Nó đặt trước mặt anh, ngay cạnh chiếc laptop ly sữa nóng. Anh hơi nhăn mặt, nói:
-Anh không thích uống.
Nó cười:
-Thôi nào, đừng trẻ con thế, uống đi.
Anh hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng cầm lấy ly sữa, uống cạn một hơi. Nó nhận lấy sữa cạn queo của anh, cười nói:
-Phải vậy chứ. Mà này, anh kiên quyết không ra sân bay sao?Chín giờ tối rồi, nửa tiếng nữa bố mẹ xuống máy bay mà.
Anh đan hai tay, đặt sau đầu, nằm hẳn lên ghế, xoay qua để nhìn thẳng vào nó, nói:
-Em chấp nhận gọi họ là bố mẹ nhỉ, nhất là…Rebecca…
-Dù sao họ cũng là bố mẹ anh mà, dĩ nhiên là…mẹ kế.- Nó cười nhẹ.- Em coi họ là bố mẹ chồng, còn Rebecca, em dành cho bà ấy một tình cảm trên mức đó một chút.- Nó nhún vai.
Anh rướn người lên trước, ôm lấy nó, nói nhỏ:
-Anh không thích em dành tình cảm cho người khác.
Nó nghe vậy thì sững người vài giây rồi cười phì:
-Anh trẻ con quá đấy, hai lăm hai sáu tuổi đầu mà cứ như con nít ấy.- Nó đặt ly thủy tinh lên bàn. Nó biết anh đã ôm nó thì sẽ ôm rất lâu, nó không muốn tay mình mỏi quá để mà làm vỡ nó mất. Nó luôn tự cho mình là người hậu đậu kia mà. Và nó biết việc phòng ngừa như thế là đúng.
Anh hôn nó, hai tay lướt lên phía trên giữ chặt vai nó từ phía sau. Nó vòng tay ôm chặt anh, hai tay siết thành nắm khiến chiếc áo sơ mi anh nhăn nhúm ở phía sau. Nó hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn này tới khi anh chủ động ngừng lại, đẩy nhẹ nó ra.
-Em về phòng trước đi.
Nó nghiêng đầu nhìn anh một chắp rồi hỏi:
-Anh dọn đồ của em đi đâu rồi?- Nó nhớ lại lúc trưa, khi đi ăn ở ngoài với anh về, nó nhận đồ đạc nó đã được dọn sạch sẽ.
-Ngốc.- Anh cốc nhẹ vào trán nó nhưng đủ để khiến nó nhăn nhó mặt mày.- Dĩ nhiên là phòng anh. Em là vợ, không ở cùng chồng chứ ở đâu?
Nó đỏ mặt nhưng cũng lắp bắp nói:
-Em… biết rồi…
Trước khi nó ra khỏi, anh còn gọi nó lại, nói:
-An, anh còn phải bắt đền em một đưa con khác đấy.
Nó nghe vậy, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, nhìn rất đáng yêu, vội vàng chạy mất. Anh ngồi một mình trong phòng, trêu chọc nó vậy thì cười khúc khích, tỏ ra thích chí lắm. Bỗng, anh ngừng cười, đưa tay mở hộc tủ ở dưới cùng, lục mấy xấp tài liệu cũ ra. Bên dưới đó là một khung hình của một người phụ nữ, không phải nó. Ánh mắt anh trông xa xăm, đượm buồn tới lạ.
Nó nằm im trên giường. Ra giường, gối, chăn, tất cả đều có mùi hương của anh. Một mùi hương đê mê dễ dàng đưa nó vào cõi mộng.
Hắn vẫn ngồi gõ bàn phím lạch cạch thì chuông cửa reo. Nhìn đồng hồ điện tử đang hiển thị con số giờ sáng, hắn biết ngay ai tới. Còn ai ngoài nhóc chứ. Ra mở cửa, hắn nhìn thấy nhóc trên tay cầm túi đồ ăn nhanh mà hắn chắc mẩm là nhóc mới mua ở cửa hàng cách đây mấy dãy nhà luôn mở /.
