Câu hỏi này vừa nói ra, toàn bộ đám đông đều như bùng nổ.
Có người nói: "Kiều Tam Nhi, cậu như này cũng quá đáng rồi đấy, bạn trai người ta vẫn còn ngồi bên cạnh kia kìa. Cậu hỏi vấn đề này há chẳng phải có ý đồ muốn để người ta ấm ức sao?"
"Đúng đấy, đúng đấy!"
"Bác sĩ Dương, anh không để ý chứ?"
Dương Thiệu mỉm cười lắc đầu.
Nhóm người đó mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong tận xương tủy vẫn luôn chất chứa lòng hiếu kỳ về chuyện riêng tư của người khác. Bọn họ rục rịch nhìn chằm chằm Thẩm Trường Mi với ánh mắt tò mò. Trong lòng đều đầy một bụng dấu hỏi, không biết nụ hôn đầu tiên của cô dành cho ai?
Nụ hôn đầu dành cho ai đây?
Chỉ nhớ năm đó, quạt điện trên đỉnh đầu phát ra những tiếng ù ù.
Thời tiết tháng sáu, thành phố B cực kỳ nóng nực oi bức. Cô vùi người trên chiếc bàn học trong ký túc làm đề thi thử tiếng anh CET. Vì trời nóng nên cô búi hết tóc lên cho gọn gàng mát mẻ. Trong ký túc, bạn cùng phòng người thì đang tắm, người thì đang xem phim, đủ các loại âm thanh đan xen lẫn nhau.
Thẩm Trường Mi làm được phân nửa đề thi thử, di động nhận được tin nhắn của người đó.
[Thẩm Trường Mi, em xuống dưới đi.]
Thẩm Trường Mi nhìn đi nhìn lại vẫn không hiểu ý của tin nhắn này là gì, thế là cô thẳng thừng nhấn nút gọi điện thoại đi.
Đầu bên kia, giọng nói của anh có hơi ngà ngà say, lớn giọng hỏi cô đã xuống dưới chưa?
"Xuống đâu?"
"Dưới ký túc của em."
Thẩm Trường Mi thầm nghĩ người này chắc say khướt rồi, ngay sau đó cô lại nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia đã đổi thành giọng của Kiều Tam Nhi: "Bọn anh đang ở dưới ký túc xá của em, bên cạnh bồn hoa, em xuống dưới đi, Thẩm Nhị có chuyện muốn nói với em!"
Thẩm Trường Mi mặc dù ngờ vực, nhưng cô vẫn ra khỏi ký túc đi xuống dưới tầng. Quả nhiên nhìn thấy xe của Kiều Tam Nhi đang dừng lại bên cạnh bồn hoa.
Kiều Duật ngồi trên ghế lái hướng cánh tay đang kẹp điếu thuốc về phía cô vẫy vẫy, Thẩm Trường Mi tiến lại gần.
Người đó mặc một chiếc áo hoodie màu đen đang ngồi vắt vẻo ở hàng ghế sau, Thẩm Trường Mi cúi người thò đầu vào trong, lẩm bẩm một câu: "Anh uống say rồi hả?"
Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay vuốt mặt, rồi lắc lắc đầu. Đã tỉnh táo hơn một chút, ngồi sát lại gần cửa sổ, cánh tay gác trên bệ cửa sổ nắm lấy tay cô, anh nói: "Anh không say!"
Hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào mặt, Thẩm Trường Mi rất ít khi trông thấy dáng vẻ không tỉnh táo đó của anh, có hơi ngốc ngếch, ánh mắt đang nhìn cô vừa u tối vừa nặng nề.
"Không uống say vậy nửa đêm nửa hôm anh đến đây làm gì?"
"Đến để hôn em!" Dứt lời, anh thản nhiên nhìn cô, trong mắt chứa đậm ý cười, vừa có vẻ nghiêm túc nhưng vẫn có gì đó không đứng đắn, thái độ nửa đùa nửa thật không thể đoán ra nổi.
Thẩm Trường Mi tưởng anh đang nói đùa, cô mấp máy khóe môi, vừa mới nói ra được một chữ 'anh', thì người đó thò tay ra phía sau phủ lên trên lớp da thịt sau gáy cô, đẩy cô lại gần mình. Sau đó anh không nói không rằng đặt xuống môi cô một nụ hôn.
