Trên cổ xuất hiện một dấu răng cực kỳ rõ nét, hơn nữa nếu nhìn kỹ còn thấy đang rươm rướm máu, Thẩm Trường Mi giơ tay ấn nhẹ lập tức nhíu mày, đau nhức vô cùng! Cô chửi thầm một câu, sau đó tắt đèn nhà tắm rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Đèn trong phòng khách chẳng biết đã bị ai đó tắt đi từ lúc nào, giờ đây chỉ còn độc một tia sáng leo lắt của chiếc đèn đặt dưới sàn.
Người đó tùy ý nằm trên sofa, mu bàn tay gác lên trên che mắt, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Chiếc áo vest được đắp lên trên người một cách cẩu thả, tay áo còn quệt xuống cả dưới sàn.
Thẩm Trường Mi đứng rất lâu, rồi cô quay về phòng cầm một tấm chăn mang ra.
Nửa đêm Thẩm Kỳ Ngộ tỉnh dậy, cảm thấy cổ họng khô khốc, trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn sàn hắt ra những tia sáng yếu ớt, anh quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó ngồi dậy cầm lấy cốc nước ấm ở trên bàn lên ngửa cổ uống cạn.
Cốc nước thủy tinh chạm lên mặt bàn tạo ra thứ âm thanh hơi chói tai.
Anh vén chăn đang đắp ở trên người xuống, nghiêng đầu nhìn cách cửa được đóng chặt, anh rút điếu thuốc ra hút. Hút xong, anh thò tay ra sau gáy xoa bóp, đứng dậy chậm rãi đi tới trước cửa phòng, giơ tay chạm lên tay nắm cửa, khẽ vặn mấy cái nhưng không mở ra được, cửa bị khóa từ bên trong.
Anh cười khẽ một tiếng, cầm bao thuốc và bật lửa đi ra ngoài ban công.
Bên ngoài, phía trân chời xuất hiện một dải màu trắng bạc.
Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức kêu lên inh ỏi.
Thẩm Trường Mi vươn tay tắt báo thức, tối qua cô không dám ngủ mà cố gắng ép bản thân phải tỉnh táo để còn nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, nhưng đến cuối cùng lại không chống đỡ nổi nữa, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Vừa ngủ dậy nên đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, cô nhìn chằm chằm lên trên trần nhà rất lâu, rồi như nhớ ra gì đó, cô lăn xuống dưới đất, đi dép lê chạy ra mở cửa.
Ngoài phòng khách, tấm chăn lộn xộn chất đống ở trên sofa.
Trong phòng bếp loáng thoáng nghe được chút động tĩnh, Thẩm Trường Mi nhấc chân đi qua.
Người đó mặc một chiếc áo lông dê cao cổ màu đen, tay áo bị anh kéo lên tận khuỷu tay. Kẽ ngón tay kẹp điếu thuốc, một tay còn lại đang cầm muỗng canh khuấy đều ở trong nồi áp suất. Anh vừa hút thuốc vừa để ý tới thứ gì đó ở trong nồi, dáng vẻ thong dong nhàn nhã, nhưng lại khiến cho người ta vô cùng mê mẩn.
Thẩm Trường Mi bỗng cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ quen mắt, cô vẫn chưa kịp nghĩ ra gì đó, thì lúc anh nghiêng đầu hút thuốc đã trông thấy cô đang đứng ngoài cửa bếp.
Anh tắt lửa, đậy nắp nồi lại, nhấc chân lên đi về phía cô: "Nếu anh thật sự muốn làm gì đó với em, em tưởng em khóa cửa là xong à?"
Lời nói này đúng là trơ tráo, thế mà người nói ra vẫn dửng dưng như không.
Thẩm Trường Mi ngước mắt nhìn anh: "Tôi không có ý định sẽ chia tay với Dương Thiệu!"
