Thẩm Trường Mi ngơ ngác nhìn chiếc xe lướt qua trước mắt, cô giơ tay xoa xoa cổ tay bị anh bóp chặt, đỏ ửng một mảng, người đàn ông này từ trước tới giờ ra tay đều không biết nặng nhẹ. Di động đặt trong xe đổ chuông, Thẩm Trường Mi kéo cửa xe lấy di động, là Thẩm Thừa Đông gọi đến.
Thẩm Trường Mi vẫn chưa khôi phục lại tâm trạng, bực dọc nói: "Anh."
Thẩm Thừa Đông nghe ra được tâm trạng cô không tốt, hỏi thẳng: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Trường Mi lắc đầu, sau đó nhớ ra anh cũng đâu có nhìn thấy được: "Xe của em đang đi được nửa đường thì hỏng mất rồi!"
Thẩm Thừa Đông hỏi cô ở đâu, dặn dò cô ở yên vị trí đợi anh, sau đó ngắt điện thoại.
Hai mươi phút sau Thẩm Thừa Đông mới tới nơi, Thẩm Trường Mi ôm hộp quà ngồi xổm dưới đất. Thẩm Thừa Đông xuống xe, đi vòng qua đầu xe, nhìn thấy Trường Mi đang ngồi chồm hỗm ở phía dưới, anh nhướng nhướng chân mày: "Sao em không lên xe ngồi đợi mà lại ngồi ở đây?"
Thẩm Trường Mi đứng dậy, cười nói: "Sợ anh không nhìn thấy em!"
Thẩm Thừa Đông nhíu mày, lại nghe thấy cô nói: "Anh, hay là em không đến dự sinh nhật của bà Cố nữa nhé, anh giúp em đưa quà cho bà Cố đi!"
Thẩm Thừa Đông không để tâm, cẩn thận quan sát cô một lúc, thấy sắc mặt cô nhợt nhạt sợ hãi, anh rút điếu thuốc, nói: "Em gặp Thẩm Nhị rồi à?"
Thẩm Trường Mi cười khổ gật đầu.
Thẩm Thừa Đông không nói gì nữa, ở lại đứng với cô thêm một lúc.
Hai anh em cứ dựa người vào thân xe như vậy, không ai nói lời nào. Nửa tiếng sau, Thẩm Thừa Đông hỏi cô: "Đi chưa?"
Thẩm Trường Mi 'ừm' một tiếng, kéo cánh cửa xe ghế lái phụ ra, cúi người ngồi vào bên trong.
Xe vừa dừng trong sân đã nghe thấy tiếng cười của bà Cố ở bên trong nhà.
Tay Thẩm Trường Mi cầm hộp quà, đi phía sau Thẩm Thừa Đông.
Bà Cố thấy hai người đi vào, bà hỏi Trường Mi: "Chẳng phải con nói sắp đến rồi sao, sao tận bây giờ mới tới?"
Thẩm Trường Mi không nhìn người đó, cô chỉ nói: "Trên đường lốp xe bị thủng nên đợi anh con tới đón con ạ."
Bà Cố gật gật đầu, lại nói: "Thẩm Nhị cũng vừa mới tới, trên đường đến đây không nhìn thấy Mi à?"
Thẩm Kỳ Ngộ lười biếng dựa lên trên sofa, hai chân gác lên trên bàn trà, tay kẹp điếu thuốc. Nghe thấy bà Cố nói vậy thì ngước mắt liếc Thẩm Trường Mi một cái, sau đó lại di chuyển ánh mắt, anh nói: "Cháu không gặp!"
Trò chuyện thêm một lúc, Lan Linh bấy giờ cũng tới nơi, Lan Linh nói: "Mẹ, công việc của Văn An bận rộn nên không rời đi được, anh ấy vừa gọi điện thoại cho con nhờ con chuyển lời cho mẹ."
Bà Cố biết con trai cả của mình là người bận bịu nên cũng thông cảm, nhưng ngoài miệng vẫn trách móc mấy câu: "Nó có hôm nào là không bận đâu!"
Lan Linh bị mắng mấy câu, trong lòng cũng tức nhưng cũng chỉ còn cách cười cười lấy lệ.
