Nhìn chiếc phù hiệu trên áo người con trai lạ đang bế mình.
Đánh vần coi nào:
-Trung học phổ thông quốc tế...ô..............ô...............li.......vel-Nó bật ra tiếng.
( Olivel International Hight School)
Trình độ English của nó chỉ dịch được chữ Trung Học Phổ Thông hoy....Ớ!!!Nhưng ai đây? Sao lại ở trường mình chứ? Ngửa mặt lên nhìn mặt. Aizzzdaaaa....Ánh mặt trời chết tiệt che mất mặt của anh ta rồi!!!
-............................Đẹp zai quá!----Câu cảm thán vô duyên mà nó đã phát ra. Mọi người xung quanh cũng chẳng khác nó là mấy, ngắm nghía chàng trai lạ.
-Hi! Stop looking at me! OK!-Giọng nói menly vang lên làm nó thức tỉnh......chớp mắt và chớp mắt.....vẫn chưa hiểu oppa ấy nói gì!
Anh ta bế nó lên thẳng sân thượng nơi không một bóng người.
"Dưới ánh nắng chói chang đôi trẻ đứng trên sân thượng lồng lộng gió.."
-Còn nhìn nữa? Cô định làm gì đây?-Oppa nhăn mặt
Thì ra oppa đã thả nó đứng xuống từ lâu còn nó thì vẫn...bá vai bá cổ người ta!
-Còn không trả tôi áo?-Oppa hất mặt về phía chiếc áo đang buộc ngang eo nó.
Nó thì vẫn im lặng, đứng như trời trồng mà nhìn oppa. Đến khi oppa cau có giật phăng cái áo ra nó mới thức tỉnh, nuốt nước bọt mà thỏ thẻ:
-Cám...cám ơn cậu
-No problem-Oppa buông câu nói rồi quay phắt đi.Ôi! Nó yêu cái giọng tiếng anh chuẩn hơn cả cô giáo dạy anh của nó.
Trở về lớp học vì đã đến giờ vào lớp, nó gạt bỏ mọi chuyện vì các nơron của nó đang xoắn tít vào nhau bởi mấy bài toán trong tiết kiểm tra p. Thầy toán đến là ghét! Trong một bài kiểm tra, thường có câu cực dễ để thoát điểm chết, thầy của nó thì cực kì đặc biệt, bài toán gỡ điểm lần nào cũng là:
-Một cộng một...hình như bằng hai nhỉ?- Nó thở dài.
Giờ sử đến, cả lớp mệt mỏi gục xuống bàn, nó cũng chẳng ngoại lệ. Nó ghét môn sử lắm ý chứ! Lần nào cũng toạch môn này!
"Reng...reng...reng"
"Ơ?....hả?....hơ?....gì thế?" đó là từ mà cả lớp nó đang hỏi nhau! Cũng lạ! Mới bắt đầu tiết học. Cả cô cả trò ồ ạt kéo ra sân tập trung cùng các lớp khác. Thầy hiệu trưởng đứng trên bục mà mọi người gọi là bàn thờ rồi nói:
-Hiiiiii every bó đì.... Các em đang học mệt lắm đúng không? hế hế!!! Hôm nay thầy xin giới thiệu với các em một người! hé hé. Thầy quý nó lắm ế. Ai muốn biết dơ tay điểm danh cái.
hú hú. Cả trường hào hứng dơ tay rồi huýt sáo. Ai ai cũng yêu quý thầy hiệu trưởng bởi tính "dị" của thầy. Nghe đâu thầy là họ hàng gì đó với chủ tịch của trường nên được làm hiệu trưởng chứ chẳng có kinh nghiệm chuyên môn gì.
-Suỵt! Thầy lấy tay để lên miệng, mắt trợn tròn, hai con ngươi gần sát nhau trông đến là sợ!
-hé hé. Đây, xin giới thiệu thầy Jack, á no no, tên thật là Lâm Khánh Đằng, năm nay tuổi, ế mà các em đừng tưởng thầy quá trẻ mà coi thường nha! Thầy đã là thạc sĩ rồi đó, thầy đang dạy ở trường Olivel của Mĩ nhưng vì tình yêu quê hương đất nước nên mới trở về Việt Nam mà dạy Tiếng Anh. Trường ta vinh dự nhể??? há há. Xin mời thầy Đằng ra mắt. hế hế!!!
-Á Á....Sao tiếng thầy hiệu trưởng ngày càng xa nhỉ?-Nó đang bị Phan Lâm lấy tay kẹp cổ mà lôi đi như thi thể. Đến sân sau trường thì mới được tha. Vặn vẹo lại cái cổ, rồi chớp chớp mắt nhìn Lâm đầy nghi vấn! Anh bỏ tay trong túi quần, lạnh lùng nhìn nó. Có lẽ sau vài lần gặp rắc rối thì hình như nó và Lâm đã thân hơn một chút. Nó càng hạnh phúc nhưng gặp Lâm thường xuyên thế này thì...hế hế.... Bảo sao mấy nay không ngủ được. Nhắm mắt là nhìn thấy Lâm.