Anh ném điếu thuốc vào trong sọt rác, phủi phủi tay, bộ dạng uể oải: "Không vấn đề gì. Cái anh có là thời gian, nếu em muốn tiếp tục dây dưa kéo dài thì anh sẽ dây dưa kéo dài với em đến cùng!" Anh bước đến sofa, cầm áo khoác lên, chân đi tới cửa lại dừng lại: "Nhưng tốt nhất đừng để anh đợi quá lâu, tới lúc đó không còn đủ kiên nhẫn nữa, anh không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu!"
Anh nói xong, mặc kệ phản ứng của cô, thẳng thừng mở cửa rời đi.
Thẩm Trường Mi đứng đực ra đó, một lúc sau cô đi vào bếp, mở nắp nồi áp suất ra nhìn vào bên trong, cháo bị ninh quá kỹ, dính sệt lại thành một cục, nhìn chả khác nào đống keo sáp!
Thẩm Trường Mi nói với Dương Thiệu cô phải đi công tác là sự thật chứ không hề kiếm cớ gì cả. Sáng nay quả thật cô và Tiêu Dao phải đến thành phố C để tham gia một khóa đào tạo phiên dịch thời hạn một tuần.
Cô tới sân bay, Tiêu Dao đang ngồi ở trên va ly đợi cô, trông thấy cô thì vội hét lên: "Chị cũng lề mề quá, em đang nghĩ chị mà còn không đến là em đổi luôn chuyến bay đấy!"
Thẩm Trường Mi thở hổn hển: "Có chút chuyện nên đến trễ một chút!"
"Được rồi, mau đi thôi."
Hai người đến thành phố C, bắt taxi đi tới nơi đào tạo, người phụ trách đã sắp xếp ổn thỏa phòng nghỉ cho mọi người, Tiêu Dao và Thẩm Trường Mi ở chung phòng với nhau. Mấy ngày nay hai người đều phải ở trong đó.
Thẩm Trường Mi tắm xong ra ngoài, cô ngồi ở đầu giường lau tóc, Tiêu Dao đang cầm ipad xem clip, vừa xem vừa nói câu được câu chăng với cô.
Toàn là mấy chủ đề vô bổ!
Thẩm Trường Mi cúi người muốn cắm dây điện máy sấy tóc vào ổ nguồn, Tiêu Dao đột nhiên nở nụ cười mờ ám: "Bác sĩ Dương nhà chị cũng tình thú thật đấy!"
Thẩm Trường Mi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì.
"Vẫn giả vờ hả?" Tiêu Dao giữ chặt cổ cô lại, giơ ngón tay lên chỉ chỉ vào phần da thịt ở gần động mạch chủ trên cổ cô: "Dấu răng đây này, nhìn thôi cũng cảm thấy cắn sâu lắm ấy!"
Thẩm Trường Mi giơ tay sờ sờ vào chỗ bị cắn: "Em đừng có nói linh tinh, đây là trẻ con trong nhà nghịch đấy!"
"Chị lừa ma à! Sao chị không nói là con mèo nhà chị cắn đi, có khi còn có sức thuyết phục hơn!"
Thẩm Trường Mi không thèm để mắt tới cô ấy nữa, nhưng Tiêu Dao vẫn tự mình suy đoán, dáng vẻ trông còn vô cùng thích thú.
Mấy ngày nay hai người và một số bộ phận khác đều cùng nhau tham gia khóa đào tạo, di động phải nộp lên trên. Dưới quá trình đào tạo cao độ, mặc dù cơ thể mệt mỏi một chút nhưng cũng vẫn có lợi, ít ra cô cũng không còn sức để đi suy nghĩ mấy lời nói đó của anh.
Ngày kết thúc khóa đào tạo, Tiêu Dao đề nghị ra ngoài ăn cơm, dù sao một ngày ba bữa trong suốt năm ngày qua đều giải quyết ở nhà ăn, Tiêu Dao còn nói bản thân gầy đi rất nhiều rồi, nhưng Thẩm Trường Mi rõ ràng chẳng nhìn ra được cô ấy gầy đi ở chỗ nào.