Lúc này, dì từ trong bếp đi ra, nói rằng đồ ăn đã được chuẩn bị xong.
Bà Cố sinh nhật không thích ồn ào, trước giờ đều là cả nhà quây quần ăn một bữa cơm đơn giản. Năm nay Thẩm Trường Mi quay về rồi, bà Cố cũng mừng, không khí trong buổi sinh nhật cũng vui vẻ hơn mọi khi. Thẩm Kỳ Ngộ vẫn mua bánh kem cho bà Cố, nhưng bà Cố đều nói không thích ăn mấy thứ quá ngọt đó.
Thẩm Kỳ Ngộ nói đón sinh nhật nhất định phải có bánh kem, mặc kệ ăn hay không ăn cũng vẫn phải có!
Trong bữa cơm Thẩm Trường Mi ăn trong nơm nớp lo sợ, cứ luôn lo lắng trên bàn ăn sẽ xảy ra chuyện gì đó, ăn được giữa chừng, cô đã dần dần thả lỏng hơn, không ngờ Lan Linh lại gắp cho cô một con tôm. Thẩm Trường Mi còn chưa mở miệng, Thẩm Kỳ Ngộ đã giơ đũa gắp luôn con tôm còn đang kẹp trong đũa của Lan Linh, anh nói qua loa: "Cô ấy dị ứng tôm!"
Lời vừa dứt, bầu không khí trên bàn ăn trầm hẳn xuống.
Lan Linh nhìn Thẩm Kỳ Ngộ, thấy bộ dạng cợt nhả đó của con trai thì muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn người ở trên bàn, cuối cùng lời đến bên miệng chỉ đành nuốt xuống.
Bà Cố ngược lại cũng không cảm thấy kỳ lạ khi Thẩm Kỳ Ngộ biết chuyện Thẩm Trường Mi bị dị ứng: "Trước kia chẳng phải vẫn ăn được bình thường đó sao, sao bây giờ lại bị dị ứng rồi?"
Lúc trước Thẩm Trường Mi ăn tôm đúng là không bị sao cả, đến mãi sau này có một lần ăn vào mới phát hiện được có hiện tượng dị ứng. Lúc đó cô còn không tin, tiếp tục ăn thêm mấy lần nữa, bị dị ứng mấy lần liên tiếp nên từ đó về sau cô không còn dám động đũa vào nữa.
Bà Cố nghe xong, gật gật đầu, dặn dò cô: "Không ăn được thì đừng ăn, dị ứng không phải chuyện thường đâu, con cẩn thận một chút vẫn hơn!"
Thẩm Trường Mi 'vâng' một tiếng, rồi tiếp tục gắp rau bỏ vào trong bát.
May sao bà Cố không truy hỏi chuyện Thẩm Kỳ Ngộ sao lại biết cô bị dị ứng, bữa cơm vẫn diễn ra trong êm đẹp.
Lan Linh ngồi trò chuyện với bà Cố một lúc, sau đó Thẩm Kỳ Ngộ lái xe đưa bà về nhà.
Xe đi lên trên cầu cao tốc, Lan Linh liếc nhìn con trai ngồi ở ghế lái, cố gắng nhẫn nhịn, lời đến bên miệng cứ ngập ngừng mãi, cuối cùng mới thốt ra được: "Trường Mi về nước đến giờ, con với nó có gặp nhau không?"
Tay kẹp điếu thuốc của Thẩm Kỳ Ngộ gác lên trên bệ cửa sổ, một tay giữ vô lăng. Vốn dĩ vẫn đang thờ ơ ung dung lái xe, nghe thấy lời đó, anh cười cười, hóa ra là muốn thăm dò anh!
Lan Linh thấy con trai không trả lời, nhìn thấy nụ cười không rõ ràng của con trai ở trong gương chiếu hậu, bà trách móc mấy câu: "Mẹ đang hỏi con đấy! Cười cái kiểu gì vậy hả, gặp rồi thì nói gặp rồi, mẹ con cũng không phải nghĩ nhiều!"
Thẩm Kỳ Ngộ rít một hơi thuốc, nói: "Mẹ sợ con với cô ấy quay lại với nhau à? Mẹ yên tâm đi, hai năm trước mẹ giả bệnh, bọn con đã chia tay rồi!"
