Hắn khui lon bia mới mua, đưa lên uống một hơi dài. Vị bia đắng ghắt hăng hăng càng làm cổ họng hắn thêm khó chịu. Quăng lon bia còn hơn nửa vào sọt rác gần đó, hắn vuốt mớ tóc lòa xòa trước mặt mình. Hắn bật cười, cười như điên như dại. Hóa ra đôi lúc hắn cũng phải quỵ lụy mà buông xuôi thế đấy, để rồi giờ hắn đang bị anh coi thường như một kẻ hèn nhạt yếu đuối. Hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời kia. Trời trong xanh quá, phẳng lặng tới lạ giống như lòng hắn đang chùn xuống, tâm trí hắn đang lơ đãng bay trên bầu trời kia. Bất chợt hình ảnh nó xuất hiện, níu giữ lại tâm trí hắn lại với mặt đất này.
-Tạm biệt, cảm ơn vì tách trà.- Cô nhún vai, cười nói.
-Không có gì.- Nó cười, vẫy tay chào tạm biệt cho tới khi cô leo lên xe mình mà đi khuất bóng.
“Reng…reng…”
Chuông điện thoại reo ầm ĩ khiến nó chưa kịp đóng cửa, lật đật chạy vào bắc máy. Đấu dây bên kia vang lên một giọng trầm lạnh lùng:
-An à?- Nó giật mình. Là giọng anh.
-Kiên?
-Phải.
-Anh gọi tôi làm gì?- Nó chỉnh lại giọng một chút rồi nói.
-Bảo vừa tới tìm tôi.
-Anh ấy tìm anh? Để làm gì?- Nó hơi hốt hoảng.
-Tôi không gây khó khăn gì cho anh ta cả.
-Thế thì gọi tôi làm gì?
-Chỉ là muốn nghe giọng em thôi.
-Đứng có làm phiền tôi nữa!- Nó gần như hét vào điện thoại.- Mà nói luôn, kêu ông bố của anh đừng tới làm phiền tôi luôn!
-Bố tôi? Ông ta tới nhà em?
-Tôi không cần biết, tôi nói cho anh biết trước rồi đấy!- Nó cúp máy mạnh tay tới nỗi vang lên tiếng cạch khó nghe.
Nó quay người lại, giật mình hét toáng lên.
-Bảo, anh vào mà không nói gì làm em hết cả hồn.
Nhưng hắn không nói gì cả, bỗng ôm chầm lấy nó. Một cái ôm thật chặt, vòng tay rắn chắc siết chặt người nó.
-Anh có thể ôm em được không?- Hắn thì thào vào tai nó rồi hôn nó, nụ hôn sâu và mãnh liệt khác thường.
Bệnh viện trông thật ảm đạm trong ánh hoàng hôn. Cô bước từng bước chậm rãi về phía phòng bệnh của gã. Bất ngờ gặp Tiến, cô chỉ chào hỏi vài câu cho có lệ rồi bước thẳng vào phòng, không chú ý gì tới vẻ mặt buồn thảm của Tiến. Gã vẫn nằm im, như một pho tượng thạch cao sống. Cô ngồi bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay gã, hôn nhẹ rồi nói:
-Khi nào anh trở về chứ? Anh định bỏ tôi đi sao? Anh muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần anh quay lại mà thôi.- Cô ngồi im lặng một lát rồi nói tiếp.- Tôi yêu anh, yêu anh rất nhiều Đình à.- Và rồi cô cứ nắm ay gã mãi để rồi ngủ đi từ lúc nào không biết.
Bàn tay rắn rỏi kia hơi cử động trong tay cô nhưng sự cử động ấy quá nhỏ tới nổi cô không nhận ra nữa, chỉ nằm im say ngủ. Rồi bàn tay kia lại trở nên bất động, như thế nó vốn luôn như vậy chứ chưa từng có động tĩnh gì cả.
Chiếc xe đi nhanh trên đường, Rebecca tựa vào vai chồng mình, nói:
-Chuyện lúc nãy là thật sao?
