nó.
Cái ý tưởng đang bắt đầu thành hình trong đầu y vừa phức tạp nhưng lại vừa dễ dàng đến kỳ lạ. Có khả năng y sẽ bị bắt, nhưng đến lúc đó thì đã quá muộn, và dù sao thì y cũng không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Chỉ có một điều quan trọng. Ngăn Stars chiến thắng trong trận chung kết AFC.
Trên ti vi, cuộc phỏng vấn Phoebe Somerville đã kết thúc và ống kính máy quay trở lại với tay huấn luyện viên của Stars. Ray nhấc khẩu . lên và bắn tung màn hình.
Dan đã từng phải chịu những cuộc tấn công oanh tạc của giới truyền thông quanh các trận tranh chức vô địch trong vai trò cầu thủ, nhưng trong vai trò huấn luyện viên thì chưa bao giờ, và anh rút ra kết luận việc anh đã học được cách tồn tại mà không cần phải ngủ đúng là một điều hay. Cho dù thế, khi được giải phóng vài giờ sau chiến thắng của Stars trước Dolphins vào chiều muộn hôm thứ Ba, anh đã hoàn toàn sôi sục. Anh cũng điên tiết muốn chết vì Phoebe.
Khi rẽ vào lối để xe nhà cô và bước ra khỏi xe, anh quyết định điều đầu tiên anh sẽ làm khi cuối cùng anh cũng túm được cô là hôn cô. Rồi anh sẽ chỉnh đốn cô một trận. Anh biết chính xác cô bận rộn thế nào, nhưng anh cũng thế, và cô đáng lẽ phải cố gắng dành ra mười phút trong vòng hai ngày vừa rồi để nói chuyện với anh mới phải. Cả hai người bọn họ đều đã phải chịu rất nhiều áp lực, nhưng thế không có nghĩa là họ nên cắt đứt hoàn toàn liên lạc như thế.
Cô thậm chí còn không bay về nhà với đội bóng tối hôm Chủ nhật trong khi anh đã vô cùng trông ngóng điều đó. Lần cuối cùng anh nhìn thấy cô là lúc ở trong phòng thay đồ sau trận đấu khi Ron đưa cô đến để chúc mừng đội bóng.
Quản gia của Phoebe, Peg, đã để anh vào nhà lúc bà đang sửa soạn rời khỏi đó sau khi đã xong việc. Anh vắt áo choàng trên thành cầu thang và nghe thấy những tiếng kêu the thé phát ra từ phía sau ngôi nhà. Ban đầu anh không nhận ra âm thanh đó là gì, không phải vì chúng thật lạ lẫm, mà bởi vì chúng quá bất ngờ.
Pooh lút cút chạy ra đón anh. Với cô nàng chó quấn dưới chân, anh băng qua phòng khách, rồi đột nhiên khựng lại khi anh bước qua lối cổng vòm dẫn vào gian bếp. Những gì anh thấy ở đó suýt làm anh ngã ngửa.
“Con muốn làm cái đó, Phoebe!”
“Đến lượt con!”
“Lượt của con!”
“Suỵt! Cả hai đứa con có thể cùng làm, đồ quỷ nhỏ. Đây, mỗi đứa một con dao. Làm như thế, Jared. Tuyệt lắm, Jason. Thêm một chút đường rắc ở bên cạnh nữa. Không, Jared, không được liếm nó cho tới khi chúng ta... Ôi, mà thôi, dính bẩn chút cũng chẳng sao nhỉ? Đúng không, anh bạn?”
Chúa ơi. Anh biết không phải chỉ vì thiếu ngủ nên mắt anh mới cay xè, mà đó là do cảm xúc. Trong cuộc đời mình anh chưa bao giờ nhìn thấy điều gì đẹp hơn cảnh tượng Phoebe đang phủ đường lên cái bánh xấu xí đó với hai cậu bé tóc bạch kim nhỏ xíu quỳ trên ghế ngay bên cạnh.
Cô trông không hề giống với người mẹ trong tưởng tượng của anh. Những móng tay giết người được sơn màu đỏ máu. Đôi hoa tai kiểu di gan khổng lồ lấp lóa trong mái tóc như của người mẫu lịch, và ít nhất là ba chiếc vòng xuyến đang kêu xủng xoẻng trên hai cổ tay. Cô mặc chiếc áo khoác nhẹ quá khổ của đội Stars - phần này thì cô làm đúng, chí ít là thế - nhưng thay vì mặc nó với một cái quần jean tử tế nào đó như những người mẹ thường mặc thì cô lại mặc cùng chiếc quần thun bó màu vàng chật nhất, bó sát nhất mà anh từng nhìn thấy trong suốt cuộc đời mình. Không, cô trông không giống mẹ của bất kỳ ai, nhưng hai cậu nhóc mặt mũi lem nhem sô cô la đó rõ ràng rất thần tượng cô. Và anh cũng thế, với cả trái tim mình. Anh hình dung cô xuất hiện trong cuộc họp phụ huynh của con cái họ trong bộ cánh sa tanh màu đỏ chót và nạm hạt lấp lánh, nhưng thay vì cảm thấy choáng váng, ý nghĩ đó lại làm anh mãn nguyện tràn trề. Cô sẽ kết hôn với anh. Dĩ nhiên là cô sẽ đồng ý rồi. Khi ngắm nhìn cô, anh kiên quyết không để cho những bóng ma từ thời thơ ấu gợi lên trong anh bất kỳ nghi ngờ nào. Một người phụ nữ sẽ không phá vỡ mười lăm năm chay tịnh tình dục với một người đàn ông mà cô không yêu.