Tối đó, gió đêm hiu hiu thổi tới, làm lay động những bóng cây xào xạc.
Một câu nói 'đến để hôn em' của người đó, không hề chần chừ cũng không có nguyên nhân nào, cứ thế hôn cô.
Trong miệng là mùi thơm bạc hà hòa quyện lẫn vị ngọt của rượu vang, anh mút lấy lưỡi cô, từng chút từng chút một nhấm nháp, hôn một cách chậm rãi. Hai người răng môi quấn quýt một lúc lâu, mãi đến khi trong miệng cô thấm đẫm mùi thơm của bạc hà thì anh mới buông cô ra.
Thẩm Trường Mi sững sờ nhìn người vừa mới hôn cô xong giờ đây đã nằm thẳng xuống dưới ghế ngủ thiếp đi. Kiều Duật ở bên cạnh hút thuốc, dáng vẻ bình thản: "Anh ấy uống say rồi bắt anh lái xe tới đây, anh hỏi anh ấy muốn làm gì?"
Anh ngồi ở hàng ghế sau, nghiêm túc nói: "Uống say rồi, muốn đến đây hôn em!"
"Lúc nãy trên xe anh ấy còn ăn cả kẹo cao su cho thơm miệng đấy, vị bạc hà này với vị mà em ăn lúc trước có phải là khác nhau không?"
Tối đó, khuôn mặt trầm ngâm của Kiều Tam Nhi nhìn cô, nó cũng giống hệt với biểu cảm hiện tại!
Cả đám người vẫn đang chờ đợi, Thẩm Trường Mi cười nhàn nhạt: "Em nhận phạt!"
Vừa nói Thẩm Trường Mi vừa liếc nhìn đến ba ly rượu Ngũ Lương độ được xếp thành một hàng. Nếu có người không tình nguyện trả lời lời thật lòng mà cũng không tình nguyện nhận thử thách thì chỉ có thể uống cái này.
Thứ rượu này nồng độ cực kỳ mạnh.
"Đùa thôi mà."
"Đúng vậy, đúng vậy. Rượu này mạnh lắm, lúc đầu tôi uống có một ly thôi mà dạ dày liên tục cồn cào, đến tận bây giờ vẫn nhớ rõ dư vị đó đấy!"
"Nói ý ý thôi là được rồi, không cần nghiêm túc quá đâu!"
Giang Oản cũng khuyên Trường Mi, Dương Thiệu giơ tay che lại miệng của ly rượu: "Hay là thế này, tôi uống thay Trường Mi!"
Kiều Duật nhìn Thẩm Kỳ Ngộ, người đó không hề có ý sẽ đứng ra giải vây, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, dáng vẻ thờ ơ như người ngoài cuộc đang xem náo nhiệt.
Kiều Duật hắng giọng, đang muốn mở miệng thì nhìn thấy Thẩm Trường Mi giơ tay ra cầm lấy ly rượu khác: "Chuyện cược thua chịu phạt này đâu có là gì!"
Cô ngửa cổ, rượu vừa chảy xuống cổ họng đã như muốn sặc hết ra ngoài, nước mắt nước mũi dàn dụa, cô cúi người liên tục ho lấy ho để, nước mắt ứa ra như mưa, trong lúc vô tình liếc về phía người nọ, ánh mắt anh nhìn cô nặng nề ảm đạm, mặt không một chút thay đổi, giống như đang nhìn một con hề xấu xí.
Thẩm Trường Mi nghĩ cô bây giờ chắc chắn vô cùng thảm hại.
Ba ly rượu vào bụng, từ cổ họng đến dạ dày đều nóng rát, khó chịu vô cùng.
Giang Oản mắng cô: "Cậu điên rồi hả!"
Đám người đó đều câm nín, bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ phức tạp.
Náo loạn một trận như vậy, nhóm người cũng bắt đầu giải tán.
Trong phòng bao chỉ còn lại Thẩm Kỳ Ngộ và Kiều Duật.
"Thỏa mãn chưa?"