-Phải, là thật. Anh muốn nó làm con dâu mình.- Ông nghĩ về người thiếu nữa lúc nãy. Đôi mắt con bé có một màu tím rất đẹp, rất giống Rebecca nhưng kiên cường hơn nhiều. Đôi mắt đó toát lên thần thái rất khác, cao sang hơn, lạnh giá hơn hẳn nhiều đứa con gái khác, ngay cả nhóc chắc cũng không được như thế. Ông muốn có con bé đó, ông muốn nó phải ở trong gia đình ông. Chỉ cần có nó ở bên anh, anh có thể làm mọi thứ, mọi thứ ông giao cho anh sẽ còn lớn hơn nhiều với cái tính khí ngang tàng và đầu óc của nó và có lẽ anh sẽ hạnh phúc hơn nhiều từ sau cái chết của mẹ nó, người vợ đã tự tử hơn mười năm trước chỉ vì sự vô tâm của ông. Tại sao ông nghĩ nó thông minh ư? Ông đã làm ăn bao nhiêu năm rồi chứ? Ông luôn có mắt nhìn người.- Nếu Kiên có con bé đó, thằng bé sẽ có hạnh phúc cho mình.- Anh giống ông, dễ vùi đầu vào công việc, nếu nó là vợ anh chắc không sẽ không tự tử, suy nghĩ đùa cợt đó khiến ông bật cười. Ông không nghĩ khi lấy nó rồi, anh sẽ có tâm trí cho việc khác đâu.
-Em biết rồi.- Bà thấu hiểu nỗi lòng của ông. Làm cha làm mẹ ai mà không mong con hạnh phúc chứ?
-Ông tới nhà cô ấy làm gì?- Lời chào hỏi xấc xược của anh dành cho bố mình khi ông vừa bước vào nhà.
-Không có gì.
-Tôi nói cho bà biết, tôi không bao giờ chấp nhận cô ấy là con gái bà.- Anh quay ngoắt sang nhìn bà khiến bà giật mình hoảng sợ.
-Ta muốn nó là con ta.- Giọng ông đanh thép khiến anh khựng lại.
-Cái gì?
-Ta muốn nó là con dâu ta.- Ông nhấn mạnh chữ “dâu” cho anh thấy.
Anh nhìn ông một lúc rồi hỏi:
-Thật sao?
-Phải, ta không cần biết con sẽ làm gì, chỉ cần con mau chóng mang con bé về làm con dâu ta là được.- Ông quay sang quản gia Lâm nãy giờ đang lo lắng vì cuộc trò chuyện của hai bố con chưa biết chừng lại như mấy lần trước, cãi nhau nảy lửa.- Đưa tôi lên phòng.
-Vâng.
-Bảo, Bảo.- Nó nhìn gương mặt hắn đang nằm ngay sát mặt mình, vòng tay ôm chặt người nó, cả hai nằm im trên ghế sofa.
-Mệt mỏi thế à?- Nó cười, đưa tay lê đùa nghịch lọn tóc mái rũ xuống mặt hắn. Hắn vừa mới ôm lấy cô, hôn cô rồi ngủ thiếp đi. Mùi bia và rượu hơi nồng. Hắn say rồi.
Nhẹ gỡ tay hắn ra, nó đi xuống dưới nhà mang thau nước ấm và chiếc khăn bông lên. Vắt nhẹ khăn lau theo từng đường nét khuôn mặt mạnh mẽ cương quyết nhưng vẫn có gì đó trẻ con, nó cười khì. Bất ngờ, mọi thứ như nhòe dần đi, trước mặt nó không còn là hắn nữa mà là một người khác, một người có gương mặt góc cạnh hơn, lạnh lùng hơn và đẹp rùng mình hơn. Gương mặt anh hiện rõ mồn một khiến nó giật mình đánh rơi cái khăn. Mọi thứ vẫn trở lại như cũ, vẫn căn phòng khách quan thuộc, vẵn là hắn nằm ngủ, thở đều khe khẽ. Nó khóc. Cá cảm giác đó đã gần hai năm nhưng sao nó vẫn nhớ rõ tới thế. Tình yêu với anh lớn thế ư? Không, không thể nào, nó không thể tha thứ cho bao nhiêu chuyện anh đã làm, nó không thể phản bội Bảo.