“Cô hát lại bài đó đi, Phoebe,” một trong hai đứa trẻ đề nghị trong khi Pooh liếm láp những vụn sô cô la rơi rớt trên sàn nhà dưới gầm bàn.
“Bài hát nào?”
“Bài hát về những con quái vật ấy.”
“Bài Ma sói à?” Khi hai cậu bé gật đầu, Phoebe bắt đầu biểu diễn một cách say mê bài “Ma sói ở London” của Warren Zevon, nhấn mạnh những nhịp trống bằng cách đu đưa cặp hông kỳ diệu đó. Chúa ơi, cô xinh đẹp tuyệt trần, và trong khi ngắm nhìn cô, anh cảm thấy yên bình đến kỳ lạ. Anh không thể tưởng tượng ra bất kỳ điều gì tuyệt diệu hơn là sẽ trải qua phần đời còn lại bên cạnh cô.
Cô nhấc hai cậu bé sinh đôi xuống khỏi ghế và bắt đầu nhảy nhót, lưng cô vẫn quay về phía cửa. Anh nhìn cô lắc lư theo nhịp điệu bài hát, và anh mỉm cười khi hai cậu bé cố gắng bắt chước cô. Cô xoay bọn chúng quay vòng, và rồi đứng khựng lại khi nhìn thấy anh.
“Đừng để anh làm hỏng bữa tiệc,” anh nói và cười toe toét.
“Anh đang làm gì ở đây thế?”
“Peg để anh vào nhà khi bà ấy ra về.” Hai cậu bé bắt đầu vùng vẫy và cô thả chúng ra. “Em e rằng anh đã bắt được em vào lúc không thích hợp rồi.”
Jared giật giật tay cô. “Bánh đông lại hết rồi. Con và Jason có thể ăn không?”
“Dĩ nhiên rồi. Để cô lấy đĩa.”
Tay cô luống cuống khi lấy những chiếc đĩa xuống. Cô thấy Dan đã quỳ xuống trước mặt hai cậu bé sao cho mắt họ ngang tầm với nhau. Những đường nét mệt mỏi như khắc dấu trên gương mặt anh, nhưng cô không cho phép bản thân cảm thấy bất cứ sự thương cảm nào. Duy trì mối quan hệ với hai người phụ nữ cùng một lúc chắc chắn là kiệt sức rồi. Cô chớp mắt ngăn luồng đau đớn mới trào lên.
“Cái bánh trông ngon dễ sợ, hai nhóc à. Các con làm đấy hả?”
“Peg làm ạ,” Jared trả lời.
“Nhưng Phoebe để bọn con phủ đường lên trên,” cậu em sinh đôi bổ sung.
“Sô cô la,” Jared giải thích một cách không cần thiết, bởi vì sô cô la đang phủ gần như hết gương mặt của nó. Dan cười khanh khách, và âm thanh đó như đâm xuyên qua trái tim Phoebe. Cô nhanh chóng đặt lên mỗi chiếc đĩa một miếng bánh và đặt chúng giữa mặt bàn ăn lộn xộn.
Dan đứng nhìn hai cậu bé tranh nhau bò lên ghế. “Chuẩnnnnnn, bánh trông đúng là ngon tuyệt.”
Jason không để cái miệng đang nhồm nhoàm ngăn nó lên tiếng. “Chú kia cũng muốn ăn, Phoebe.”
Cô cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng. “Đừng có cắn miếng to thế, đồ sát nhân. Con sẽ nghẹn đấy.”
Molly lao ầm ầm vào nhà bếp. “Em về rồi! Chào hai nhóc. Chào huấn luyện viên.” Cô bé vỗ nhẹ lên hai đứa bé, cúi xuống để nhận một nụ hôn từ Pooh lúc này đang nhảy chồm chồm lên với cô, rồi nhìn Phoebe với vẻ thận trọng. “Peg có bảo với chị chuyện gì xảy ra không?”
“Bà ấy nói em có cuộc họp.”