-Chồng.- Nhóc nói như reo.
-Vào đi.- Hắn mở rộng cửa.
Nhóc bước hẳn vào nhà, cởi áo khoác to sụ treo lên móc rồi đi thẳng xuống bếp, cho túi giấy đựng đồ ăn vào lò vi sóng, vặn nút hẹn giờ rồi thao thao bất tuyệt vềchuyện trường lớp, nào là thấy cô thế này, lũ bạn thê nọ. Đó là những câu chuyện đầy ắp niềm vui và thú vị của nhóc. Bỗng, hắn nói:
-Lan, sau này đừng gọi tôi là chồng nữa.
Nhóc khựng người. Hắn nói thế nhiều lần nhưng với vẻ mặt nghiêm túc này thì tuyệt nhiên chưa. Nhóc hỏi:
-Thật sự…anh…ghét tôi vậy sao?- Nhóc cố gắng chỉnh lại cách xưng hô mà nhóc đã qúa quen trong những năm qua.
-Không hẳn là ghét, chỉ có điều ngọi tôi là chồng thì sẽ bị mọi người dị nghị, nhất là về cô.- Nhóc toan nói gì đó cãi lại nhưng hắn đã nói trước, chặn miệng nó lại.- Cô có thể gọi tôi là Bảo và tôi sẽ gọi cô là Lan, điều này sẽ tốt hơn nhiều.
Nhóc hơi ngẩn người một chút nhưng cũng hiểu, thế thì là từ hai phía chấp nhận, sẽ tốt hơn nhiều so với việc chỉ gọi từ phía nhóc trong khi hắn không đồng ý. Nó cười toe:
-Bảo.
Và hắn mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhất từng dành cho nhóc.
Nó dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ rồi ngồi dậy, vươn vai một cách uể oải, ngáp dài. Nó nhìn sang bên cạnh, anh đã dậy nhưng vẫn nằm đó, nhìn nó. Trông anh như lấp lánh torng nắng sớm ban mai. Anh cười, nói:
-Có người gửi cho em cái này.- Anh đưa cho nó một lá thư được gấp làm hai.
-Ai vậy?- Nhận lấy lá thư từ tay anh, nó không thấy tên người gửi đề ở đâu cả.
Nó mở thư ra. Những dòng chữ nắn nót, ngay ngắn của cô hiện ra. Cô kể rằng cô quyết định rút khỏi làn giải trí và tham gia sáng tác nhạc- điều mà cô luôn muốn thử. Còn gã, gã cũng quyết định giải nghệ. Tháng sau, gã sẽ về Đức. Gã quyết định học một trường đại học nổi tiếng chuyên về kinh tế. Dĩ nhiên gã sẽ đưa cô về ra mắt “người bố hiện nay” của mình. Cuối thứ là một dòng chữ viết khá ẩu của gã: “Nếu tôi và Mỹ kết hôn, chúng tôi sẽ mời hai người, nếu hai người có con, phải để chúng tôi đặt tên đấy.” Dòng thư cuối khiến nó ngượng ngập.
-Sao thế?- Anh vẫn nằm, cười ẩn ý.
Nó nhìn anh dò xét, hỏi:
-Bao thư đâu?- Anh không trả lời.- Anh lén đọc rồi phải không?- Anh vẫn cười.
Nó lao về phía anh, tỏ ra gương mặt dỗi hờn. Anh chịu lực do nó nhảy lên người, nhăn nhó vì đau nhưng cũng chụp lấy hai vai nó, vật nó xuống. Hôn nhẹ lên má nó, anh nói:
-Tối qua tha cho em đúng là sai lâm mà.
-Anh học đâu ra kiểu nói đùa thế đấy.
Anh cười khểnh:
-Do em đấy.
