-Anh đưa em về.- Hắn đỡ nó vào trong xe mình.
Nó vẫn không nói gì, ánh mắt không có gì bi thương hay thương cảm mà lại như đang trầm ngâm suy nghĩ. Hắn thấy lạ vì ánh mắt đó không hợp với tình hình này.
-Chồng ơi!!!- Một vòng tay nhỏ nhưng mạnh mẽ ôm chầm lấy hắn.
Trời ạ! Sao nhóc lại xuất hiện ở đây, ngay lúc này và còn trước mặt nó nữa chứ.
-Đi đâu mà tắt máy hả?- Nhóc lườm hắn rồi quay sang nhìn nó.- Chị An, sao chị ở đây?
Gương mặt nó giờ đây hoàn toàn là vẻ ngạc nhiên. Nó nói chậm rãi:
-Chồng…ư?
-Em ổn chứ?- Tiến lo lắng.
-Không sao, tôi sẽ ổn. Cảm ơn anh.- Cô gượng cười nhưng tuyến lệ đã phản lại cô, một giọt nước mắt lại rơi xuống.- Anh về đi.- Quệt tay lên để che dấu nước mắt, cô nói.- Tôi muốn ở một mình.- Không để cho Tiến nói gì nữa, cô vội đóng cửa lại.
TIếng động cơ xe đã xa, cô mới ngồi phịch xuống sàn.
Nước mắt chảy dài. Cô lại khóc. Cầm lấy một chiếc giày lăn lóc gần đó, cô ném mạnh về phía phòng khách sang trọng.
“Choang”
Chiếc giày trúng vào bình hoa gần đó khiến bình hoa rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, nước lênh lánh dưới những cành hoa bách hợp.
-Đình, anh là đồ ngốc, là đồ ngốc mà.- Cô lầm bầm, đứng dậy, tiến tới bên cạnh những mảnh vỡ đó, lượm lên mảnh vỡ to và nhọn nhất. Đưa mảnh thủy tinh lên cao, tia nắng chiếu qua tạo nên thứ ánh sáng bảy sắc như cầu vồng. Cô cười cay đắng một thoáng. Nụ cười đó, nước mắt đó, nỗi bi ai đó, tất cả hiện diện nơi cô.
“Xoẹt”
Máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn nhà trắng. Liền ngay sua đó, một bóng người đổ ập xuống.
-Đình, tôi sẽ tìm đến nơi anh đang ở.
Báo chí được một trận ầm lên trông thấy. Lúc đầu là vụ tai nạn của gã, cùng ngày đó, cô lại tự tử tại nhà riêng, nếu không nhờ cô người làm tới đúng lúc thì chắc cô đã không qua khỏi. Đoàn làm phim “Liệu anh có linh hồn?” phải mở họp báo, thông báo rõ là phim đã quay xong chỉ chờ ngày ra mắt nhưng có lẽ ngày ra mắt sẽ bị dời lại tới khi cô ra viện và có thể tham gia. Còn về phần gã? Vẫn chẳng có tiến triển gì. Thế nhưng tình hình của hai người không được giới báo chí quan tâm mà họ lại bới móc nhiều hơn về chuyện tình cảm. Việc gã vừa gặp tai nạn bị hôn mê cô liền tự tử khiến tin đồn ngày trước lại nổi lên. Mấy bức ảnh gã tới nàh cô không biết bị chụp từ khi nào được tung lên mặt báo. Quản lí của cô trả lời thông tin rằng cô hiện này gặp chấn động tâm lí, cần được yên tĩnh, sau khi ổn thõa sẽ trả lời mọi câu hỏi.
Một tháng sau ngày kinh hoàng đó, cô ra viện nhưng chỉ ở yên trong nhà, không gặp ai cả. Người duy nhất thấy cô trong một tháng đó chỉ có cô gái người giúp việc kia.
Khoác trên mình bộ váy ngủ màu trắng mỏng tang, cô ôm chặt chiếc gối ôm trên giường, mắt nhắm nghiền. Một bên cổ tay cô vẫn còn băng trắng được băng lại. Cô không muốn rời khỏi giường, chiếc giường này vẫn còn hình bóng gã, cô không muốn khi mình bước xuống, mọi hình ảnh đó sẽ mất đi.
Cô lại khóc.
Sao luôn là nó mà không là cô?
Câu hỏi trước khi gã rời đi cô còn chưa nhận được cơ mà?
Tại sao chứ?
Cầm chiếc đi động trên tay, ánh mắt cô đăm chiêu.
Trên màn hình là một tin nhắn.
“Sao anh lại làm thế? Định trốn tránh câu hỏi của tôi sao?”
Chần chừ một chút nhưng cô cũng gửi tin đó tới một số máy đặc biệt, số của gã.
Năm phút…
Mười phút…
Nửa tiếng…
Không có tin nhắn trả lời hay đúng hơn là không thể có.
