Bọn họ đến thế nào thì ra về thế ấy, Hạ Bắc Sâm cùng cô về nhà.
Doãn Từ Ân bị anh không cho ăn cái này, không cho ăn cái kia đến phát cáu, cô chỉ là bị thương một chút, thịt bò không thể ăn, thịt gà, hải sản anh đều không cho ăn ngay cả Kỷ Thư Ninh và Lục Bạch Tử đều trợn tròn mắt nhìn Hạ Bắc Sâm.
Cảm thấy hình như cuối cùng đã có người trị được Doãn Từ Ân rồi, bình thường đều không hề ngoan ngoãn như vậy.
“ Bé con! em đừng giở trò giận dỗi với tôi ” Hạ Bắc Sâm dừng xe nhìn cô lên tiếng.
Cô quay đầu nhíu mài nhìn anh “ Ai giận dỗi? anh thấy tôi rảnh rỗi lắm sao? ” anh tưởng cô là trẻ con chắc.
Cô mở cửa xe dứt khoát bước xuống đi vào bên trong nhà, sắc mặt của cô vô cùng khó coi.
Anh thở dài bước xuống theo phía sau cô, nhìn thấy cô đi vào trong bếp liền đi theo, Doãn Từ Ân mặc kệ anh cô ngay cả liếc mắt nhìn anh cũng không thèm nhìn.
Tự pha một cốc sữa uống xong liền muốn đi về phòng, Hạ Bắc Sâm kéo tay cô lại, giữ lấy eo cô ép sát vào người mình, tay còn lại chống lên bàn ăn, vùi đầu vào hõm cổ của cô.
Hạ Bắc Sâm khẽ lim vành tai cô một cái khiến Doãn Từ Ân rùng mình.
“ Anh lại muốn gì nữa hả? ” Cô khó chịu lên tiếng, hai tay chống ở ngực anh.
Anh không lên tiếng trực tiếp bế cô quay về phòng, cô giật mình liền vòng tay qua cổ anh tìm chỗ bám để không bị ngã, anh để cô ngồi lên giường rồi đi lấy hộp cứu thương lẫn thuốc mà Lục Phong Vân đưa đến.
“ Cởi áo ra tôi giúp em bôi thuốc ” Hạ Bắc Sâm bình thản nhìn cô, tựa như chuyện đó là đương nhiên vậy.
Cô nhìn anh hai mắt chớp chớp cố tình không hiểu anh nói gì “ Không cần! tôi tự làm là được ” cái gì mà cởi áo chứ đùa cô sao?
“ Phía sau lưng em có thể bôi được sao? ”
“ Cũng không phải chưa từng thấy qua ”
Hạ Bắc Sâm trực tiếp nắm lấy vạt áo phông của cô kéo lên, khiến Doãn Từ Ân giật mình theo phản xạ mà cha lại những thứ cần che.
Anh xoay người cô lại, dùng tâm bông cẩn thận bôi thuốc rồi rửa vết thương của cô, Lục Phong Vân nói chỉ cần không động nước thì vào ngài là có thể lành lại rồi.
Đột nhiên anh cúi đầu hôn vào gáy cô, tay cẩn thận di chuyển vuốt v e cơ thể của cô.
Doãn Từ Ân biết ngay anh sẽ không để yên cho cô mà, chết tiệt thật.
Cô đẩy người anh ra, mặc lại áo cẩn thận rồi đi đến tủ đồ cầm lấy một bộ pijama để vào phòng tắm thay ra, cô còn nhớ lời Hạ Bắc Sâm nói khi nãy.
Không hiểu sao cô cảm thấy anh và Lục Bạch Tử như kẻ thù tám kiếp vậy, người kia nói một câu người này liền chỉa vào một câu, không ai nhường nhịn ai hết.
Ngay cả Kỷ Thư Ninh cũng nhíu nhíu mài lay lay tay cô.
Hạ Bắc Sâm cũng đi đến thư phòng tắm rồi quay lại, anh ngồi trên giường ở chỉ mặc quần, áo cũng không thèm mặc, lại còn vô cùng thông thả nhìn cô bước ra từ phòng tắm.
Anh dang tay nhìn cô gương mặt bỡn cợt “ Nào bé con! Chúng ta đi ngủ ”
Khoé môi Doãn Từ Ân giật giật nhìn anh “ Nhìn anh giống đi ngủ lắm sao?” cô không dám đâu, nhìn dáng vẻ này của anh đáng sợ quá đi mất.
“ À mà dạo này không thấy Doãn Thư bám dính lấy anh nhỉ? ” Cô chợt nhận ra bây giờ Hạ Bắc Sâm và Doãn Thư rất ít kh xuất hiện cùng nhau, cô ta cũng không bám dính lấy anh như lúc trước.
Anh nhìn cô thông thả dựa vào tường khoanh tay nhìn mình “ Cô ta sao? bận kiếm tiền trả cho mẹ cô ta , nghe bảo cũng đã đăng ký tốt nghiệp sớm rồi ” mẹ cô ta thiếu nợ Bắc Lộ Thành rất nhiều rồi, lãi mẹ đẻ lãi con có khi mang cả Doãn Thị ra cũng trả không hết nợ.
“ Nhiều tiền như bà ta cũng thiếu nợ sao? ” Cô nhướng mài có chút thắc mắc, chẳng phải bà ta mạnh miệng lắm sao?
“ Tôi nói em nghe một bí mật nhé? ”.
“ Biết sòng bạc Bắc Lộ Thành không? bà ta là đánh bạc mà thiếu nợ ở đó ” Hạ Bắc Sâm đứng dậy tiến đến chổ cô đang đứng vừa đi vừa thông thả nói.
Doãn Từ Ân nhìn anh nghi ngờ “ Sao anh lại biết chuyện đó? ”.
Hạ Bắc Sâm giữ lấy gáy của cô, hôn lên môi cô một cái “ Tôi cái gì mà không biết chứ, chỉ cần tôi muốn tất cả điều có thể ” tay anh đặt ở eo cô, nhẹ nhàng mà xa nắn.
“ Sao hôm nay nhắc đến Doãn Thư vậy? em là đang ghen tôi với cô ta sao? ” Anh nhìn cô ý trêu chọc hiện rõ lên mặt.
Nghe anh nói Doãn Từ Ân liền giật mình, ghen cái gì chứ, bà đây mới không thèm ghen nhé, cô đẩy anh ra, nhưng anh nhìn thấy hai vành tai của cô đã đỏ lên hết rồi.
“ Ghen cái rắm ấy, bà đây mới không có.
Đi ngủ thôi ”
Anh nhìn cô mỉm cười, ghen thì nói ghen, dù sao anh cũng đâu có cười nhạo cô đâu chứ, cô làm như vậy chỉ khiến anh muốn đè cô ra mà thôi.
Với anh chuyện gì không thể giải quyết với cô bằng lời nói thì anh sẽ dùng nửa [email protected] dưới giải quyết.
Doãn Từ Ân lên giường chùm chăn kính mít, chỉ nhô ra cái đầu nhỏ, Hạ Bắc Sâm cũng không dám trêu chọc cô nữa sợ cô cả đêm không ngủ mất.
Chỉ đành kéo cô vào lòng, ghé vào tai cô nói “ Đừng có ghen nữa, tôi không gặp cô ta nữa đâu ”.
“ HẠ BẮC SÂM anh mau cút đi ”.