“Có rắc rối trong phòng tập viết, và cô Miller muốn nói chuyện với bọn em về chuyện đó. Cảm ơn vì đã trông bọn trẻ hộ em,” cô bé nói với vẻ ghen tị.
Phoebe rửa sạch lớp đường trên tay và lau tay bằng một chiếc khăn lau bát đĩa trong khi Molly nhặng xị lên với hai cậu bé. Dan xuất hiện bên cạnh cô.
“Giờ em có thể chuyển giao nhiệm vụ bảo vệ sang cho tiểu thư Molly rồi, chúng ta đi dạo một chút thì sao nhỉ?”
“Bên ngoài trời lạnh lắm.”
“Bậy nào, ngoài kia thời tiết Chicago đẹp lắm.” Không để cô có cơ hội phản đối thêm, anh túm lấy cổ tay cô kéo ra khỏi nhà bếp. Cô không thể vùng vẫy chống đối anh trước mặt bọn trẻ, vì thế cô đi theo anh cho đến khi họ ra đến phòng ngoài và ra khỏi tầm nghe.
“Thả em ra!”
Trong một khoảnh khắc anh không nói gì cả; anh chỉ quan sát cô với đôi mắt thận trọng. “Có vẻ như anh hơi chậm trong việc bắt kịp tình hình. Anh chỉ nghĩ rằng em quá bận rộn trong tuần vừa rồi, nhưng thực ra em đang tránh mặt anh.”
“Em đã rất bận.”
“Chúng ta cần chút riêng tư. Lấy áo khoác đi.”
“Em không nghĩ thế.”
“Được thôi.” Anh túm lấy cánh tay cô và kéo cô ngược lên cầu thang. “Dừng lại!” cô rít lên. “Em không muốn thế này.”
“Kệ em.” Anh kéo cô về phía phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại. Chỉ đến khi đó anh mới thả cô ra, chống hai tay lên hông giống như những lúc anh đứng trên đường biên. Trên gương mặt anh là vẻ dữ dội hệt như cô đã từng thấy khi anh chuẩn bị lâm chiến. “Thôi được, nói ra xem nào. Vẻ lạnh lùng này là vì đâu?”
Cô đã cố gắng trì hoãn cuộc chạm mặt này, thậm chí đã hy vọng có thể hoàn toàn tránh được nó, nhưng đáng lẽ cô phải biết rằng điều đó là không thể. Dan không phải loại người né tránh đối mặt. Cô cắn chặt phía bên trong má bởi vì một khi đã bắt đầu khóc thì cô sẽ không bao giờ có thể dừng lại, và cô không thể chịu đựng được khi để anh thấy cô tan nát như thế.
“Có phải em bực tức bởi vì anh đã không gọi cho em ngay sau khi chúng ta ngủ với nhau không? Em biết tuần này thế nào rồi đấy. Anh cứ tưởng em sẽ hiểu.” Anh liếc đồng hồ. “Thực ra thì, ngay lúc này anh đã muộn rồi đấy. Bọn anh có cuộc họp các huấn luyện viên lúc sáu giờ.”
“Thế thì tốt hơn hết anh nên nhanh lên và cởi quần áo ra đi.” Cô cố gắng ra vẻ cứng rắn, nhưng giọng cô vẫn lẫn chút đớn đau.
“Em đang nói cái gì thế?”
“Sex. Không phải đó là lý do anh có mặt ở đây sao? Làm một cú chớp nhoáng trước cuộc họp ấy?” Những lời nói đó làm cô đau đớn tột độ.
“Chó má thật! Đây cũng là chuyện đàn bà, đúng không? Em cáu kỉnh, và anh sẽ phải hỏi em vì sao em cáu kỉnh, và em sẽ nói rằng nếu anh không thể tự mình hình dung ra thì em sẽ không nói cho anh biết. Mẹ kiếp, anh không muốn chơi mấy trò này với em.” Cô có thể cảm thấy cơn thịnh nộ của anh đang cuồn cuộn dâng lên.
“Xin lỗi!” Cô giật mạnh mấy chiếc vòng ra khỏi cổ tay và quăng hết lên giường, biết rằng biểu lộ cảm xúc tức giận thì sẽ an toàn hơn sự đau khổ. “Vậy thì làm đi.” Cô đá mạnh chân, đôi giày bay vèo qua phòng. “Nhanh lên, huấn luyện viên. Anh vẫn đang còn mặc quần đấy.”
Anh tiến đến sát cô và túm lấy vai cô, ngón tay của anh bấm chặt vào da thịt cô. “Dừng lại! Anh không thể tin được. Có chuyện gì với em thế?”
Cô đã không còn giữ được quyết tâm vượt qua cuộc chạm trán này bằng lòng tự trọng, và cô trở nên cứng đơ trong vòng tay của anh. Hít vào một hơi run rẩy, cô lặng lẽ nói. “Em sẽ không ngủ với anh thêm nữa, Dan. Đó là một sai lầm, và đáng lẽ ngay từ đầu em không nên làm thế.”