Bàn tay nó chạm nhẹ lên chiếc khuyên tai lạnh lẽo. Tại sao nó không tài nào tháo được nó ra chứ? Tại sao con tim nó không cho phép nó làm vậy? Tại sao?
Có người gọi cửa. Hôm nay thật sự nó phải tiếp quá nhiều khách bất ngờ rồi, không biết lần này là ai đây. Nó mở cửa, nhận ra người bên ngoài là ai, vội vàng đóng cửa lại nhưng cánh cửa nhanh chóng bị bàn tay kia giữ lại.
-Anh tới làm gì?- Nó cố đóng sầm cửa lại nhưng cánh cửa bị anh giật ngược ra một cách thô bạo.
-Tôi chỉ vì muôn bảo vệ em thôi. Ông ta chú ý tới em rồi, em mau tìm cách đi đâu đó lánh mặt đi.
-Anh nói thế là sao?- Nó buông tay khỏi nắm cửa, nhìn anh khó hiểu.
-Ông ta để ý tới em rồi, ông ta sẽ tìm mọi cách để đưa em lại gần anh.
-Bố anh à?- Anh gật đầu.- Không phải anh mong như thế chưa hết sao?
-Không, em vẫn sẽ ở bên tôi, nhưng là do tôi giành về và em muốn về với tôi, không phải là vì ông ta giở thủ đoạn.
-Anh tự tin quá đấy.
-Ông ta là kẻ dám bất chấp tất cả, là kẻ máu lạnh dám bỏ rơi vợ mình để kí được hợp đồng dù rằng bà ấy sắp chết.- Anh không chú ý tới sự mỉa mai đó mà nói. Nó sững người, phải rồi, nó từng nghe anh nói thế khi đang chìm trong ác mộng. Nỗi đau đó đã giày xéo anh trong suốt bao năm qua, khi đứa trẻ mới tám tuổi phải tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình tự vẫn mà miệng không ngừng lầm bầm những lời oán thán chồng mình. Anh ngữ tưởng đã quên được suốt bảy năm nay nhưng giờ nỗi đau đó lại tới. Anh không muốn nó sẽ giống như mẹ anh, anh sợ phải nhìn thấy cảnh nó tóc tai rũ rượi nằm trong phòng tắm, gương mặt trắng bệch, trên tay cầm con dao còn dính máu, tay còn lại thả long trong bồn tắm ngập nước đã bị nhuốm màu máu, miệng nó sẽ không ngừng lẩm bầm câu:”Thế này là đủ chưa?”. Không! Anh không muốn! Anh không cần biết ông ta sẽ làm gì, càng không cần biết điều này có lợi cho mình tới đâu, anh không muốn.
-Cảm ơn lời khuyên của anh nhưng tôi không thể, tôi không thể bỏ Bảo lại được.- Nó ngập ngừng nói.
-Bảo? Lại Bảo sao? Em yêu hắn à?
-Phải, tôi yêu anh ấy.
Mọi thứ trong mắt anh dường như chỉ còn lại gam màu đen trắng, hình ảnh nó đứng đó, cách anh có một sải tay sao cũng mờ nhạt quá.
“Phải, tôi yêu anh ấy.”
“Phải, tôi yêu anh ấy.”
Bỗng chốc mọi thứ như sụp đổ, câu nói đó đã phá vỡ mọi thứ nơi tâm trí anh. Anh mất nó thật rồi ư? Con búp bê anh luông giấu kín để nó chỉ biết tới anh giờ đã rời bỏ anh rồi sao? Anh đã mất tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình, kể cả nó ư?