Lan Linh nghe thấy con trai nói vậy thì sắc mặt có chút ngượng ngập. Năm xưa Thẩm Trường Mi ra nước ngoài, hai mẹ con họ đã cãi nhau ầm ĩ một thời gian. Mấy năm gần đây quan hệ của hai mẹ con mới dịu lại được một chút. Lan Linh vẫn nghĩ mãi không thông, sao đứa nhóc này lại có thể nhẫn tâm như vậy! Nhớ lại năm xưa đáng lẽ ra không nên vì công việc mà đưa con trai đến cho bà nội chăm sóc, hai đứa trẻ tuổi tác ngang nhau, tối ngày chung sống sớm muộn cũng nảy sinh tình cảm! Trong quan niệm của Lan Linh, không cần biết là ruột thịt hay không ruột thịt, em gái chính là em gái! Hơn nữa, Lan Linh phản đối hai người cũng không chỉ đơn giản là có mỗi nguyên nhân đó.
Lan Linh thở dài một hơi, hôm nay cũng chỉ thăm dò nên mới hỏi như vậy, sợ rằng hai người lại làm lành thì khổ, vậy mà thằng nhóc này lại không thèm nể mặt mũi mẹ nó gì cả. Trong lòng Lan Linh không thoải mái, sau đó cũng không còn nói thêm gì nữa.
Những suy nghĩ rối bời trong đầu Lan Linh đương nhiên Thẩm Kỳ Ngộ đều rõ ràng.
Trong đầu trong lòng Thẩm Kỳ Ngộ bây giờ toàn là chuyện Thẩm Trường Mi bị dị ứng. Trước kia chuyện Thẩm Trường Mi bị dị ứng xảy ra vào năm anh học năm nhất, khi đó hai người vừa mới ở bên nhau, thời gian không dài.
Kết thúc trận đấu bóng rổ, trong đội tổ chức liên hoan.
Cuối tuần, Thẩm Trường Mi ở lỳ trong ký túc, Thẩm Kỳ Ngộ gọi điện cho cô gọi cô mau thức dậy. Thẩm Kỳ Ngộ biết cứ hễ đến cuối tuần là cô lại có thói quen làm một con cú mèo thức đến tận hai ba giờ sáng, sau đó ngủ một mạch tới tận chiều hôm sau. Quả nhiên vừa mới gọi điện cho cô, ở đầu bên kia giọng của cô vẫn còn mơ mơ màng màng, anh nói mấy câu, cô trả lời lấy lệ 'hả, à, ồ' mấy cái. Cuối cùng, không nhẫn nại được nữa, cô thẳng thừng ngắt điện thoại.
Thẩm Kỳ Ngộ nghe tiếng máy bận ở đầu bên kia, vừa bỏ di động ở trên tai xuống thì có người vỗ nhẹ vào bả vai anh. Thẩm Kỳ Ngộ quay đầu nhìn, đội trưởng đội cổ vũ cũng chính là hoa khôi Từ Hi Cẩm trong khoa của bọn anh lúc này đang đứng ngay sau lưng, đôi mắt long lanh không một chút dè dặt nhìn anh chằm chằm.
Thẩm Kỳ Ngộ nhướng mày, chuyện gì đây?
"Mọi người đang đợi cậu đấy, bọn họ bảo mình ra ngoài gọi cậu vào." Từ Hi Cẩm nhìn chàng trai ở trước mặt, ngay từ lần đầu tiên lớp liên hoan cô ta đã ấn tượng anh vô cùng, lúc nãy trong phòng bao có người hỏi Thẩm Kỳ Ngộ đang ở đâu, thế là cô ta đã tự xung phong đảm nhận việc ra ngoài tìm anh.
Từ Hi Cẩm không phải là một người có tính cách ưỡn ẹo, với người mà mình thích trước giờ đều không hề che giấu. Những người con gái khác nhìn thấy người mình thích đại đa số đều sẽ e thẹn xấu hổ. Từ Hi Cẩm đặc biệt coi thường mấy người như vậy, thích là thích có gì mà phải giấu giấu giếm giếm chứ. Hôm nay cô ta đã quyết định trận đấu bóng rổ này nếu đội của anh thắng rồi thì cô ta sẽ tỏ tình với Thẩm Kỳ Ngộ.