-Em hèm, hai đứa làm thế thì cũng khóa cửa cẩn thận chứ?- Giọng mẹ nó vang lên khiến nó giật thót, vội bật dậy. Riêng vẫn thế, không quan tâm mà vẫn từ tốn ngồi dậy.- Mẹ nói chuyện với An một chút được không Kiên? Dù sao bố con cũng muốn gặp con ở dưới nhà.
-Ok.- Anh đứng dậy, bước xuống nhà.
Bà ngồi xuống giường, tay nắm tay nó, mặt cười hiền lành. Nó nhìn bà, hỏi:
-Mẹ sao thế?
-Ý con là gì?
-Mắt mẹ hơi đỏ nên con nghĩ mẹ khóc. Không lẽ bố làm gì mẹ sao? Đừng nói với con là bố có tình nhân nhé.
Bà bật cười.
-Con bé này…mẹ con thế này thì sao bị cướp chồng chứ? Chỉ là…hơi mệt thôi.
Nó cười.
-An này…
-Dạ?
-Mẹ rất hạnh phúc…vì con đã không còn hận mẹ nữa.
-Không, còn còn hận chứ.- Gương mặt bà thoáng vẻ thảng thốt.- Chỉ là khi đã từng có cảm giác làm mẹ và cũng thấu hiểu nỗi đau mất con…- Nó đặt tay lên bụng mình- con mới hiểu không người mẹ nào ghét bỏ con mình được cả. mẹ cũng thế, đúng không?- Bà gật đầu.- Con con nhớ- giọng nó trầm lặng tới lạ, lòng dấy lên một cảm xúc gì đó như thấu cảm- khi còn ở cùng mẹ, sau mỗi lần đánh con, mẹ đều khóc và gọi lớn một cái tên…
-Dũng.- Bà nói, giọng nhẹ tựa như gió thoảng.
-Phải.- Nó gật đầu.
-Đó là tên thật của cha ruột con…- Bà lảng tránh ánh nhìn của nó.
-Mẹ, bây giờ…mẹ có hạnh phúc không?
Bà khựng người. Hạnh phúc hay không ư? Bà nên trả lời sao đây? Lẽ nào là trả lời sự thật? Không! Không bao giờ!
-Mẹ cũng không biết nữa, chỉ biết rằng bố Kiên, ông ấy cho mẹ cảm giác lại yêu và được yêu.
-Còn gì nữa không mẹ?- Nó nhìn sâu vào đôi mắt cùng màu của mẹ nó. Nó biết, bà còn gì đó chưa nói hết ra, điều gì rất quan trọng.
Bà thở dài, cười trừ. Thật sự không ở bên nhau lâu nhưng đứa trẻ này, nó hiểu bà hơn ai hết. SỰ gắn liền máu mủ sao? Bà nói:
-Một ngày nào đó con sẽ hiểu rằng khi ta sợ hãi và buộc phải đối đầu với một người ta chưa từng gặp bao giờ sẽ khó khăn biết nhường nào.
Đó là lần đầu nó nhìn thấy gương mặt đó của bà, cười theo một kiểu mà nó chưa từng thấy, cay đắng và chua xót lạ thường. Và cả câu nói của bà nữa, nó cứ quanh quẩn trong đầu nó suốt mấy ngày sau.
Bố mẹ chồng nó ở lại căn biệt thự dù cho anh, với vai trò chủ nhà không thích thú lắm khi có “hai người lạ” trong nhà nhưng nó đã năn nỉ hết mức nên anh không thể không đồng ý. Mỗi bữa ăn, nó cùng mẹ và bé Hoa nấu bữa tối khiến nó có cảm giác anh, nó, bà, ông và cả Hoa nữa, tất cả như một gia đình nhỏ. Ban đầu Hoa còn hơi sợ nhưng sau cũng quen và dần tự nhiên hơn dù vẫn còn chút cung kính trong cư xử. Nó hỏi thăm bà về đứa em, bà bảo con bé mau lớn lắm, cứ quanh quẩn bên bà quản gia ở nhà bên nước ngoài khi hai người đi vắng. Vì con bé không quen đi máy bay nên bà không đưa nó về được. Nó cười. Thật sự, nó muốn gặp em gái mình.