Cô lại tiếp tục nhắn tới số máy kia.
“Anh quyết không trả lời sao? Làm ơn tỉnh lại và trả lời tin nhắn tôi đi.”
“Nếu vì câu hỏi của tôi thì anh không cần trả lời cũng được, làm ơn đi Đình.”
“Đình, xin anh. Tỉnh lại đi!”
“Đình, tôi…”
“Tôi yêu anh nên xin anh tỉnh lại đi Đình.”
Vẫn không có lấy một tin trả lời.
Cô biết là sẽ vậy nhưng sao cô vẫn cứ nhắn. Cô đang cầu mong một điều kì tích sẽ tới.
Cô gọi điện.
Cô gọi liên tục cả chục cuộc vào số máy gã. Chuông vẫn reo nhưng không ai bắt máy.
Cô thiếp đi trên giường, nước mắt vẫn còn rơi. Trên tay cô cầm chiếc điện thoại, cô đã bấm nút gọi đi trước khi ngủ. Tiếng chuông vẫn đổ từng hồi. Bỗng có ai đó bắt máy nhưng không nói gì.
Im lặng.
Một chốc sau, đầu dây bên kia cúp máy.
Sau đó vài ngày, nó có tới tìm cô nhưng không ai mở cửa. Thấy cổng không khóa, nó nhẹ mở cánh cổng to lớn ra rồi bước vào khuôn viên nhà. Ngay cả cửa nhà cũng mở hớ hênh, người giúp việc ở nhà này để làm kiểng chắc.
-Mĩ, Mĩ ơi.- Cô đặt bó hoa lên bàn mà gọi cô. Căn nhà thật sự rất bừa bộn. Không lẽ mấy hôm nay người giúp việc không tới nữa? Trên sàn phòng khách là mấy tờ tạp chí có bìa là hình cô với dáng vẻ quyến rũ, mặt bàn phủ đầy bụi, lọ hoa tường vi gần đó cũng héo úa.
Bước lên cầu thang, nó thấy một cửa phòng mở.
-Mĩ!!!- Cô nằm im bất động trên giường khiến nó chột dạ. Lẽ nào cô lại tự tử? Lại gần kiểm tra, nó thở phào nhẹ nhõm khi biết cô chỉ ngủ. Liếc nhìn điện thoại, nó cầm lên thì thấy nhật kí cuộc gọi kéo dài, một loạt cuộc gọi không được nhận và duy nhất trên đầu danh sách, cuộc gọi tới gã được nhận cách đây không lâu nhưng chỉ kéo dài vài dây. Quay lại nhìn cô, ánh mắt nó hơi khác lạ.
Cô mở mắt dậy, có ai đó trong phòng cô thì phải? Cô bật dậy.
-An? Cô làm gì ở đây?
-Tôi tới thăm cô.
-Tôi không cần cô thăm, cút đi!- Cô cầm lấy chiếc gối, ném về phía nó.
-Mĩ.
-Đừng bao giờ để tôi thấy mặt cô nữa.- Cô gào khóc.
-Mĩ.
-Đi!
Nhìn nhật kí cuộc gọi, chỉ toàn là cuộc gọi không được trả lời, không có lấy một cuộc được nhận. Cô khóc âm thầm, lặng lẽ và ai oán.
-An, anh biết em sẽ tới đây mà.- Hắn đứng tựa lưng vào cửa xe ô tô, nói.
-Về thôi anh.- Nó hững hờ nói, lượt qua hắn, ngồi yên vị trong xe.
Sau ngày hôm đó, nó không có gì khác lạ, chỉ là ít nói hơn trước thôi.
Không một cậu giận hờn, không một cái liếc nhìn giận dỗi. Nó không ghen với nhóc sao? Hắn không đáng để nó ghen ư? Nhưng nếu là anh, liệu…nó có ghen?
Phòng bệnh im ắng, trong không khí thoảng hoặc mùi hoa hồng thơm ngào ngạt.
Gã vẫn nằm yên đó không lấy một cử động nhỏ. Cô ngồi bên cạnh, tay nắm lấy tya gã. Cô lại khóc lần nữa, những giọt nước mắt mà cô ngữ tưởng đã cạn khô trong suốt một tháng qua.
-Đình, anh yêu cô ta đến thế sao?
Không trả lời.
-Anh sẵn sàng làm mọi thứ để cô ta hạnh phúc ư?
Không chút cử động, chỉ có lồng ngực hơi phập phồng vì hô hấp.
-Được rồi, tôi sẽ thay anh khiến cô ta hạnh phúc, còn tôi, tôi sẽ nhận mọi đau khổ trên cuộc đời này. Để rồi sau khi anh tỉnh lại, tới tìm tôi sau khi tới gặp cô ta, tôi sẽ cầm cuốn tạp chí mà anh ưa thích ném thẳng vào anh rồi nói, ừ, cảm ơn vì những điều điên khùng anh làm cho tôi.