Em dậy rồi sao ! Anh chợt mở mắt nhìn cô.
- Vì thấy em có vẻ mệt lên tôi kêu người đưa em về phòng.
Nếu không muốn ở lại đây em có thể đi.
Chẳng buồn nhìn cô một cái ,anh ta cứ thế lạnh lùng nói.
Sự việc này làm cô đơ ra một lúc.
Vì trong nguyên tác Giang thiếu gia này lúc đầu rất ghét nữ chính.
Gần như trong tập đầu còn chả thèm chú ý đến cô.
Vậy mà giờ lại chủ động đưa cô về phòng.
- Anh có thể giúp em thay váy không ? Cô nghiêng đầu nhìn anh cười nhẹ nhàng.
- Em không với tay ra phía sau được.
Anh bất ngờ tới nỗi tròn mắt nhìn cô.
- Thực ra nếu anh không muốn thì em nhờ người làm cũng được.
Chỉ là đã muộn thế này rồi làm phiền người khác có chút không tiện !
Vừa nói cô vừa gãi đầu nhìn anh.
- Vậy tôi không phải người ngoài sao ?
- Anh không phải là chồng em sao?
-...!
Sau một hồi im lặng anh cũng ngồi dậy giúp cô .
- được rồi.
- Um..vậy em đi tắm nha.
Cô vui vẻ đi vào nhà tắm.
" Hoàn hảo! Không cần biết chuyện gì đã xảy ra, những cơ hội thế này đâu đến lần hai.
Mình còn đang lo lắng không biết phải tiếp cận anh ta như thế nào thì anh ta tự dâng đến! Giờ chẳng phải chỉ cần cho anh ta thấy mình một lòng hướng về anh ta là xong sao.
Lấy được tin tưởng rồi thì muốn làm gì chẳng được!"
Vừa quay đầu đi cô đã nở một nụ cười đầy nham hiểm.
" Hay trực tiếp biến anh ta thành người của mình nhỉ! Trói chân tay lại rồi X X X( trực tiếp lược bỏ chữ vì quá đen tối!!)".
Mặc trên người chiếc váy lụa màu trắng cô tự tin bước ra ngoài.
Chậm rãi đi về phía giường.
Anh vẫn ngồi đó đợi cô.
- Anh có cần em giúp gì không?
- Không.
- Vậy tối nay em ngủ lại đây được chứ?
Sau một hồi trầm ngâm như suy nghĩ gì đó anh khẽ gật đầu.
Ngay lập tức cô leo lên giường rồi vui vẻ đắp chăn.
- Em muốn nói với anh một chuyện.
- Ừm.
- Sau tuần trăng mật em có thể đi làm lại không? Em có một tiệm hoa nhỏ.
Đó là tâm huyết mà em dành cả thanh xuân để gầy dựng.
Nếu giờ bán đi quả thực có chút hối tiếc .
Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn anh.
- Được .
- Um.
Vậy chúc anh ngủ thế cô vui vẻ chùm chăn.
- Em không muốn nói gì nữa sao? Anh quay xang nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên.
- Ùm..
thực ra là còn....!nếu được, em có thể ôm anh không? Chỗ này hơi lạ lên là có chút khó ngủ.
- Đư...!được !
" Ngon ăn! Nằm cạnh trai đẹp thế này không kiếm chút xơ múi thì sao được!"
Nhìn cô nằm gọn trong lòng mình làm anh không khỏi hoài nghi.
Lúc đầu anh nghĩ rằng cô sẽ tránh né anh hoặc sẽ cố gắng sống thật lặng lẽ.
Vì cuộc hôn sự này vốn dĩ là chẳng có chút tình cảm nào.
Thậm trí trước khi kết hôn hai người chỉ mới gặp nhau có một lần.
Cái giáng vẻ sợ sệt của cô lúc đó khiến anh chẳng thể quên được.
Vậy mà bây giờ cô lại ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng anh.
Không những thế còn có vẻ rất an tâm nữa.
Thật sự là cùng một người sao!
Ánh sáng ban mại nhẹ nhàng chiếu qua khe hở làm cô tỉnh giấc.
Cô lười biếng dụi đầu vào chiếc gối ôm mềm mại bên cạnh để tránh những tia sáng đó.
- Dậy rồi sao?
Giọng nói trầm ấm làm cô bừng tỉnh.
Đúng thế người vừa gọi cô là Giang Minh Thần.
Và thứ cô đang ôm cũng không phải là chiếc gối ôm nhẹ nhàng mà là người chồng " yêu quý" của cô.
- Cha...ào!!! CHỒNG À...SAO MẮT ANH THÂM QUẦNG VẬY??!!
Cô bật dậy ôm lấy mặt anh.