Anh lùi lại sao cho họ không còn chạm vào nhau nữa. Mặc dù giọng anh đã mất vẻ gây chiến, nhưng sự cảnh giác nguy hiểm vẫn còn đó trong mắt anh. “Anh biết em quan tâm đến anh. Em sẽ không ngủ với anh nếu em không quan tâm đến anh.”
“Em đã gặp Sharon ở trận đấu với đội Bills.” Vẻ tội lỗi lướt qua trên gương mặt anh nói cho cô biết tất cả. “Cô ấy rất đáng yêu. Anh có gu tốt đấy.”
“Sharon không liên quan gì đến chuyện của hai chúng ta. Nếu em nghĩ rằng anh đang quan hệ với cả hai người bọn em cùng một lúc thì em đã sai rồi.”
“Chuyện đó thì em hiểu. Với anh là trọn vẹn cả đôi đường, đúng không?” Giọng cô nghẹn lại. “Anh có thể xả hàng với cô nàng bimbo trong khi giữ gìn người vợ tương lai của mình hoàn toàn trong trắng.”
Thay vì tỏ ra biết lỗi, anh lại trông vô cùng giận dữ. “Em nghĩ anh là loại người như thế à?”
“Thật khó để nghĩ khác đi.”
Cô có thể thấy anh đang cố giữ bình tĩnh. “Anh đã thu xếp mời Sharon đến xem trận đấu với đội Bills từ nhiều tuần trước, và anh không thể hủy nó vào phút cuối. Nhưng anh sẽ không gặp gỡ cô ấy nữa. Anh đã nghĩ cô ấy là người phụ nữ anh muốn, nhưng rồi, sau khi em và anh ở bên nhau lần vừa rồi, anh đã biết rằng anh đang lừa dối chính mình.” Biết chuyện anh và Sharon đã chia tay đáng lẽ phải làm cô thấy hạnh phúc, nhưng không. Cô cần nghe anh nói rằng anh cần cô hơn là cần quan hệ tình dục với cô, rằng anh cần tình yêu, và trước khi anh nói ra những lời đó thì không gì có thể trở nên đúng đắn giữa hai người họ. Giọng cô nhẹ nhàng và run rẩy.
“Anh không gặp cô ấy nữa có phải bởi vì cô ấy không đủ nóng bỏng với anh không?”
Những bắp thịt trên cổ họng anh nhấp nhô khi anh khó nhọc nuốt nước bọt. “Đừng làm thế, Phoebe. Đừng bắt đầu nói tất cả những điều mà rồi sẽ không thể nào lấy lại được. Anh đã kể cho em nghe gia đình anh khốn nạn thế nào rồi. Trong một thời gian dài anh đã muốn ổn định lại với một cuộc hôn nhân thực sự - không phải kiểu chơi bời trụy lạc quái đản mà anh đã có với Valerie. Anh muốn có những đứa con.”
“Vì thế anh tổ chức cuộc thi thử giọng cho người mẹ tương lai của những đứa con anh, và Sharon đã giành được băng rôn vô địch.”
“Không khó khăn gì để hình dung ra vì sao cô ấy cuốn hút anh. Anh muốn ai đó yêu thương bọn trẻ, người sẽ không bạt tai chúng mỗi khi anh quay lưng lại.”
“Em hiểu. Chính xác thì anh coi cô ấy là mẹ của ai? Của những đứa con anh hay của chính anh?”
Anh tỏ ra nao núng, nhưng cô không cảm thấy thỏa mãn khi biết cô đã làm anh tổn thương. Cô không muốn điều đó. Cô chỉ muốn anh đi khỏi đó trước khi cô đổ quỵ.
“Nói như thế thật kinh khủng.”
“Em đoán thế. Nhưng em cũng ngờ rằng đó là sự thật.”
Giọng anh nghe khàn khàn. “Em có biết rằng khi anh nhìn thấy em với hai thằng bé dưới kia, anh gần như đã trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời không? Trong một vài phút trong ngày hôm nay, anh đã nghĩ tất cả mọi chuyện đối với chúng ta đang đi vào trật tự.”
Anh do dự, và đột nhiên cô biết điều gì đang đến. Như thể anh đã nói thành lời, và mặc dù căn phòng rất ấm áp nhưng cô vẫn thấy lạnh lẽo. Đừng nói thế! Thay vào đó hãy nói anh yêu em. Hãy nói tình yêu là những gì anh cằn ở em, chứ không chỉ là những đứa trẻ.
Anh thọc tay vào trong túi áo khoác. “Anh chưa bao giờ nhìn thấy em với bọn trẻ. Với tất cả những gì anh biết thì em nghĩ về bọn chúng giống như Valerie đã nghĩ. Nhưng anh đã thấy cách em đối xử với hai thằng bé đó, và thật không khó khăn gì để khẳng định rằng chúng thích em không kém gì em yêu quý chúng.”
