Hạ Bắc Sâm cả đêm không về buổi sáng đến thẳng công ty, nên không hề biết chuyện Doãn Từ Ân quay về nhà của bà ngoại rồi.
Anh cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra, cứ nghĩ mọi chuyện vẫn bình thường.
Nhưng cho đến khi đã gần chín giờ sáng mà Doãn Từ Ân vẫn chưa đến văn phòng, gọi điện cô cũng không nhấc máy, khiến sắc mặt anh vô cùng khó coi.
Trình Duyệt ôm một chồng tài liệu vào phòng anh, gương mặt có chút gượng gạo, anh nhìn cậu ta chậm rãi lên tiếng “ Cậu gọi Chị Dâu cậu sang đây tôi có chút chuyện muốn bàn với cô ấy ”.
“ Cái này Anh Hạ!.
Chị Dâu lúc sáng đã gửi đơn xin phép nghĩ rồi không có đến công ty ” Trình Duyệt chậm rãi thông báo lại cho Hạ Bắc Sâm, cậu ta vẫn còn có chuyện không biết nên nói cho anh biết hay không.
Anh nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta liền hiểu chậm rãi lên tiếng “ Còn chuyện gì sao? ”
“ Anh Hạ! hôm qua ở phòng họp Doãn Thị sau khi Doãn Đạt đi thì anh đã tức giận vung tay khiến Chị Dâu ngã đập vào cạnh bàn, có lẽ bị thương rồi nên mới không đến công ty ” Trình Duyệt chậm rãi nói với anh, hôm qua cậu ta nhìn thấy dáng vẻ của cô, sắc mặt nói lên rằng rất đau, nhưng cô lại chẳng nói bất cứ cái gì.
Hạ Bắc Sâm nghe xong liền trợn tròn mắt không dám tin, anh làm cô bị thương sao? lúc nào chứ? ký ức của anh chỉ dừng lại ở việc Doãn Đạt bị bắt đi, rồi không nhớ bất cứ chuyện gì nữa.
Anh không nói gì nữa cầm lấy áo khoác rời khỏi Vũ Xuyên trước ánh mắt của Trình Duyệt, cậu ta liền thở phào nhẹ nhõm, hi vọng Doãn Từ Ân không tức giận với anh, vì dù sao anh cũng đều do phát bệnh nên mới như thế.
Chiếc Rolls-Royce Phantom lao nhanh về nhà, nhưng căn nhà không có ai cả, cô không đến công ty, cũng không ở nhà vậy thì ở đâu được chứ? chẳng lẽ cô tức giận nên bỏ đi rồi.
Cánh tay của anh run run cầm điện thoại lên, vừa gọi vừa nhắn tin nhưng cô không hề trả lời anh, Hạ Bắc Sâm rơi vào hoản loạn, anh mở định vị của cô lên, thoáng chốc nhìn thấy đã thở phào nhẹ nhõm.
Anh lái xe đến nhà bà ngoại, muốn đón cô về nhà, muốn xem vết thương của Doãn Từ Ân, anh không ngờ bản thân lại làm đau cô, nhưng anh thật sự không nhớ được gì cả.
Doãn Từ Ân lúc này cô vừa mới ngủ dậy, trên người còn mặc chiếc đầm ngủ thùng thình, vừa rửa mặt xong bước ra đã nhìn thấy Hạ Bắc Sâm ngồi nói chuyện với bà cô rồi? cô dụi dụi mắt nhìn lại lần nữa.
Nhìn lên đồng hồ treo tường đã mười giờ mấy rồi mà? chẳng phải giờ này anh sẽ ở công ty sao đột nhiên xuất hiện ở đó làm gì?
Bà ngoại quay sang nhìn cô đang ngẩn người liền lên tiếng “ Đứng ngây ra đó làm gì, con gái con lứa ngủ đến giờ này đã bảo đừng thức khuya rồi ”.
Bà vừa dứt câu, anh cũng đưa mắt nhìn sang, liền thấy cô phi tới nắm lấy tay anh kéo ra ngoài, Hạ Bắc Sâm mặc kệ cô có kéo mình ra khỏi nhà, với gương mặt còn chưa tô son điểm phấn, nhưng lại xinh đẹp vô cùng.
“ Anh đến đây làm gì? ” Cô khó chịu lên tiếng.
Hạ Bắc Sâm nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng “ Đến đón em về nhà ”.
“ Ân Ân! Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm em bị thương đâu ” Hạ Bắc Sâm gục mặt lên vai của cô lí nhí lên tiếng, tay anh cẩn thận xoa xoa lên cái lưng nhỏ của cô, anh không ngờ đã lâu như vậy rồi nó vẫn còn quay lại.
Doãn Từ Ân sững người, nhìn thấy giọng anh như sắp khóc đến nơi, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi “ Hạ Bắc Sâm tối qua anh uống rượu cùng Phương Bích sao? ” cái gì cũng nên thẳng thắng với nhau, như vậy mọi chuyện đều có thể giải quyết êm đẹp.
Anh đột nhiên ngẩn đầu dậy nhìn cô khó hiểu “ Có sao? anh không nhớ chỉ thấy lúc thức dậy đã ở quán bar trong phòng riêng của anh ” anh có uống rượu với Phương Bích sao? trừ phi anh bị điên mới uống rượu cùng với cô ta.
“ Ừm, Phương Bích đã chụp ảnh cho em xem ” Cô khẽ gật đầu.
Khiến Hạ Bắc Sâm rơi vào hoàng mang không biết làm thế nào vì căn bản anh chẳng nhớ cái gì cả, còn chưa đợi anh trả lời, cô đã lên tiếng nói tiếp “ Như anh đã nói trong hợp đồng ghi em không được đi cùng người đàn ông khác, và anh cũng không được đi với người phụ nữ khác, lần này em bỏ qua cho anh, nhưng nếu có lần sau chúng ta lập tức chấm dứt hợp đồng ” lời của cô nói chắc như đinh đóng cột, vô cùng nghiêm túc ánh mắt vô cùng kiên định nhìn anh không chớp.
“ Ân Ân! tôi xin lỗi, tôi không nhớ được gì cả ”.
“ Ân Ân chúng ta thay đổi hợp đồng đi, đợi đến khi Doãn Đạt chết hãy chấm dứt hợp đồng được không? ” Hạ Bắc Sâm hôn lên mi mắt của cô một cái rồi mới lên tiếng, anh kéo cô ôm trong lòng.
“ Tùy Anh ” Doãn Từ Ân gật đầu, dù sao cũng đều là có lợi vậy gia hạn, hay đổi cũng không quan trọng.
Nhưng nhìn dáng vẻ hốt hoảng sợ cô bị thương khi nãy của anh thật khiến cô cảm thấy lạ, vì anh chưa từng như vậy, lại còn nói cái giọng sắp khóc nấc đến nơi khiến cô không khỏi lo lắng.
Không phải Hạ Bắc Sâm chưa từng như vậy, chỉ là cô chưa thật sự nhìn thấy dáng vẻ phát điên của Hạ Bắc Sâm khi biết chuyện cô bị bán cho dân buông người.
Nếu không đó không vì Mộ Triết Viễn thì anh đã băm cái tên đánh cô thành trăm ngàn mảnh ngay tại đất của Mộ Triết Viễn rồi chứ không phải bình thản mà túm lấy cô ôm về.