Một đêm đầy sao.
Nó nhìn thấy vậy ở cái mái vòm kính trong suốt ở hồ bơi.
-Này.- Anh gọi khiến nó quay ngoắt lại.- Đang làm gì đấy?
-Không, chỉ ngắm sao thôi.- Nó cười nhẹ.
Anh ngừng bơi, bước lên bờ. thấy vậy, nó vội cầm chiếc khăn đưa cho anh lau.
-Sao thế?- Anh nhìn nó dò xét.- Nghĩ tới tên Bảo đó nữa sao?
Nó im lặng, không phủ nhận, cũng chẳng khẳng định. Tuy nhiên anh hiểu rõ chứ. Nó cứ cúi gằm mặt xuống đất như thể trên mặt đất đang có gì đó lạ lắm mà không nhận ra anh đang chau mày lại.
-Quản gia Lâm.- Anh gọi. gần như ngay lập tức, người quản gia lớn tuổi đáng kính nhất trong căn biết thự này xuất hiện.- Lấy cho tôi món quà chủ tịch Trịnh vừa gửi tới.
-Vâng.
Một lúc sau, quản gia Lâm quay lại với một cái hộp gỗ nhỏ mạ vàng trên tay. Anh cầm lấy cái hộp, mở ra. Từ bên trong, anh lấy ra một đồng xu vàng có vẻ cổ xưa.
-Thứ này được gọi là "Lucky coin", đồng xu may mắn của nữ hoàng Elizabeth. Em hiểu nó đáng giá cỡ nào chứ? Nó gật.
-Tốt.- Anh đóng cái hộp rỗng lại, trao cho quản gia Lâm. Rồi anh quay lại nhìn nó, nở nụ cười tàn nhẫn lạnh người, nắm chặt bàn tay giữ đồng xu, anh quăng thẳng đồng xu xuống bể bơi ngập nước trước sự ngỡ ngàng của nó.
Lấy chiếc khăn nó đang cầm trên tay để lau nước, anh nói:
-Em xuống hồ bơi đem nó lên đây cho tôi.
-Có cần rút nước hồ bơi ra không ạ?- Quản gia Lâm hỏi bằng giọng lo lắng.
-Không cần, để nguyên vậy cho tôi.- Anh lau mình rồi đáp bằng giọng giá băng.
Nó ngụp lặn trong nước, cố tìm một vệt sáng lấp lánh nào đó là dấu vết của đồng xu kia. Nó không biết bơi, nước cũng rất lạnh. Làm sao anh có thể bơi trong cái tình hình tiết trời thế này chứ? Toàn thân nó run lên bần bật. Nước như mơn trớn trên làn da nó, như thể thông qua từng lỗ chân lông trên da mà xâm nhập vào bên trong cơ thể để khiến nó lạnh hơn nữa.
Ngụp xuống nước hoàn toàn, nó cố mở to mắt ra mà nhìn, thế nhưng ở dưới nước, mọi thứ đều tối và khó nhìn. Nước xộc thẳng vào mũi và mắt nó khiến nó ngợp thở, mắt xót không chịu được. Nó vùng mình dậy khỏi mặt nước, ho sặc sụa. Thầm cảm ơn cái hồ bơi này nước chỉ tới gần ngang vai nó nên nó có thể đừng thẳng được chứ nếu với một đứa mù bơi như nó thì chỉ có chết mất. Còn nữa, cái mùi clo trong nước bể bơi thật khủng khiếp.
Nó nhìn quanh quất rồi khựng lại khi thấy cái gì đó lấp lánh lóe lên dưới đáy.
-Đây rồi.- Nó tự nhủ, đánh liều một lần nữa ngụp xuống nước, cố lấy cho bằng được đồng xu.
Ngay khi đã có được đồng xu trong tay, nó vui mừng.
Đột nhiên, điện vụt tắt.
Tắt cả chỉ còn là bóng đêm bao phủ.
Nó bắt đầu lo lắng rồi sợ.
Muốn vụt lên khỏi mặt nước nhưng mắt nó đã nhắm tịt, hoàn toàn không thể nào xác định phương hướng được nữa.
Nó bắt đầu vùng vẫy.