Thanh âm của Thẩm Kỳ Ngộ vang lên, Kiều Duật ít nhiều cũng tự cảm thấy bản thân có phần quá đáng, anh ta sờ sờ mũi, chột dạ nói: "Đây chẳng phải là ra mặt giúp anh hay sao?"
Thẩm Kỳ Ngộ lạnh nhạt quét mắt về phía anh ta, Kiều Duật nhìn ra được người này đã thật sự tức giận. Vốn dĩ anh ta cũng không định để Trường Mi uống rượu, nhưng ai ngờ cô lại cố chấp ngang ngược như vậy. Suy nghĩ thay đổi, trong lòng phỉ báng bây giờ anh ngược lại lại cảm thấy đau lòng rồi, vậy sao khi nãy còn không lên tiếng can ngăn chứ!
Thẩm Kỳ Ngộ dập tàn thuốc: "Không có lần sau!"
...
Dương Thiệu lái xe đưa Trường Mi về chỗ ở: "Em có chỗ nào không thoải mái không? Hay anh đưa em đến bệnh viên nhé?"
Thẩm Trường Mi tháo dây an toàn, xuống xe: "Không sao đâu, tửu lượng của em tốt lắm. Anh mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm!"
Dương Thiệu quan sát cô tỉ mỉ, thấy sắc mặt cô cũng không đến nỗi nào mới yên tâm lái xe rời đi.
Đợi tới lúc xe của Dương Thiệu biến mất khỏi tầm mắt, tay của Thẩm Trường Mi mới từ từ chạm vào phía dạ dày, trong dạ dày bây giờ như đang điên cuồng đánh nhau, từ lúc nãy tới giờ đã cực kỳ khó chịu.
Thẩm Trường Mi ngồi xuống dưới bậc thềm ngoài cửa tiểu khu, giờ phút này cũng chẳng hơi đâu để tâm tới có bẩn hay không, hai tay cô ấn chặt bụng, mặt vùi xuống dưới đầu gối.
Một lúc sau, nghe thấy có tiếng xe ô tô dừng lại, cửa xe bị đẩy ra, sau đó là tiếng bước chân từ từ tiến lại gần.
Thẩm Trường Mi biết người đến là ai, nhưng cô không ngẩng đầu lên.
Giọng nói của người đó ở trên đỉnh đầu phát ra: "Đau dạ dày sao?"
Thẩm Trường Mi ngẩng đầu nhìn anh, tay vẫn ấn chặt vào vị trí dạ dày ở trên bụng, cô tội nghiệp đáng thương 'ừm' khẽ một tiếng.
Cô đang ngước mặt, tia sáng êm dịu nhẹ nhàng của đèn đường hắt lên trên mặt cô, bởi vì ban nãy bị sặc chảy cả nước mắt nên giờ đây hai đôi mắt long lanh vẫn đang ngấn nước, có mấy lọn tóc dính chặt trên má, nhìn ở góc độ này đúng thật trông cô đáng thương cực kỳ. Thẩm Kỳ Ngộ nhả khói, ngữ khí không nặng không nhẹ: "Lúc nãy uống rượu chẳng phải kịch liệt lắm sao? Bây giờ lại không chịu đựng được nữa à?"
Thẩm Trường Mi không lên tiếng, lại vùi mặt xuống dưới đầu gối.
Thẩm Kỳ Ngộ ngồi xuống bên cạnh cô, tiếp tục hút thuốc.
Hai người không ai nói gì, cứ im lặng ngồi một chỗ, hai chiếc bóng dài dài phản chiếu xuống dưới bậc thềm. Giống như vô cùng hòa hợp, giống như lần tranh chấp trên đại lộ Kiều Giang mấy hôm trước chưa từng xảy ra. Người sống trong tiểu khu đi ra ngoài đổ rác đều quan sát hai người họ với ánh mắt khó hiểu, trong lòng nghĩ làm gì mà lại ngồi chặn ngay ở trước cửa thế này, cả khuôn mặt ngập tràn biểu cảm ghét bỏ suy đoán hai người đúng là bị thần kinh!
Còn hai người lại ngoảnh mặt làm ngơ, coi như không nhìn thấy gì.
Rất lâu sau, Thẩm Trường Mi nghiêng đầu nhìn anh, mím mím môi: "Tôi quay về có phải khiến anh thấy rất phiền không?"