Nó đã nói dối, nó thật sự đã nói dối. Nó không thể nói nó yêu anh được, nó thích hắn, đó là sự thật nhưng người nó yêu là anh, mãi như thế. Nhưng nó không nói ra được. Nó nói:
-Cảm ơn anh, tôi phải vào đây. Bảo hơi mệt, anh ấy đang ngủ.- Nó đưa tay về nắm đấm cửa để đóng cửa lại. Nó phải đóng cánh cửa này càng nhanh càng tốt, nếu không, nó sẽ khóc, nó biết chắc là như thế.
Cổ tay nó bất nờ bị anh giữ lại, bàn tay anh siết chặt khiến tay nó đau. Nó nhăn mặt nhưng rồi ngỡ ngàng khi thấy gương mắt anh đanh lại giận dữ.
-Em và hắn tới đâu rồi?
Hiểu được câu hỏi đầy khiếm nhã đó, nó vùng mạnh tay khỏi tay anh.
-Bảo không như anh. Anh ấy dẽ khóc cưỡng đoạt tôi trước khi chúng tôi kết hôn.- Nó cố ý nói thế, cốt để đuổi anh đi, để anh tuyệt vọng mà biến khỏi cuộc đời nó, hãy cứ sống như trong suốt một năm qua.
-Kết hôn? Hai người sẽ kết hôn?- Anh gằng giọng, mắt nhìn nó đầy căm hận. Trong anh, ngọn lửa ghen tuông như bừng cháy.- Tôi không cho phép.
-Tại sao tôi phải nghe anh chứ? Anh là gì của tôi nào? Chúng tôi yêu nhau thì có quyền kết hôn trong tương lai chứ?-
Nó nói àm mắt cay xè, nước mắt cứ chực tuôn ra.
“Chát”
Cả hai người không ngờ được mọi chuyện lại như thế. Trên gò má no nổi nó vết đánh. Anh tát nó, anh đã tát nó, lần đầu tiên.
-Làm gì vậy hả? Hắn còn chuếch choáng hơi men nhưng vẫn đủ tỉnh để nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Vội vàng xông tới ôm lấy nó, hắn gườm gườm nhìn anh.- Tôi hỏi anh vừa làm trò gì hả?
-Không sao đâu Bảo, chỉ là anh ấy không tin anh và em sẽ kết hôn.
Hắn nhìn nó rồi nhìn anh, nói rõ:
-Phải, nếu anh muốn, ngay ngày sinh nhật thứ của cô ấy, chúng tôi sẽ kết hôn. Nếu muốn, anh có thể tới dự đấy, giờ thì biến cho khuất mắt tôi.- Hắn đóng rầm cửa lại, không để anh nói thêm lời nào nữa.
Ôm nó vào lòng, hắn thấy rõ toàn thân nó đang run rẩy. Nó đang khóc.
-Không sao đâu. Đau lắm hả An?
Nó lắc đầu, chỉ nép mình vào lòng hắn.
Nó khóc không phải vì đau mà vì nó đang tự trách mình, trách rằng nó đã làm anh tổn thương để rồi giờ đây, trái tim nó cũng đang đau nhói.
Anh bước trên con đường đông đúc. Có vài người nhìn anh với đủ thái độ: thần tượng, say mê, tò mò,…Anh mặc kệ. Tim anh giờ đau quá, vết thương mới chồng lại vết thương cũ khiến tim anh đau đớn tột cùng. Anh mất nó rồi. Hai người đó yêu nhau và sẽ kết hôn. Cái viễn cảnh mà họ tay trong tay làm lễ cưới khiến anh muốn khuỵu xuống mà khóc lóc. Anh không muốn mất nó, anh không muốn mất nó. Anh không quan tâm gì nữa, dù có ra sao, dù nó buồn hay vui anh cũng sẽ đưa nó về bên anh. Anh lấy điện thoại gọi tới số mà anh đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ gọi tới nữa.
-Hãy làm cho cô ấy là của tôi đi.
-Được thôi con trai của ta.- Đầu dây bên kia nói.
Anh không muốn thế này nhưng là vì nó đã ép anh phải làm vậy, nó buộc anh phải trở thành nhân vật phản diện đầy ích kỉ trong câu chuyện tình yêu này.