Đồng xu vẫn còn nằm trong bàn tay đang nắm chặt thật chặt của nó.
Nước. Bóng tối. Còn điều gì tồi tệ hơn nữa đây? Cái chết.
Nó vùng vẫy mạnh hơn.
Nước bắt đầu tràn vào hai lá phổi khiến ngực nó đau buốt, đau như thể cả ngàn kim châm chít vào tứa máu ra vậy.
Đứng chỗ công tắc điện ở hồ bơi chính là anh. Không phải anh muốn hại chết nó. Đơn giản vì anh tức, anh ghét nhìn thấy nó ở bên anh mà nghĩ tới ai khác. Thậm chí giờ anh nghĩ nếu để nó chết đi mà có thể giữ nó được thì anh cũng dám bỏ mặc nó lắm.
Thế nhưng không.
Anh không thể.
Anh không muốn một cái xác không hồn mà là một con người. Là nó.
Anh bật đèn lên rồi chạy vội tới, nhảy xuống chỗ nó đang vùng vẫy.
-Ax...- Nó sặc.
-Yên nào!- Nó không nhận ra ai cả, mắt nó hoàn toàn mờ hẳn, chỉ còn thấy những hình ảnh mờ nhạt mà thôi. Còn tai ư? Ngập tràn trong nước khiến tai nó ù hất cả lên, khó mà nghe thấy gì nữa. Điều duy nhất nó cảm nhận được là một vòng tay to lớn và ấm áp đang ôm lấy nó.
Anh đưa nó lên bờ.
-Này, tỉnh lại đi.- Anh lay nó, nó không ngất như cơ thể hoàn toàn mệt rũ rượi, không tài nào cử động được. Chỉ có những ngón tay nó chuyển động một cách khó nhọc, khiến anh nhìn thấy trong tay nó còn giữ đồng xu kia.
Mi mắt nó khép dần lại. mặt anh biến sắc, miệng không thôi gọi tên nó. dường như cảm nhận được điều đó, nó khẽ chuyển động. Anh thở phào nhẹ nhõm khi biết nó chỉ mệt quá mà ngủ.
-Ngốc.- Anh nói, ôm chầm nó vào lòng.
Đôi môi anh nở một nụ cười, một nụ cười hiền lành, chan chứa tình cảm hơn bất cứ nụ cười nào mà nó từng thấy.
Chỉ tiếc rằng nó không đủ tỉnh táo để có thể chiêm ngưỡng nụ cười mà nó luôn mong muốn được thấy ở anh.
Mi mắt nó nặng trĩu như thể đang treo mấy quả tạ trên đó vậy. Phải cực nhọc lắm nó mới mở mắt ra được.
-Cô tỉnh rồi ạ.- Cô hầu gái nói.
-Ơ?- Nó không biết tại sao giờ nó lại ở trong phòng nó. lẽ nào hôm qua chỉ là một giấc mơ sao? Nhưng nó nhanh chóng biết câu trả lời là không, vì trên chỗ chiếc đèn ngủ là đồng xu may mắn kia.- Ai đã cứu mình nhỉ?
-Gì ạ?
-Không có gì.- Nó nói.
Nó đưa bàn tay phải nó lên xăm xoi. Hơi ấm của một ai đó còn vương trên bàn tay nó. Ai đó đã cứu nó, đã chăm sóc nó, đã nắm lấy bàn tay nó suốt đêm như truyền hơi ấm. Là anh ư? Chắc không phải đâu. Chắc là cô hầu gái đang dọn dẹp phòng nó đã chăm sóc nó thôi mà, nó đinh ninh vậy đấy.
-Tôi qua cảm ơn cô nhé.
Cô hầu gái không nói gì, mặt có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng mau chóng lui đi.
Cô hầu gái chẳng hiểu nổi cô chủ đang nói gì cả.
Cảm ơn á?
Tại sao chứ?
Đêm qua cô ngủ như chết chứ có biết gì đâu. May mà hôm nay dậy sớm để dọn phòng cô chứ không thì chết chắc rồi.
Nó nằm phịch xuống giường. Hôm nay có lẽ nó được nghỉ học chăng? Không thấy anh tới gọi nó đi học.
