Ở một quán bar mà Doãn Thư đã hẹn gặp Phương Bích, cô bạn thân yêu dấu của cô ta sau lưng cặp kè với ba mình khiến cô ta tức đến điên lên không thôi, rõ ràng cô ta tin tưởng Phương Bích như vậy mà.
Dáng vẻ thông thả của Phương Bích bước vào, thậm chí hôm nay cô ta còn rất vui vì thông tin Hạ Bắc Sâm hủy hôn vơi Doãn Thư cô ra vui đến mức cười gần nửa ngày trời nên bây giờ mới đến đây, cũng không sợ Doãn Thư như trước nữa.
Cô ta ngồi đối diện Doãn Thư thông thả vắt chéo chân “ Cậu gọi tớ có chuyện gì sao? ”.
“ Phương Bích cậu qua lại với ba tôi sao? ” Doãn Thư cầm ly rượu vang nốc một hơi cạn sạch, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn Phương Bích.
Phương Bích thoáng chút giật mình, nhưng bây giờ Doãn Thư hủy hôn với Hạ Bắc Sâm rồi cũng không còn gì để sợ nữa “ Cậu biết rồi à? ” cô ta cầm ly rượu nhấp một ngụm.
“ Cmn tôi đối xử tệ với cậu lắm sao? tại sao lại làm vậy hả? ” Doãn Thư túm lấy tóc của Phương Bích, nhìn cô ta bằng ánh mắt muốn giết người, cô ta rất ghét bị phản bội hết Phương Bích lại đến Hạ Bắc Sâm.
Phương Bích dùng sức đẩy Doãn Thư ra, cô ta cũng lật mặt mà nói thẳng với Doãn Thư không một chút kiên dè “ Tại vì mày luôn cho rằng mày giỏi, lúc nào cũng bắt tao làm nền cho mày.
Vốn dĩ tao tiếp cận ba mày để mày hủy hôn với Hạ Bắc Sâm nhưng thật không ngờ còn chưa kịp nói thì bây giờ mày đã bị hủy hôn rồi, vị trí Hạ Thiếu Phu Nhân này tao nhất định phải có được ” cô ta để ý anh từ lúc anh đến đón Doãn Thư bằng chiếc Porsche rồi, anh tài giỏi như vậy tại sao phải lấy Doãn Thư một người ngu dốt hóng hách như cô ta chứ.
Đột nhiên Doãn Thư bật cười, nhìn cô ta ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, gặng giọng nói với cô ta “ Tao còn không đấu lại Doãn Từ Ân, mày nghĩ mày có cửa đối đầu với nó à? ” ngay cả Doãn Từ Ân hiện tại cô ta còn không rõ vậy mà đòi làm Hạ Thiếu Phu Nhân.
“ Doãn Từ Ân thì liên quan gì? ” cô ta nhíu mài nhìn Doãn Thư, Doãn Từ Ân rốt cuộc liên quan gì đến Hạ Bắc Sâm mà đấu với không đấu chứ, cô chỉ ghét một mình Doãn Thư không đến nổi ghét cô ta đến mức sinh thù thế này.
Doãn Thư nhướng mài thông thả cầm ly rượu nói “ Liên quan gì sao? Doãn Từ Ân chính là Thiếu Phu Nhân của Hạ Bắc Sâm, mày nghĩ mày có thể đấu lại nó sao? mày động vào Hạ Bắc Sâm nó giết mày trong một nốt nhạc ”.
Phương Bích sững người không dám tin, không ngờ Doãn Từ Ân vậy mà là vợ Hạ Bắc Sâm, cô ta còn tưởng người khác, hoá ra là cô, như vậy cũng quá khó với cô ta rồi.
Doãn Thư cầm túi xách lên, sau đó định rời đi thì quay đầu lại nhìn Phương Bích cảnh cáo, dù sao cô ta cũng không còn gì để mất nên cũng không có gì phải sợ “ Mày nên tránh xa ba tao một chút nếu không thì không cần đợi Doãn Từ Ân, tao sẽ lấy cái mạng này của mày trước, dù sao người như tao cũng chẳng còn gì để mất, vậy nên cái mạng què này của mày, mày phải giữ cho kĩ ” Doãn Thư nói xong nhếch mép rời đi.
Cô ta biết Doãn Thị đang thua lỗ rất rớt, và khả năng phá sản rất cao, vậy nên không có gì khiến cô ta sợ hãi nữa cả, cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi vậy nên đừng thử thách lòng nhẫn nại của cô ta.
Phương Bích rung rẩy dõi theo bóng dáng của Doãn Thư, rốt cuộc thì Doãn Từ Ân đã thế nào mà ngay cả Doãn Thư cũng thừa nhận rằng không đấu lại Doãn Từ Ân vậy? chẳng phải mấy hôm trước dáng vẻ của cô cũng không có gì đặc biệt sao?
Ở nhà của Hạ Bắc Sâm.
Doãn Từ Ân vừa ngủ dậy, cô mang đôi dép bông đi rửa mặt, sau đó chậm rãi búi tóc lên một cách tùy tiện, có vài lọn tóc còn rớt ra ngoài phía mái trước.
Cô ngáp một cái đi xuống dưới nhà, hôm qua Hạ Bắc Sâm dụ dỗ cô, hành cô đến gần sáng mới ngủ khiến cô mệt chết đi được cả cơ thể cũng đau nhức nữa.
Xuống nhà cô nhìn thấy anh đang lấy đồ ăn đặt sẵn ở nhà hàng tây năm sao cao cấp đổ ra đĩa để lêb bàn ăn.
Doãn Từ Ân chậm rãi đi lại, nước miếng của cô sắp chảy ra đên nơi rồi nhìn cũng thật ngon mắt.
“ Đói rồi sao? ” Anh nhìn cô nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Ừm ”.
“ Vậy chúng ta ăn trưa đi, xong tôi đưa em đến nhà ông nội ” Hạ Bắc Sâm gật đầu kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Doãn Từ Ân nghe anh nói liền mở to mắt khó hiểu nhìn anh, đến nhà ông nội làm gì? bọn họ là hôn nhân hợp đồng cũng phải công khai hay sao?
“ Hả? đến đó làm gì? ” Cô thắc mắc nhìn anh ở phía đối diện lên tiếng.
“ Hủy hôn là chuyện lớn không phải nhỏ, đến giải thích với ông một chút ” Anh gấp một con tôm bốc vỏ sẵn để vào bát cho cô.
Cô nhìn anh chớp chớp mắt nói “ Anh đi một mình được không? ”.
“ Không được ”
Anh nhíu mài nhìn cô “ Em không cần lo lắng, ông ấy rất dễ tính, cứ như bình thường là được rồi ”.
“ Ồ vậy thì được ” Cô gật gù ăn tiếp bữa trưa.
Nhưng trong lòng không khỏi bất an.