Hắn quăng chiếc túi xách to bản của nó xuống ghế sofa.
-Em đi tắm đi, anh sẽ nấu bữa sáng cho em.
Bất ngờ, vòng tay nó ôm lấy hắn thật chặt từ phía sau khiến hắn đỏ mặt. Vùi sâu mặt vào tấm lưng áo hắn, nó ngửi thấy mùi nắng, mùi mằn mặn của song biển trong mơ, mùi nhựa cây phảng phất dễ chịu.
Hắn đỏ mặt.
-An…em…
-Giữ yên như thế này một chút thôi.- Nó thì thào.
Hắn ngạc nhiên rồi cũng mỉm cười, gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng.
Nó sẽ sống thế này mãi?
Nhưng nếu…nếu có một ngày kí ức nó trở lại?
Liệu nó có thể tiếp tục sống thế này không?
Nó không biết, cũng chẳng muốn biết.
-Bảo à…
-Gì?
-Anh phải biết là em thích anh, rất thích anh.
-Anh biết, anh yêu em rất nhiều An à.
-…
Gieo phịch người xuống giường khi tắm xong và khoác lên mình bộ đồ ngủ màu xám nhạt.
-Không ăn sao? Anh đã nấu mỳ Ý cho em rồi đấy.
-Em ngủ một chút.
-Haizz…tùy em vậy.- Hắn nhún vai rồi đi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại.
Nó nhìn cánh cửa một lát rồi lại nằm xuống. Nhìn lên trần nhà, nó có cảm giác mình có thể thấy rõ từng hạt bụi li ti di chuyển trong không khí. Nó dần dần chìm vào giấc ngủ trong vô thức sau một đêm trằn trọc thiếu ngủ.
Và giấc mơ lại tới…
Rất nhiều người. Là những cô bé nhỏ xíu đang rủa xả gì đó mà nó không nghe rõ nhưng dường như đang nói nó. Nó muốn cản họ lại khi họ bắt đầu giơ tay định đánh nó, nó nghĩ mình sẽ dùng cái quyền của người lớn để cản lại nhưng không, nó bất chợt nhận ra nó giờ cũng chỉ là con nhóc đang cam chịu.
Và rồi ai đó xuất hiện, một cậu bé có đôi mắt màu hổ phách.
Nhìn cậu rất quen nhưng nó vẫn không thể nào nhớ ra được.
Và những cô bé kia chạy đi mất.
Bàn tay lành lạnh kia chạm vào má cô.
Khung cảnh thay đổi.
Một căn biệt thự lớn, nhìn lạ lẫm nhưng cũng quen thuộc. Biệt thự của anh.
Nó đang ngồi trong xe, bên cạnh là cậu bé đó.
Nhưng sao cậu bé đó lại tới đây. Lè nào chính là…
Cậu bé mở cửa xe cho nó như một quý ông thực thụ.
Cảnh lại thay đổi.
Không có gì ngoài bóng tối.
Nó sợ.
Nó giãy giụa.
Nó kêu gào.
Nó cố tìm một khe hở nào có ánh sáng để có thể thoát khỏi tình thế này nhưng tay nó bị trói chặt.
Lại một nơi khác.
Cánh đồng cỏ.
Tro tàn của cô nhi viện mà hắn nói với nó là do một tai nạn tình cờ gây ra.
Thế nhưng…sao tim nó đau quá. Cơn đau rất thật cứ như nó không phải đang mơ.
Mưa.
Lạnh.
Nước mắt.
Nỗi đau.
Một căn phòng, căn phòng hôm trước nó vào ở biệt thự của anh.
Nó đang trong vòng tay ai đó.
Ai đó đang ôm lấy nó, hôn lên người nó.
Nó đang trở thành của chàng trai kia nhưn nó không biết đó là ai cả.
Gương mặt hoàn toàn nhòe nhoẹt trong tâm trí.
Mưa.
Nó nhìn thấy bầu trời ảm đạm xám xịt.
Có chút êm ẩm trên người thì phải?
Nó còn đang nằm lên ai đó trong bụi cây.
Cảm giác này cứ như nó đã nhảy từ trên xuống vậy nhưng làm thế thì lẽ nào nó sống được?
Lại mưa.
Chàng trai kia đứng nhìn nó, miệng liên tục cầu xin nó ở lại.
Nó muốn ở lại, nó muốn tới bên người kia nhưng sao chân nó vẫn cứ bước đi.
Nó choàng tỉnh dậy.
Những gì trong giấc mơ giờ chỉ còn là những điều mơ hồ.
Là do tâm trí nó không muốn nhớ lại nên mới như thế.
Nhưng đôi mắt hổ phách kia thì luôn hiện lên rõ nét trong đầu nó.
