Phan Lâm thức dậy, thấy mình nằm trong một căn phong lớn, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Có lẽ là bệnh viện.
Nhớ lại những gì xảy ra đêm qua, anh nắm chặt bàn tày. Hắn nói anh phải rời xa cô ấy. Chẳng nhẽ không còn cách giải quyết nào khác sao. Anh chợt nhận ra rằng, từ lúc yêu cô IQ của anh đã từ ba con số giờ chỉ còn hai.
Tiếng mở cửa.. Người đàn bà bước vào. Mẹ kế của anh
- Jun! con tỉnh rồi à.- Bà để hộp cháo lên bàn
- Sao bà lại ở đây?- Phan lâm liếc nhìn hộp cháo, liếc nhìn bà rồi quay mặt ra cửa sổ.
- Là thầy Khánh Đằng nói cho ta. Thầy ấy thật tốt tính, đã đưa con vào bệnh viện lại còn báo tin cho ta, Ta đã ngồi máy bay đến thẳng đây.
Hắn ta đưa an vào bệnh viện sao. Cũng tốt chứ nhỉ. Khoan đã. Nhưng như thế chẳng phải anh đã thua rồi sao, Anh đã để hắn đứng đó mà nhìn anh ngã xuống, ngất đi. Sau này anh sẽ lại để hắn nhìn anh từ từ đánh mất Dương Nghi sao. Không! lòng tự trọng của anh không cho phép. Anh không biết bố đã làm những gì để hắn ta hận như thế. NHưng anh sẽ không gục ngã. Anh sẽ bảo vệ bố anh và cả Dương Nghi
- Cô ấy đâu?
Đang múc cháo ra bát, mẹ kế Phan Lâm quay lại:
- Ý còn là Nghi Nghi? - Bà đưa bát cháo cho Phan Lâm, đợi anh nhận lấy. Bà mới nói tiếp- Con bé ở đây suốt đó, nhưng Khánh Đằng bảo là phải quay lại để tham gia các hoạt động của lớp nên nó đã đi rồi. Hình như buổi chiều sẽ quay lại.
Phan Lâm khẽ nhếch lông mày. Không hiểu sao , nêu nghe từ " Khánh Đằng " và " Dương Nghi" đi cùng nhau anh lại thấy khó chịu như thế.
Dường như nhận thấy cái " nhăn mày" của Phan Lâm, bà nói:
- Ta không có đủ tư cách để can thiệp vào đời sống tình cảm của con, nhưng ta khuyên con, Dương Nghi là một cô gái tốt, đã có được nó thì cố gắng mà yêu thương trận trọng.. Ta thấy Khánh Đằng... hình như cũng thích con bé.
Phan Lâm bỏ bát cháo xuống, giật dây chuyền ở tay ra và bỏ ra ngoài.
Bà biết Phan Lâm nghĩ gì, biết anh cần sự yên tĩnh nên không đi theo
- Alo, suy nghĩ cũng nhanh nhỉ, không ngờ lai nhận được điện thoại của anh nhanh đến thế!- Khánh Đằng trả lời điện thoại của Phan Lâm.
Nắm chặt tay, hít một hơi dài, Phan Lâm quả quyết:
- Dù thế nào, tôi cũng không thể xa cô ấy. Tôi sẽ cũng cô ấy vượt qua tất cả.
Khánh Đằng cười lớn và dập máy. Nụ cười nhanh chóng kết thúc. Anh quay sang nhìn Dương Nghi đang ăn kem ở bên cạnh.
- Nghi Nghi, thầy đưa em đến một nơi nhé.- Anh xoa đầu cô
Miệng còn dính đầy kem, cô ngước mắt nhìn:
- Nhưng buổi chiều còn phải quay lại bệnh viện- Ngày mai đi thầy.
- Bảo bối, đi cùng thầy đi, Thầy...đúng rồi.. đi gặp bố thầy, đã lâu rồi thầy không gặp ông ấy. Ông ấy bị bệnh. Không sống được lâu nữa. Ông ấy muốn thầy có bạn gái , em có thể giả làm bạn gái thầy được không...
Nhìn bộ dạng khẩn khoản của Khánh Đằng, công thêm cả hoàn cảnh của người bố đáng thương, Dương Nghi có chút mủi lòng.
- Đợi em gọi cho Jun nhé, lão ta sẽ giận nếu em cứ thế mà bỏ đi- Vừa nói cô vừa lấy điện thoại ra.Nhưng đã bị Khánh Đằng chộp lấy. Thầy vừa cười vừa bỏ chạy
- Ngốc ngốc, đuổi được thầy đi thầy đưa cho....lè lè
Dương Nghi bật cười rồi đuổi theo.
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuống. Khánh Đằng đưa cho Dương Nghi. Cô cười, nhăn mặt nhận lấy.
- AlO! Lâm, em đang định gọi cho anh.
Phía đầu dây bên kia, Phan Lâm nằm trên giường bệnh, gặm một miếng tao, mỉm cười và nói:
- Sao thế! Em nhớ tôi rồi sao.
- Cũng đúng ... hihhii. Nhưng em gọi điện để để báo cho anh... chiều nay em không đến chỗ anh được rồi. Phải đi với Khánh Đằng một chút.
Nghe Dương Nghi nói, anh bật dậy. Nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh.
- Đi đâu, Tại sao lại đưa em đi cùng?
- Em đến nhà thầy ấy, thăm bố thầy ấy, bác ấy bị ốm... thế nhé, mai em đến. em đi đây.
chỉ còn tiếng " tút..tút"
Dương Nghi dập máy. Phan Lâm lại nằm xuống cắn miếng táo và nhìn ra cửa sổ suy nghĩ miên man. bỗng anh nhớ ra...
" Jack- Nhà anh ta đâu phải ở Nha Trang này... Hơn nữa Bố anh ta chẳng phải đã chết? Vậy hắn ta đưa cô ấy đi đâu?"
- Mẹ kiếp, ngốc thật!- Anh chạy vụt ra, bỏ mặc cho ý tá và mẹ kế đuổi theo.