Bỗng nhiên nó thấy hơi trống vắng, hơi thiếu thốn gì đó.
Nhìn bàn tay phải một lần nữa Chưa bao giờ nó mong đêm qua, người nắm tay nó cả đêm chính là anh, là anh chứ không ai cả. Chính là anh...
Anh đang ăn sáng dưới nhà.
-Không gọi tiểu thư sao ạ?- Một cô hầu gái có khuôn mặt tàn nhan hỏi.
-Không cần, để cô ấy nghỉ ngơi. Sẵn tiện sắp xếp cho tôi, hôm nay tôi ở nhà, không đi học, cô ấy cũng thế.
-Vâng, tôi sẽ báo với quản gia Lâm.
Anh nhìn bàn tay mình, hơi ấm từ một ai đó đêm qua còn đọng lại.
Truyện này được copy từ website: Truyen.com
Hóa ra không phải vô cảm mà là ngây thơ quá thôi à?!
Ba ngày nó nằm bẹp trên giường.
Ba ngày không đến trường.
Ba ngày nó giam mình trong cái lồng kính trưng bày này.
Và kết thúc cho ba ngày chán chường đó là câu nói của anh vào sáng này khi ở trong xe:
-Giờ nghỉ trưa em không phải lên thư viện với tôi.
-Gì cơ ạ?
-Tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi nhưng vẫn phải trong tầm mắt của tôi đấy.
-Vâng.- Nó thấy vui vui, lẽ nào anh lo lắng cho nó?
Nó nghe theo đúng lời anh, chọn nơi đến vào giờ nghĩ trưa là thảm cỏ sau khuôn viên trường, ngay trong tầm mắt từ chỗ anh vẫn ngồi bên thư viện.
Rảo bước chân thật nhẹ, thật thoải mái, nó hít căng đầy buồng phổi cái không khí trong lành, thoáng đãng mà nó luôn khao khát.
"Soạt"
Nó quay về hướng phát ra tiếng động và rồi, nó nhìn thấy một cái cảnh mà nó không bao giờ muốn thấy cả: một đôi nam nữ đang rất tình cảm trong góc tường mà không cần quan tâm tới ai khác.
Như thể cảm thấy ai đó đang nhìn mình, nam sinh kia quay lại, nhìn thẳng vào nó.
Đó là một anh chàng đẹp trai, phải nói là rất đẹp, đẹp không kém gì anh cả.Mái tóc màu hung để dài được cột thấp nhìn rất lãng tử, da trắng, mắt có màu xám, một gam màu đặc biệt.
Nó không thích cái nhìn chăm chăm vào nó của chàng trai lạ lẫm kia. Nó vội quay lưng bỏ đi mà không nhìn thấy nụ cười bí hiểm đầy ẩn ý của cậu ta.
Gã bỗng thấy hứng thú khi thấy một người thiếu nữ có vẻ ngoài hiếm gặp như vậy: lạnh lùng, đẹp như búp bê nhưng đôi mắt thì như ẩn chưa điều gì, đôi mắt màu tím. Gã cười khì một tiếng mà không nhận thấy cô gái kia đang kéo tay áo gã.
-Anh Đình.
-Thôi, tôi hết hứng thú rồi, tạm biệt nhé.- Gã nói đùng mấy từ rồi đi về hướng nó vừa đi, bỏ quên tiếng gọi của cô gái kia.
Nó đứng dưới một tán cây rậm rạp, ngắm nhìn những đám mây cứ lượn lờ trên bầu trời kia. Hôm nay là một ngày nắng đẹp.
-Này.- Nó giật mình quay lại. Là gã.
Nó bước lùi lại như gã đã nhanh chóng vòng tay sang eo nó, đẩy nó sát vào gã.
-Buông tôi ra.- Gương mặt nó vẫn lạnh tanh.
-Cô có vẻ không có gì ngại khi thấy cảnh đó nhỉ. Hay là cô quá quen rồi?- Gã ỡm ờ.- Trông cô không giống thế. Hay là...cô bị vô cảm?- Gã cúi sát mặt xuống nhưng gương mặt nó cũng chẳng thay đổi gì cả.