Chạm vào chiếc khuyên tai bằng kim cương trong suốt, nó đã khóc, khóc trong thầm lặng và đau đớn của trái tim đang có một vết thương đã lâu nhưng vẫn rỉ máu, vết thương tưởng như đã mất hết cơn đau giờ lại dấy lên và đau gấp bội.
Anh đã mơ suốt đêm qua.
Giấc mơ như nó.
Do định mệnh sao?
Nhưng có một điều khác biệt.
Anh nhớ lại.
Kí ức ùa về.
Vì anh muốn nhớ lại, muốn biết liệu chăng giữa anh và nó đã có gì với nhau.
Giờ thì anh đã biết tất cả, chỉ nhờ một giấc mơ nhưng cực kì quan trọng.
Người con trai suốt sáu năm sống với nó cùng với những kí ức rõ rệt đã trở lại.
-Gọi quản gia Lâm cho tôi.- Anh nói với cô giúp việc bằng giọng lạnh tanh.
-Vâng.
Khi cô giúp việc đi khuất, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nắng vàng gay gắt mang theo cái nóng.
-Viện trưởng, giờ thì bà và tôi lại bắt đầu cuộc chiến rồi. Một năm qua hẳn ở trên trời, bà đã vui lắm nhỉ?
Truyện này được copy từ website: Truyen.com
Sáu năm em là búp bê của tôi thì cả đời em là búp bê của tôi!
-Thiếu gia.- Giọng ông Lâm trầm đục như bị ảnh hưởng của tuổi tác vang lên.
-Ông Lâm.- Anh gác hai chân lên bàn, hai tay đang vào nhau đặt trước bụng, nhìn ông .
Ánh mắt của anh khiến ông thấy lo lắng. Ánh mắt của sáu năm trước mà ông ngỡ tưởng sẽ không còn thấy nữa.
-Một năm qua vất vả cho ông nhỉ? Che giấu sự thật đúng là rất khó khăn.- Ông giật mình.
-Thiếu gia…lẽ nào…
-Ông nghĩ gì mà lại giấu tôi hả? Ông tính phản bội tôi sao?
-Không thiếu gia. Chỉ là…
-Chỉ là gì khi mà ông bắt tay với tên Bảo hả?
Ông sững người. Thiếu gia đã biết hết rồi sao?
-Dù sao ông cũng đã nghĩ cho tôi.- Anh hạ giọng.- Tôi cho ông một cơ hội vậy.
-Cảm ơn thiếu gia.
-Lui đi.- Giọng anh giá băng.
-Vâng.
Anh nhấp một ngụm trà nhạt, tay còn cầm quyển sách bọc da khá cổ.
Chuông điện thoại reo lên.
-Thiếu gia, chúng tôi điều tra được rồi.- Đầu dây bên kia nói.
-Tốt.
-Chúng tôi sẽ gửi tư liệu tới cho anh ngay.
-Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho các người.
Chiếc phong bì màu vàng be bị vứt xuống sàn, trên tay anh cầm xấp tư liệu vừa nhận được. Đa số là hình của nó và hắn, vài thông tin về việc viết lách của nó nhưng khiến anh suy nghĩ hơn vẫn là việc nó và hắn sống cùng trong một ngôi nhà ở ngoại ô.
Không cần đọc tiếp các trang sau, anh đã xé nát xấp tư liệu, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo đáng sợ.
Anh đang trù tính.
Anh đang âm mưu.
Và bằng mọi giá, anh sẽ cướp lại nó, sẽ có nó trong tay.
Anh đã từng quỵ lụy nó, đã từng cầu xin nó tha thứ nhưng nó đã bỏ rơi anh anh, đã rường bỏ anh một cách tàn nhẫn. Thế thì giờ, nó đừng oán trách những gì anh sẽ làm, chỉ để cướp nó đi khỏi cuộc sống vốn không phải của nó suốt một năm nay.
Cuộc sống của nó là làm búp bê của anh.
Anh cầm con búp bê vốn được anh cẩn thận đặt trong phòng cũ của nó, nhìn ngắm một chút rồi anh vứt thẳng xuống đất. Gót giày anh dẫm đạp lên con búp bê không thương tiếc. Mắt anh như lộ rỗ vằn máu đỏ thẫm, anh gằn từng tiếng một:
-Búp bê của tôi, em phải trở về rồi đấy.
Một tia nắng chiếu theo một đường thẳng xéo qua chiếc khuyên tai màu đen khiến nó trông thật ghê rợn như thể ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt trong mà đêm.
-Hôm nay anh đổi khác quá nhỉ?- Nhóc lên tiếng.
-Ừ.- Anh ỡm ờ.