Toàn bộ cơ thể cô đang đau đớn.
“Có phải điều đó có nghĩa là giờ em đang trên đường tranh cử sau khi Sharon đã ra khỏi tầm ngắm?”
“Anh không biết vì sao em lại hình dung như thế, nhưng đúng vậy, anh nghĩ rằng em sẽ trở thành một người mẹ tuyệt vời.”
Cô nuốt nước bọt. “Và giờ em đang dẫn đầu hay còn có người nào khác xếp hàng trước em nữa?”
Anh nghiến răng. “Không có ai khác nữa.”
“Vậy em là thí sinh duy nhất vào lúc này.”
“Theo như anh có thể nhớ thì anh đã luôn không ngủ quá hai giờ một đêm,” anh gằn giọng. “Anh đang tồn tại nhờ vào đồ ăn nhanh cùng adrenaline, và anh sẽ không xin lỗi vì đã muốn kết hôn với em.”
Dĩ nhiên là anh muốn kết hôn với cô rồi. Họ vô cùng hòa hợp với nhau trên giường, anh biết cô sẽ không ngược đãi con anh, và còn có khả năng là cô sẽ trao cho anh đội Stars như một món hồi môn nữa.
Cho đến tận giây phút đó, cô đã quên hẳn về những lời bóng gió xảo quyệt của Reed, nhưng giờ đột nhiên nó ùa về. Căn phòng bắt đầu xoay tít. Cô khó nhọc lên tiếng. “Cái mong muốn đột ngột muốn cưới em này của anh...” Cô hắng giọng. “Có phải chỉ bởi vì anh đã nhìn thấy em với hai thằng bé sinh đôi hay nó có liên quan gì tới chuyện em chỉ còn cách quyền sở hữu đội Stars có một trận đấu nữa?”
Anh hoàn toàn câm lặng, khuôn mặt xanh lét. “Chính xác là em đang ám chỉ điều gì?”
“Chúng ta đã biết nhau nhiều tháng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh đề cập đến chuyện anh muốn bất kỳ điều gì khác ngoài sex từ em. Có phải chuyện ngày hôm nay là thế không? Có phải anh đang trải nền cho một lời cầu hôn chính thức trong trường hợp đội bóng giành chiến thắng trong ngày Chủ nhật này không?”
“Anh không thể tin được em đang nói điều này.”
Cô bật lên một tiếng cười nghẹn ngào. “Em đoán rằng em đã không thực sự nghĩ về chuyện mình sẽ trở thành một món mồi méo bở như thế nào. Nếu Stars chiến thắng, bất cứ ai kết hôn với em sẽ có được bộ ngực bự và một đội bóng bầu dục xuất sắc. Em là mơ ước của tất cả bọn đàn ông.”
Gương mặt anh trở nên tàn nhẫn. “Đừng nói thêm lời nào nữa.”
“Anh sẽ làm cho tất cả các huấn luyện viên trong Liên đoàn phải ghen tỵ.”
“Anh cảnh cáo em...”
“Liệu anh có háo hức muốn cưới em như thế này không nếu như đội Stars thua?”
Một bắp thịt giật giật trên quai hàm anh. “Những gì xảy ra trong trận đấu ngày Chủ nhật không liên quan gì đến hai chúng ta.”
“Nhưng nếu anh thắng, em sẽ không bao giờ chắc chắn được về điều đó, đúng không? Cách duy nhất mà em có thể biết được anh có chân thành hay không là nếu anh thất bại và anh vẫn muốn cưới em.” Hãy nói anh yêu em đi Dan. Nói anh muốn cưới em bởi vì anh yêu em - không phải vì em làm anh ngây ngất trên giường hay vì những đứa con hay anh thèm muốn đội bóng của em. Hãy nói anh yêu em, và gạt hết những thứ xấu xa này đi.
“Anh sẽ thắng trận đấu này.”
“Vậy thì chúng ta sẽ không có cơ hội nào,” cô thều thào.
“Em đang cố nói điều gì thế?”
Trái tim cô đang rỉ máu và cô chỉ muốn sự đau đớn này dừng lại. cổ họng cô thắt chặt đến mức cô không thể lên tiếng được nữa.
Anh trân trân nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn, lạnh lẽo. “Anh sẽ không vứt bỏ trận đấu này.”