Thẩm Kỳ Ngộ không phát hiện ra tâm tư của Từ Hi Cẩm, anh cúi đầu gửi tin nhắn, gửi địa chỉ phòng bao cho người đó. Từ Hi Cẩm rướn cổ liếc một cái, gia vẻ ngây thơ hỏi anh: "Cậu gửi tin nhắn cho ai thế, bạn gái à?"
Thẩm Kỳ Ngộ bỏ di động vào trong túi quần, nghe vậy thì nhìn cô ta một cái, cười cười không nói gì.
Từ Hi Cẩm bị anh nhìn, cảm thấy chột dạ nên cũng không dám bắt lời nữa.
Hai người một trước một sau đi vào bên trong, đồng đội trong phòng bao thấy hai người đi vào, nói đùa: "Vẫn là hoa khôi Tử Hi Cẩm của chúng ta có tiếng nói hơn, vừa mới ra ngoài tìm đã thấy đồng đội Thẩm của chúng ta xuất hiện rồi! Cơ mà... không phải tôi nói chứ, hai người một trước một sau đi vào nhìn thuận mắt lắm đấy!"
Thẩm Kỳ Ngộ tùy ý cầm chai nước khoáng bên cạnh lên ném về phía đó, ngữ khí không nặng không nhẹ: "Đừng có nói linh tinh!"
Người đó bắt lấy chai nước khoáng, vẫn cười như cũ: "Đồng đội Thẩm à, cậu cứ suy nghĩ kỹ lại đi, hoa khôi Từ cũng không tệ đâu!"
Từ Hi Cẩm bấy giờ giậm giậm chân, giả bộ ngượng ngùng: "Vương Kỳ! Cậu đừng đùa nữa!"
Đồng đội trước trước sau sau đều đã đến đủ, mọi người ngồi trên bàn, trong bữa ăn, nói chuyện toàn liên quan đến trận thi đấu lúc nãy, kỹ thuật đánh bóng gà mờ của đội bạn, rồi còn cả trong trận đấu Thẩm Kỳ Ngộ đã ném bóng ba điểm vào rổ tuyệt vời đến mức nào, vân vân,...
Thẩm Kỳ Ngộ thỉnh thoáng mới trả lời mấy câu, thời gian còn lại cứ chốc chốc lại nhìn vào màn hình di động, thầm nghĩ không biết cô có đến không?
Đúng lúc đó, Từ Hi Cẩm cầm cốc đứng dậy. Bấy giờ hai má Từ Hi Cẩm đã bắt đầu ửng đỏ, đôi môi vì uống rượu nên đỏ thẫm mê người. Dưới ánh đèn rực rỡ kiểu châu Âu trên đỉnh đầu hắt xuống, đôi mắt long lanh như nước hồ trong vắt, ánh mắt nóng bỏng của cô ta nhìn chằm chằm vào người con trai đang dựa vào ghế cúi đầu nhìn di động không rời, đến cuối cùng thì vẫn có hơi căng thẳng, mặc dù trước đó cô ta đã uống những hai cốc rượu trắng để lấy thêm can đảm.
Đám người thấy cảnh tượng này, đối với chuyện Từ Hi Cẩm thích Thẩm Kỳ Ngộ, người trong đội ai ai cũng sáng tỏ như gương. Dù sao thì lúc nào cô ta cũng chạy đến đội bóng mang cho họ đồ ăn thức uống, người trong đội còn từng âm thầm đánh cược xem Từ Ti Cẩm khi nào mới tỏ tình. Giờ phút này thấy Từ Hi Cẩm như vậy, thầm nghĩ chẳng lẽ cô ta muốn bộc lộ tình cảm, nếu thế thật thì lại có kịch hay để xem rồi, cả đám đều đang ngước cổ, dáng vẻ cực kỳ hóng hớt.