Thẩm Kỳ Ngộ dập tắt điếu thuốc xuống dưới bậc thềm, sau đó lại rút thêm một điếu khác ngậm lên trên miệng, chậm rãi trả lời: "Phải! Rất phiền!"
Thẩm Trường Mi bực bội, không biết phải nói gì nữa.
Thẩm Kỳ Ngộ ngước mắt nhìn cô: "Vẫn còn khó chịu à?"
Thẩm Trường Mi gật gật đầu.
Yết hầu Thẩm Kỳ Ngộ trượt lên trượt xuống, di động ở trên người đúng lúc vang lên, anh rút ra nhìn, là một số điện thoại không được lưu tên. Anh ấn nút nghe máy, đứng dậy, đưa túi bóng đựng thuốc cho Thẩm Trường Mi, tính khí cứng nhắc của Thẩm Trường Mi lại trỗi dậy, cô không nhận.
Thẩm Kỳ Ngộ cúi đầu nhìn cô, sau đó đặt túi thuốc xuống dưới bậc thềm, anh vừa nói chuyện điện thoại vừa nhấc chân rời đi.
Thẩm Trường Mi siết chặt túi thuốc trong tay, giọng nói của chủ nhân của số điện thoại đó là Ôn Thanh Hạ, lúc nãy cô đã nghe thấy rồi, thanh âm nhõng nhẽo nhưng cũng rất dễ nghe.
Thẩm Trường Mi tự ngồi thêm một lúc, cảm thấy dạ dày lại đau trở lại, cô ngẩng đầu nhìn ngọn đèn đường ở bên cạnh, cứ như đang tự ngược đãi bản thân vậy. Ánh sáng màu vàng mờ nhạt hắt thẳng vào trong mắt, nhìn quá lâu, đôi mắt bỗng chốc chua xót lạ thường.
Giang Oản gọi điện thoại đến, Thẩm Trường Mi lúc đó đã cuộn người co rúc lại trong chăn.
"Cậu không sao chứ?"
Thẩm Trường Mi nhắm chặt mắt đáp lại một câu 'ừm', hiện tại men rượu bốc lên, đầu đau kinh khủng.
Giang Oản nghe giọng cô uể oải, quan tâm nói: "Sao cậu lại ủ rũ ỉu xìu vậy hả? Hay mình qua chỗ cậu nhé?"
Thẩm Trường Mi lật người ở trong chăn, ngáp ngắn ngáp dài: "Không cần đâu, mình buồn ngủ thôi!"
"Vậy được, cậu ngủ đi!"
"Ừ."
Thẩm Trường Mi ngắt điện thoại, đầu óc quay cuồng như muốn nổ tung, cô nhắm mắt, cố gắng ép bản thân không được nghĩ nữa, chỉ cần nhanh chóng ngủ được là ổn rồi.
Thế nhưng giấc ngủ này cô ngủ không dễ chịu chút nào, trong giấc mơ vô cùng lộn xộn, từng cảnh tượng như một đàn chiến mã thi nhau ồ ạt kéo tới. Cô mơ thấy ánh mắt đáng sợ của anh đang nhìn cô chằm chằm: "Nhìn anh bị em dắt mũi như một thằng ngu thế này, có phải em cảm thấy sung sướng hả dạ lắm không?" Sau đó là tiếng vỡ tan nát của di động bị đập lên trên tường, cảnh tượng lại thay đổi, hiện ra trước mắt là một gian phòng vệ sinh, ở trong bồn cầu là một vệt máu đỏ thẫm.
Đến khi cô thật sự thoát khỏi cơn ác mộng khôi phục lại ý thức, di động ở dưới đất phát ra những tiếng rung vô cùng nặng nề.
Thẩm Trường Mi bò tới mép giường, vươn tay mò mẫm xuống dưới đất, mất một lúc mới chạm được vào màn hình di động cứng nhắc, cô khẽ nhấn một cái.
Trong bóng tối xuất hiện một mảng ánh sáng chói mắt.
Đã sáu giờ sáng rồi.
Cô cầm di động lên, đồng thời bật đèn, khắp căn phòng bỗng chốc sáng bừng. Sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, cô xuống giường đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó đi làm.
~Hết chương ~