Đầu tiên cô không hiểu ý anh là gì. Nhưng khi cô nhìn vẻ mặt trống rỗng, lạnh lẽo của anh, lòng cô nhộn nhạo. Giọng anh tàn nhẫn và giận dữ, và cô nhớ rằng anh giấu tất cả những cảm xúc mạnh mẽ của mình phía sau sự tức giận. “Anh đã chơi rắn trong suốt cuộc đời mình, nhưng anh luôn chơi đẹp, cho dù anh phải đối mặt với bao nhiêu cám dỗ đi chăng nữa. Anh đã được mời chào bằng tiền. Anh đã được mời chào bằng đàn bà và ma túy. Nhưng anh không ném bỏ trận đấu. Không vì bất cứ ai. Không thậm chí là vì em.”
“Ý em không phải là...”
Ánh mắt của anh phóng vào cô với vẻ khinh bỉ. Rồi anh ngạo nghễ bước ra khỏi phòng.
Cô chỉ lờ mờ nhận thấy thời gian trôi qua trong khi cô ngồi trên mép giường với hai tay siết chặt trong lòng. Cô nghe thấy tiếng nói trong hành lang khi Molly đưa hai đứa trẻ sinh đôi về nhà và rồi cô nghe thấy con bé quay trở lại ngay sau đó.
Pooh cào soàn soạt lên cánh cửa, nhưng rồi lại bỏ đi khi cô không mở ra. Cô ngồi trong phòng và cố gắng lắp ráp các mảnh vỡ nát của chính mình.
Lúc mười giờ, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm của Molly. Cô bơ phờ tuột đám quần áo ra rồi chui vào chiếc áo choàng tắm cũ kỹ nhất, tìm thấy sự dễ chịu trong lớp vải mềm mại, mòn vẹt. Có tiếng gõ trên cửa phòng cô.
“Chị không sao chứ, Phoebe?”
Nếu trong hoàn cảnh khác, cô hẳn sẽ thấy hài lòng khi Molly nghĩ đến chuyện hỏi thăm tình trạng của cô, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy trống rỗng. “Chị bị đau đầu. Chị sẽ gặp em sáng mai trước khi em đến trường.” Cô thẫn thờ bước về phía cửa sổ và đẩy tấm rèm ra để nhìn vào trong rừng cây chạy dọc phía sau nhà. Nước mắt làm nhòe nhoẹt tầm nhìn của cô.
“Phoebe à?”
Cô đã không nghe thấy tiếng Molly vào phòng, và cô không muốn con bé ở đây. Không sớm thì muộn cô cũng phải bảo với em gái mình rằng họ sẽ rời khỏi Chicago, nhưng cô không thể làm điều đó tối nay. “Cửa đã đóng.”
“Em biết. Nhưng... Chị có chắc là chị không sao không?” Bóng điện trong phòng bật sáng.
Cô tiếp tục quay mặt ra ngoài cửa sổ bởi vì cô không muốn Molly nhìn thấy mình đang khóc. Cô nghe thấy tiếng móng vuốt của Pooh cào nhè nhẹ trên tấm thảm sàn nhà. “Chỉ là một cơn đau đầu thôi.”
“Chị và Dan cãi nhau đúng không?”
“Dan và chị luôn cãi nhau.”
“Hai người trêu đùa nhau, chứ không thực sự cãi vã.”
“Lần này không phải trêu đùa, Molly. Lần này là thật.”
Sự im lặng kéo dài. “Em rất tiếc.”
“Chị không biết vì sao em phải tiếc. Em ghét cay ghét đắng chị, nhớ không?” Cô biết thật không công bằng khi trút sự đau khổ của mình lên Molly, nhưng cô không còn quan tâm nữa. Pooh dụi vào cổ chân cô, gần như thể quở trách.
“Em không ghét chị, Phoebe.”
Một đợt sóng nước mắt mới che phủ mắt cô. “Chị muốn ở một mình, được chứ?”
“Chị đang khóc.”
“Chỉ là sự yếu đuối tạm thời. Chị sẽ vượt qua.”
“Đừng khóc. Dan sẽ cảm thấy tồi tệ nếu như anh ấy biết đã làm chị buồn thế này.”
“Chị thực lòng nghi ngờ điều đó.”
“Em nghĩ chị yêu anh ấy.”
Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn khi những giọt nước mắt lăn dài trên má. “Chị cũng sẽ vượt qua điều đó.” Cô cảm thấy một bàn tay mềm mại trên cánh tay mình, cổ họng cô thắt chặt lại và một cái gì đó dường như vỡ tan tành bên trong cô. Không hoàn toàn biết nó xảy ra thế nào, cô đã ở trong vòng tay của Molly.
Molly vỗ nhẹ lên cánh tay và xoa lưng cô. “Đừng khóc, Phoebe. Làm ơn, đừng khóc. Mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi. Thật đấy, sẽ ổn hơn thôi. Đừng khóc.” Molly thủ thỉ với cô như thể đang thủ thỉ với Pooh. Bởi vì con bé thấp hơn Phoebe vài phân nên tư thế của họ thật ngược ngạo, nhưng dù sao thì họ cũng đã ôm chặt lấy nhau.