Cúi xuống nhặt một phần bức ảnh bị xé, nhóc thấy gương mặt của nó bèng nhếch mép mỉm cười:
-Thích người ta à?
-Cô ấy là người của anh.
Ngạc nhiên nhưng gương mặt kia lại trở nên ma mãnh và không kém phần lạnh lùng. Nhóc tiến tới gần anh, cúi nhẹ mình xuống.
Họ hôn nhau?
Không.
Thoạt nhìn người ta tưởng họ hôn nhau nhưng thực ra gương mặt nhóc chỉ ở sát kề gương mặt anh, môi hai người cách nhau chỉ có vỏn vẹn hơn cm. Nhóc thì thào:
-Đừng quên bây giờ anh là hôn phu của em. Chưa tới lúc anh có thể bỏ em để ở bên chị ấy đâu.
Anh đẩy nó ra xa.
-Không cần em phải nói, cô ấy là búp bê của tôi, chỉ có vậy.
-Búp bê sao? Nghe thú vị nhỉ?
Chiếc xe ô tô mui trần đỗ xịt lại bên dưới phim trường, hắn mỉm cười, hôn nhẹ vào má nó.
-Làm việc tốt nhé, nhớ đừng quá sức đấy.
-Em biết rồi.- Nó cười đáp lại, vội bước xuống xe.
-Tối em muốn ăn gì?
-Cà ri mực.
-Món đó khó lắm, anh có phải đầu bếp chuyên nghiệp đâu.
-Em thích ăn.
-Ăn hiếp anh quá đấy.
-Em đùa thôi, tùy anh nấu món gì cũng được.
-Được rồi.- Hắn nói.
-Em đi nhé.
-Bye em.- Hắn vẫy tay, nhìn theo dáng điệu nó bước vào trong lòng thoáng nhẹ bẫng.
Liệu những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời hắn còn kéo dài được bao lâu đây?
Hắn sẽ mất nó sao?
Liệu điệu đó có tới với hắn không?
Hắn sẽ làm gì? Buông tay nó hay sẽ níu kéo lại?
Lực chọn nào sẽ giúp hắn thanh thản chứ?
Hắn nhắm mắt lại, cố để đầu óc được thanh tịnh một chút nhưng…
-Hey, kẻ mơ giữa ban ngày!
Hắn mở mắt.
Ngồi ngay cạnh nó chính là nhóc.
-Cô bước lên xe tôi chi vậy hả cái cô nàng không rõ giới tính kia.
Nhóc nở nụ cười “lạnh gáy”.
-Anh thích chọc tức tôi qua nhỉ?
-Tùy cô nghĩ gì, bước xuống xe mau.
-Không thích.
-Sao cô nhóc bám tôi hoài vậy hả?
-Thích thì bám.
-Điên.
-Tôi điên rồi nè, tức anh quá điên luôn rồi đó. Giờ thì đi thôi.
-Cái gì? Tùy tiện lên xe tôi giờ còn bảo tôi phải đưa cô đi đâu à?
-Ư, đi chơi.- Nhóc dùng chân nhấn ga khiến chiếc xe phóng vọt lên, giật mình, hắn nắm chặt tay lái điều khiển chiếc xe theo ý bà cô bất đặc dĩ này. Dù sao bây giờ hắn cũng muốn tìm một người để chia sẽ mọi thứ. Biết đâu cô nhóc ngây ngô này lại hợp với việc này?
Bước lên hết cầu thang, nó chưa kịp chạm vào nắm đấm cửa thì một bàn tay của ai đó đã ôm lấy nó từ phía sau, một bờ môi lướt nhẹ trên cổ nó.
Nó bị lôi đi.
Bắt cóc?!
Ai đó đang dùng bàn tay to lớn che mắt nó lại.
Một nụ hôn.
Giữa nó và người kia.
Một nụ hôn cuồng nhiệt mang theo xúc cảm kì lạ.
Và rồi môi người đó buông lần ra, bàn tay cũng thả xuống để nó có thể nhìn thấy gương mặt anh ta.
-Kiên?- Nó ngỡ ngàng.- Anh làm gì vậy chứ?
-Đưa em đi.
-Anh điên à? Bỏ ra.
-Em là búp bê của tôi.
-Cái gì? Anh điên thật rồi, Kiên à.
-Em dễ dàng bỏ đi sáu năm của chúng ta như thế sao?
Nó khựng lại.
Gã cũng đã từng nói giống anh.
Lẽ nào sự thật đúng là như vậy?
-Đi thôi.- Anh cầm tay kéo nó đi.
-Không.
-Đừng cãi lời tôi.- Giọng anh không tức giận, cũng không cáu gắt nhưng đủ để khiến nó rùng mình.
Cảm giác này…nó đã từng có.
Rất quen thuộc.