-Em không có chân sao?-Giọng điệu sắt đá như mũi tên làm nổ cái bùm quả bóng mơ mộng đang đưa nó lên tận mây xanh.
-Hử? Đương nhiên là có.
-Nếu có tại sao phải để người khác bế?
-Ơ...ơ...-Chắc là vụ lúc sáng nó khoe quần chip và được oppa bế lên sân thượng. Ủa? Mà liên quan gì chứ? Hay anh ấy ghen? aizzzz....anh ấy quan tâm gì tới mình chứ! Vậy lí do là gì nhỉ?
-Còn nghĩ ngợi linh tinh?-Giọng anh gằn lên có vẻ đang tức giận.
-Dạ? Nhưng ...nhưng.................
-Nhưng nhị gì? Phí công tôi cho em diễm phúc làm bạn gái tôi. Em có thể để người con trai khác động chạm vào người mình như thế sao?
"Choang"
Bạn gái? Vậy là lời nói hôm trước nói với mấy chị khóa trên là thật?
-Chẳng phải là lời nói để giải thích cho mấy chị lớp anh sao? Chỉ là lời nói đùa, không phải sao?
Lời nói vừa dứt thì cổ nó bị siết chặt khiến nó không tài nào thở nổi. Lâm mạnh bạo túm lấy cổ áo nó rồi hôn nó một cách thô bạo chứa đựng sự tức giận.
Lâm nới lỏng tay dần. Nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc, giọng Lâm cũng nhẹ nhàng hơn hẳn:
- Em biết không? Tôi đã ghen!
Anh nhếch mép cười rồi lại xỏ tay túi quần bước một cách đầy ngạo mạn.
Từ đầu đến cuối đầu nó trống rỗng, mắt thì mở tròn xoe. Nuốt nước bọt mấy lần để lấy lại bình tĩnh trở về lớp với tâm trạng, cảm xúc lẫn lộn nhau.
Nó thức tỉnh bởi một âm thanh quái lạ:
"Cộc...cộc.....cộc"
Hành lang vắng lặng. lớp cũng giữ trật tự lạ thường. Có vài tiếng rì rầm:" Đến rồi, đến rồi! Soái ca đến rồi!"
-Soái ca?
Nó ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, điều nó quan tâm nhất lúc này là sắp đến tiết anh mà nó thì chẳng tha thiết gì các môn học này.
-Good morning Mr. Đằng!- Lớp trưởng hăng hái lạ thường, cả lớp cũng nô nức hô theo.
"hử! Mr. Đằng? Mr. Đằng? Cô giáo dạy anh của nó chẳng phải là Miss Liên sao? Hay cô mới đổi tên. Ây... tên thì đổi được nhưng Miss thì sao thành Mr được".
Cùng lúc đó, một bóng nam đi vào lớp tươi cười nói:
-Good morning! Sitdown please!
Khoan đã. Gương mặt này, giọng nói này, dáng người này. Chẳng phải người đó sao?.....
profile:
Name: Hoàng Dương Nghi
Age:
IQ: --/
EQ: Không giới hạn
Bố: Thợ sửa xe đạp
Mẹ" Giáo viên về hưu
CHắc là các bạn đủ biết hoàn cảnh của nhân vật Dương Nghi rồi nhỉ. Có thể các bạn sẽ thấy bộ chuyện này giống như phim : Người Thừa kế hay Vườn sao băng nhỉ. Nhưng không! tôi hứa sẽ làm bộ chuyện này mang một luồng gió mới.
À ha! Tôi hơi miên man rồi. Quay lại với nhân vật nào
Dương nghi là một học sinh đứng trông top của trường nông thôn, nhưng thật may mắn là ngôn trường đó thuộc quên hương của chủ tịch tập đoàn lớn. sau này ngài chủ tịch đó xây trường vì quá đỗi YÊU QUÝ quê hương mình nên đã giành suất học bổng vào thẳng ngôi trường tiên tiến đó. Và một người cầm kì thi họa hai lúa như Dương Nghi đương nhiên sẽ dễ dàng đoạt được.
Nhưng học một trương tốt chưa chắc là hạnh phúc. Dương Nghi sẽ phải trải qua bao khó khăn để... sinh tồn trong môi trường chỉ dành cho đẳng cấp. Nhưng chính như thế lại làm cô nàng nổi bật hơn trong số họ.
Hãy đón chờ xem những chương tiếp theo nhé!
Hết" Vì em có anh" đang tham gia cuộc thi sáng tác truyện, nhưng tác giả là tôi đây thì lại không muốn chút nào, yêu cầu của cuộc thi là từ mỗi chương, mà viết đến đây mới có từ. các độc giả thông cảm để tôi lải nhải thêm một chút nữa nhé, bao nhiêu từ rồi nhỉ, tôi cũng nên dừng lại nhỉ, da mặt tôi đã dày đến hai mươi mấy cm rồi. Tạm biệt, hẹn gặp lại vào chương sau!