Phoebe không biết họ đã đứng như thế bao lâu, nhưng không có gì trên đời có thể làm cô thả đứa em gái ra. Cuối cùng khi cô cũng đã khóc hết nước mắt, Molly liền lùi lại, để rồi quay lại vài giây sau đó với một ít khăn giấy mà con bé đã lấy từ trong phòng tắm.
Phoebe ngồi xuống trên mép giường và hỉ mũi. “Ngày mai sẽ ổn hơn. Chị chỉ cảm thấy buồn cho chính mình.”
Tấm đệm lún xuống khi Molly ngồi xuống bên cạnh cô. Vài giây im lặng trôi qua. “Có phải chị có thai không?” Phoebe nhìn con bé với ánh mắt sửng sốt. “Sao em lại nghĩ thế?”
“Một đứa trong lớp lịch sử cổ đại của em có thai. Em biết chuyện đó có thể xảy ra, ngay cả với những người nhiều tuổi hơn vốn được coi là hiểu biết về các biện pháp tránh thai và tất cả các thứ khác. Nếu chị có thai, em chắc chắn là Dan sẽ muốn cưới chị, nhưng nếu anh ấy không muốn... thì hai chị em mình...” Nó hấp tấp nói tiếp. “Em sẽ giúp chị chăm sóc đứa bé. Chị sẽ không phải phá thai hay cho đứa bé đi, hay tự một mình chị nuôi dạy nó hay gì khác đâu.”
Khi Phoebe nhìn vào vẻ mặt mạnh mẽ của đứa em gái, tình trạng tê liệt của cô phần nào biến mất, và cô nặn ra một nụ cười đẫm nước mắt. “Chị không có thai. Nhưng cảm ơn. Cảm ơn em rất nhiều.”
“Chị sẽ không khóc lại nữa, đúng khong?”
Phoebe gật đầu và hỉ mũi thật mạnh. “Chị không kiềm lại được. Đó là điều ngọt ngào nhất mà một người khác đã từng đề nghị làm cho chị.” Cô nấc cụt. “Chị yêu em, Mol. Chị thực sự yêu em.”
“Thật không?”
“Thật.” Phoebe lau nước mắt.
“Mặc dù em đã là một đứa hỗn xược?”
Phoebe mỉm cười yếu ớt. “Cực kỳ hỗn xược.”
“Trước đây chưa từng có ai yêu em.”
“Có mẹ em.”
“Thật không?”
“Bà yêu em rất nhiều.”
“Em không nhớ bà. Bert nói bà là một bimbo.”
Phoebe bật cười nghẹn ngào. “Điều đó đúng. Mẹ chị cũng thế. Đó là loại đàn bà mà Bert cưới, ông thích họ phải có mái tóc vàng, sexy, và không quá thông minh. Chúng ta được thừa hưởng bộ óc của ông, Mol à, chứ không phải từ mẹ chúng ta.” Cô giật giật tờ khăn giấy trong tay. “Nhưng mẹ em là một trong những người phụ nữ ngọt ngào nhất mà chị từng gặp, và bà yêu em rất nhiều. Chị bỏ đi khi em còn ẵm ngửa, nhưng chị vẫn nhớ bà đã ôm em trong lòng hàng giờ như thế nào, ngay cả khi em đang ngủ, chỉ bởi vì bà không thể tin được là bà có em.”
“Em ước gì em nhớ được mẹ.”
“Bà là một người phụ nữ tốt bụng. Bà thường kể cho chị nghe về chuyện làm người mẫu quảng cáo. Cooki cũng thế, bà là vợ thứ hai của Bert. Cả hai người họ đều rất đáng yêu.” Molly uống từng lời cô nói. “Kể cho em nghe về họ đi.”
Cô sụt sịt và chậm chậm mũi. “Ừm, Bert tìm thấy cả ba người vợ của ông ở Las Vegas. Ban đầu thì không ai trong số họ có gì khác ngoại trừ bề ngoài xinh đẹp, nhưng họ là những phụ nữ khác thường. Thi thoảng chị nghĩ rằng bimbo chỉ là một từ khác mà đàn ông nghĩ ra để họ có thể cảm thấy mình vượt trội hơn phụ nữ, những người có khả năng sinh tồn tốt hơn chính bản thân bọn họ mà thôi.” Pooh nhảy lên lòng cô và cô vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. “Thay vì cảm thấy thương hại chính mình, tất cả những người vợ của Bert đều cố gắng hết sức để làm một điều gì đó cho cuộc đời họ. Họ đã sống sót trước những người đàn ông rác rưởi, những điều kiện làm việc tồi tàn, vật lộn với bệnh viêm phổi vì các trang phục mỏng manh thiếu vải, và họ làm điều đó với gương mặt tươi cười. Mẹ em không hề tỏ ra cay đắng, ngay cả khi bà hình dung ra con người thật của Bert.” Cô trao cho Molly một nụ cười run rẩy. “Em cũng mang trong mình dòng máu nghệ sĩ trình diễn đấy, Mol à. Hãy tự hào vì điều đó.”