-Tránh ra.- Nó yêu cầu.
-Cô báo hại tôi mất hết hứng thú mà giờ lại đòi đi dễ dàng thế sao?- Gã cười trong cổ họng.
Gã cúi xuống gần hơn, hôn nhẹ lên môi nó. Nó không tài nào cử động được khi mà gã cứ giữ chặt nó như thế, chỉ có thể giãy giụa được được một chút. Gã mỉm cười thích thú rồi cúi xuống hôn nó lại một lần nữa, lần này lâu hơn và mạnh bạo hơn. Chết tiệt! Ai cũng được, làm ơn cứu nó với!
Nó liếc mắt nhìn về phía thư viện, nửa mong anh sẽ thấy mà cứu nó, nửa mong anh đừng thấy vì nếu thấy thể nào anh cũng sẽ rất tức giận. Nhưng nó không muốn tiếp tục cái nụ hôn ép buộc này nữa. Thật kinh tởm!!!
-Buông ra!- Tiếng ai đó vang lên ngăn chặn cái hành động khủng khiếp của gã. Là hắn.
-Gì chứ? Đang vui mà.- Gã buông nó ra, đưa hai tay lên tỏ vẻ thản nhiên.
-Thẳng điên.- Hắn rủa.
-Đừng nói thế chứ, các fan nữ của tôi sẽ buồn lắm đấy.
-Tao mặc xác mày là idol kiểu gì nhưng đừng có động vào An.- Hắn chỉ vào nó.
-Hóa ra cô tên An à?- Gã nhìn nó. Nó đang dùng một tay che miệng lại, ánh mắt đầy hoảng sợ, mặt đỏ ửng cả lên.- Ô, hóa ra cô không phải vô cảm mà là quá ngây thơ thôi đấy.- Hắn bật cười khanh khách.
Nó vội vàng đứng dậy rồi vụt chạy, dù cho tiếng cười của gã còn bám theo nó dai dẳng ở phía sau.
-Sao nào?- Gã quay lại nhìn hắn, gương mặt vẫn nở nụ cười.
-Mày thử động vào cô ấy thì đứng trách tao.- Hắn nhìn theo nó đang chạy về phía thư viện, trong lòng thoáng buồn rồi đi mất. Hắn chỉ hận một nỗi chưa đấm được gã cho bõ tức.
Cả bãi cỏ rộng giờ chỉ còn gã, một mình đứng cười.
-Rốt cuộc cô gái đó là ai vậy chứ?- Gã vừa cười vừa nói, trong đầu suy tính một điều gì đó. Đương nhiên, trước nay gã đều thích chinh phục, thứ càng khó thì hắn càng khoái. Giờ lại gặp một cô gái có vẻ đẹp như thế, lại còn rất ngây thơ nữa chứ, gã đâu ngu ngốc bỏ qua, gã không điên.
Nó chạy vội trong thư viện, tiếng chân nó gây ồn ào tới nỗi cô thủ thư cũng phải nhắc nhở. Nhưng ngạc nhiên hơn cả là lần đầu tiên cô thấy nó chạy vội vàng như thế, cứ như có tại họa khủng khiếp lắm vậy, chắc hẳn còn khủng khiếp hơn ngày tận thế mất.
Nó tìm anh, nó cần anh lúc này để che chở bảo vệ nó. Nó không cần biết anh đối xử với nó lạnh lùng, tàn nhẫn như thế nào nhưng nó cần anh, thế là đủ.
Anh. Anh kia rồi. Anh đang nhìn nó với ánh mắt hơi ngạc nhiên. Nó không suy nghĩ gì cả, chỉ chạy ùa tới bên anh, ngồi bên anh và mỉm cười. Ít ra lúc này nó có thể yên tâm, yên tâm rằng nó hoàn toàn an toàn, yên tâm rằng tên kia sẽ không thể chạm vào nó, yên tâm vì tin chắc anh sẽ giúp nó tránh xa kẻ mà nó không bao giờ muốn gặp.
Giờ đây, nó thầm nghĩ, dù nó có là búp bê của anh thì cũng chẳng sao cả, vì đã có anh...