Ông và bà ở phòng đọc sách trên lầu trong khi nó mang đồ ăn nhẹ vào phòng làm việc cho anh. Thế nhưng, anh không có trong phòng. Nó tự nhủ có lẽ anh đã ra ngoài có chút việc nên đành mang đồ ăn vào đặt trên bàn. Bất chợt nó nhìn thấy mấy hộc kệ dưới gầm bàn lộn xộn, giấy tờ thò ra bên ngoài.
-Thật tình…
Nó kéo từng hộc ra, xếp lại mớ hồ sơ đúng thứ tự nhưng rồi nó dừng lại ở hộc cuối, hộc có nhiều hồ sơ nhất nhưng lạ ở chỗ, tất cả đều là những tư liệu cũ không cần dùng tới. Linh tính mach bảo nó có gì đó kì lạ, rất kì lạ ở đây. Nó gom hết mớ giấy tờ ra theo bản năng thì đập vào mắt nó là một khung hình, bên trong là một bức ảnh cũ của một người phụ nữ.
Cô ta trẻ, gương mặt hơi xanh và tiều tụy nhưng đôi mắt rất đẹp, mái tóc đen hơi rối xõa dài. Thế nhưng điều kì lạ hơn cả là cô ta có nét hơi giống…nó và mẹ nó?!
Bàn tay nó run run. Thế này là thế nào? Người phụ nữa này là ai chứ? Sao cô ta lại giống nó và mẹ nó tới thể torng khi nó cam đoan mẹ nó không có đứa con hay bất cứ họ hàng nào nữa trừ nó ra. Rốt cuộc thì là ai?
-An?! Em đang cầm gì vậy?
Nó ngẩng lên nhìn anh đang đứng ở cửa ra vào. Anh nhìn mặt nó rồi lướt ánh mắt xuống nhìn thứ nó cầm trên tay. Thái độ của anh lập tức thay đổi, anh hét lớn:
-Em làm gì vậy hả?- Anh vươn tay, định giật lấy khung ảnh trên tay nó nhưng nó nhanh chóng đưa tay ra phía sau, giữ cho anh không với tới được.
-Cô ấy…là ai?
Anh không trả lời, chỉ liên tục nói:
-Đưa cho anh!
-Không!- Nó thét.- Cô ta là ai? Sao cô ta lại có nét giống em chứ?
Nó quay lại nhìn anh, mắt đẫm lệ. Anh sững lại. Nó khóc ư?
-Trả lời em thật đi, anh coi em là thế thân của cô ta đúng không? Vậy nên anh mới yêu em, mới lấy em phải không?
-Em nói ngu ngốc gì thế? Em gặp anh khi tuổi thì sao có chuyện thế được? Đưa mau cho anh!
-Thế thì cô ta là ai chứ?- Nó gần như gào lên.- Trả lời cho em đi!
Anh vẫn không trả lời. Anh và nó, bốn mắt nhìn nhau, trong đó một phía đã ướt lệ. Nó chờ đợi câu trả lời nơi anh nhưng anh vẫn thế, vẫn im lặng. Giây phút ấy nặng nề trôi qua, tới nỗi nó không kiềm chế được. Nó nhắm mắt lại, vung tay lên, định ném khung hình xuống nhưng…
“Chát”
Anh tát nó, chỉ vì cô gái kia. Ngay cả chính anh cũng không dám tin mình có thể làm thế. Tuy nhiên, anh không để sự ngạc nhiên chế ngự mình lâu, anh chớp lấy cơ hội nó còn không tin vào điều gì vừa xảy ra, vội giật lấy khung hình.
Nó chậm rãi đưa bàn tay đang run rẩy lên chỗ anh tát nó, môi mấp máy:
-Anh tát em sao? Cô ta là ai mà khiến anh tát em chứ?
Anh nhìn khung hình rồi nhìn nó, ánh mắt vô cảm, nói:
-Đây là người mà anh…vô cùng yêu thương…