Em gái cô, với vẻ mặt nghiêm trang và bộ óc lỗi lạc, rõ ràng bị mê hoặc với ý tưởng đó. Khi Phoebe nhìn con bé, một ý nghĩ kinh khủng lóe lên trong đầu cô, kéo theo đó là nỗi đau đớn của riêng cô.
“Em có ảnh của bà chứ, đúng không?”
“Không. Em đã hỏi Bert vài lần, nhưng ông nói rằng ông không có tấm nào cả.”
“Không thể tin được là chị không nghĩ đến chuyện hỏi em!” Đứng dậy khỏi giường, Phoebe bước về phía buồng thay đồ và ngay sau đó quay lại với một trong những chiếc hộp đựng ảnh mà cô đã cho người gửi đến từ New York. Trong khi Molly ngồi nhìn, cô đổ các thứ bên trong ra giường để tìm thứ mà cô muốn. “Chị biết là nó ở đâu đó trong này thôi. Đây rồi.” Cô lôi ra một khung ảnh rẻ tiền màu vàng với một bức ảnh Lara đang ngồi trên chiếc ghế xếp bên cạnh bể bơi, ôm cô bé Molly mới sinh trong lòng. Mái tóc vàng của Lara được buộc lại phía sau lưng bằng một chiếc khăn hoa và bà đang cúi xuống mỉm cười với Molly, lúc này đang được bọc trong tấm chăn màu hồng.
Cô nín thở khi đưa bức ảnh cho em gái mình.
Molly chạm vào nó một cách thận trọng, gần như thể cô bé sợ nó sẽ phân hủy trong tay mình, và nhìn chằm chằm vào gương mặt của người mẹ. Một vẻ kính sợ hiện lên trong cô bé. “Bà thật đẹp.”
“Chị nghĩ rằng em có đôi mắt của bà,” Phoebe nhẹ nhàng nói.
“Em ước gì em biết mẹ.”
“Chị cũng ước thế.”
“Em có thể giữ nó không?”
“Dĩ nhiên rồi. Chị cầm nó theo khi chị bỏ đi. Chị thường giả vờ bà là mẹ của chị.”
Molly nhìn cô chằm chằm, và rồi một tiếng nức nở buột ra từ đôi môi của cô bé. Lần này Phoebe là người ôm đứa em gái vào lòng.
“Em xin lỗi vì đã cư xử quá tồi tệ như thế. Em đã rất ghen tị với chị bởi vì ba yêu chị trong khi ông lại ghét em.”
Phoebe vỗ nhẹ lên tóc đứa em gái. “Ông không ghét em, và ông cũng chẳng yêu chị.”
“Có đấy. Ông luôn luôn so sánh em với chị.” Cô bé từ từ lùi lại để Phoebe có thể nhìn vào gương mặt đẫm nước mắt của mình. “Ông nói rằng em làm ông sởn tóc gáy, và rằng em trông như thể sắp ngất xỉu đến nơi mỗi khi ông nói chuyện với em. Ông bảo em là chị luôn đương đầu với ông.”
Phoebe kéo cô bé vào lòng trở lại. “Chị đã không đương đầu với ông cho đến khi chị trở thành một người trưởng thành. Tin chị đi, khi bằng tuổi em, tất cả những gì chị cố gắng làm là tránh xa khỏi tầm mắt của ông.”
“Chị chỉ nói thế để làm em cảm thấy dễ chịu hơn thôi.”
“Bert là một kẻ hung hãn, Molly à. Ông là người đàn ông của bọn đàn ông, theo cách tồi tệ nhất, ông không quan tâm đến bất cứ loại đàn bà nào không chăm sóc cho ông hay là ngủ với ông. Và thế là hai chị em chúng ta rơi vào loại đó.”
“Em ghét ông.”
“Dĩ nhiên là thế rồi. Nhưng khi em lớn hơn, có thể em sẽ học được cách thương hại ông thay vì ghét.”
Khi cô nói, cô cảm thấy một điều gì đó được giải thoát bên trong cô và cô nhận ra rằng sự cự tuyệt của cha cô cuối cùng cũng đã mất đi cái quyền lực đối với cô. “Bert có hai người con gái tuyệt vời nhất trên đời, và ông thậm chí còn không thèm quan tâm đến. Chị thấy chuyện đó thật buồn, em thì sao?”
Molly dường như đã nghĩ thông suốt. “Đúng vậy, em đoán thế.”
Khi ánh trăng mùa đông tạo thành một vạt sáng trên tấm thảm sàn nhà, những ngón tay của họ gặp nhau giữa đám lông trên đầu Pooh.
Họ siết thật chặt.