Từ Hi Cẩm mím môi, trái tim vẫn đập nhanh liên hồi. Cô ta hít sâu một hơi, tay còn lại âm thầm siết chặt lấy khăn trải bàn ở bên dưới: "Thẩm Kỳ Ngộ, mình thích cậu!"
Lời tỏ tình thẳng thừng nhưng cũ rích đó cuối cùng cũng thốt ra khỏi miệng, Từ Hi Cẩm mặc dù thấp thỏm nhưng vẫn nắm chắc đến tám phần, vì dù sao cô ta cũng tự cho rằng bản thân mình không hề tệ chút nào, muốn có sắc đẹp có sắc đẹp, muốn có gia thế có gia thế.
Lời vừa dứt, mãi một lúc mà người đó vẫn không tỏ thái độ, vẫn tiếp tục nhìn di động, dáng vẻ như người không liên quan. Từ Hi Cẩm không nén được tức giận, cả đám người vẫn đang chứng kiến, cô ta mấp máy môi đang muốn rời đi.
Đúng lúc, ngoài cửa có tiếng gõ cửa truyền đến.
Mọi người đều đang đợi nam chính mở miệng, bấy giờ lại có người gõ cửa, trong lòng thầm oán trách tên dở hơi nào lại phá đám đúng lúc quan trọng, thế rồi cả đám nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ nhìn thấy có một cô gái đứng ở bên ngoài, cô gái đó có mái tóc dài, mặc một chiếc áo khoác len màu xanh lam và quần bò ngắn, để lộ một đôi chân thon dài trắng muốt, trên mặt cô gái mang theo tia áy náy thò đầu vào bên trong: "Xin hỏi Thẩm Nhị có ở đây không?"
Có người đang muốn hỏi Thẩm Nhị là ai, thì nhìn thấy nam chính vừa được tỏ tình đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay xoa đầu cô gái: "Tối qua mấy giờ em mới ngủ vậy? Hai cái bọng mắt đen thui có thể sánh ngang với bảo vật quốc gia rồi đấy!"
Cô gái đó giơ chân đá vào bắp chân của anh một cái: "Cần anh quản hả!"
Đám người nhìn cảnh tượng đó thoáng chốc đã hiểu quan hệ giữa Thẩm Kỳ Ngộ và cô gái, không hẹn mà cùng liếc nhìn Từ Hi Cẩm. Tức thì có một loại cảm thông dành riêng cho Từ Hi Cẩm.
Đúng là đen đủi, tỏ tình lại còn bị chính bạn gái của người ta bắt gặp!
Thẩm Trường Mi không biết chuyện xảy ra lúc ban nãy, cô đi theo Thẩm Kỳ Ngộ tới gần bàn ăn, nhìn thấy trong ánh mắt của mọi người đều là những tia phức tạp, cô lắc lắc cánh tay Thẩm Kỳ Ngộ, thấp giọng hỏi: "Có phải em làm phiền bọn anh rồi không?"
Người ở bên cạnh nghe thấy, lên tiếng nói: "Không phải, không phải. Nào, người đẹp mời ngồi!" Vừa nói vừa ra vẻ nịnh bợ kéo chiếc ghế còn trống ở bên cạnh.
Thẩm Kỳ Ngộ giơ chân đá chiếc ghế đó: "Cút sang một bên!" Sau đó kéo Thẩm Trường Mi ngồi xuống bên cạnh vị trí của mình.
Người đó gãi gãi sau gáy, cười haha: "Đồng đội Thẩm, cậu cũng ích kỷ quá đấy!"
Chuyện Từ Hi Cẩm tỏ tình cứ thế bị đè xuống. Trên bàn ăn, Thẩm Kỳ Ngộ chẳng ăn được bao nhiêu, chỉ mải bận rộn bóc vỏ tôm cho cô gái, vặn đầu, bóc vỏ, tách đuôi, sau đó bỏ từng miếng thịt tôm mềm mại vào trong chiếc đĩa của cô.
Nhìn kỹ thuật bóc tôm rất thuần thục, có lẽ là đã từng làm không ít lần.
Liên quan tới kết quả tỏ tình của Từ Hi Cẩm, đám người ngồi đó trong lòng đều tự im lặng đưa ra đáp án, từ chối nghi ngờ!
~Hết chương ~