Hai người rời khỏi căn cứ, bắt taxi rồi chọn một nhà hàng đắt một chút để ăn cơm.
Tiêu Dao gọi món, Trường Mi hỏi nhân viên phục vụ nhà vệ sinh ở đâu.
Cô rời khỏi nhà vệ sinh, đi qua hành lang dài lại nghe thấy có người ở đằng sau gọi tên cô.
Thẩm Trường Mi quay đầu nhìn, người đó mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, gương mặt có phần quen mắt, nhưng Thẩm Trường Mi nhất thời không nhớ ra đã gặp anh ta ở đâu.
Người đó dường như cũng nhìn ra được suy nghĩ của cô, bước lên trước mấy bước, mỉm cười: "Không nhớ thật sao? Dù thế nào thì trước kia tôi cũng từng theo đuổi em mà!"
Thẩm Trường Mi ngập ngừng mở miệng: "Phàn Kiến Vũ?"
Người đó bật cười, giơ tay xoa xoa mái đầu đinh của mình: "Cũng may là em vẫn nhớ, tôi còn đang sợ em sẽ hỏi tôi là ai đấy! Nói sao thì tôi cũng từng vì em mà bị người ta đánh một trận!" Lời nói đến sau cùng anh ta còn cố tình nâng cao tông điệu.
Thẩm Trường Mi mỉm cười: "Đã lâu không gặp."
Phàn Kiến Vũ gật gật đầu: "Đúng là đã lâu không gặp, tới đây công tác sao?"
"Ừm."
Phàn Kiến Vũ rút điếu thuốc: "Em và Thẩm Nhị vẫn còn yêu nhau chứ?" Phàn Kiến Vũ trước kia không hiểu vì sao lại bị người ta đánh, mãi sau này mới có một người anh em nhắc nhở anh ta, khi đó anh ta mới biết rõ mối quan hệ của Thẩm Kỳ Ngộ và Thẩm Trường Mi.
Thẩm Trường Mi mím mím môi, không trả lời.
Phàn Kiến Vũ cảm thấy hứng thú: "Không thể nào!" Anh ta nói: "Thiên thời địa lợi nhân hòa đều hội tủ cả rồi mà cậu ta vẫn không theo đuổi được em?"
Người này nói chuyện đúng là thẳng thắn thật, Thẩm Trường Mi không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành nở một nụ cười gượng gạo.
Ở phía xa xa có người gọi anh ta, là một cô gái tóc ngắn, nhìn hai người với tia cảnh giác.
Phàn Kiến Vũ quay đầu nhìn cô gái đó: "Tôi đi trước nhé."
Thẩm Trường Mi gật gật đầu, lúc quay người rời đi còn nghe loáng thoáng được cô gái đó hỏi Phàn Kiến Vũ.
"Người phụ nữ đó là ai vậy?"
"Mối tình đầu."
"Mối tình đầu? Phàn Kiến Vũ, anh cũng trường tình quá nhỉ!" Lời của cô gái đó có phần giễu cợt.
Tiêu Dao gọi món xong, thấy cô quay lại, cô ấy hỏi: "Sao chị đi lâu thế?"
"Gặp được người quen!"
Tiêu Dao 'ồ' một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Hôm sau, hai người quay về thành phố B, vừa khéo bà Cố hôm nay cũng xuất viện, nhập viện hai tuần huyết áp của bà cũng đã được khống chế lại rồi nên bác sĩ đã phê duyệt cho bà xuất viện.
Vốn dĩ Thẩm Trường Mi muốn đến bệnh viện đón bà Cố, lúc cô vừa xuống máy bay lại nhận được điện thoại của chú Cung, chú nói đã đưa bà về nhà rồi, còn dặn cô buổi tối quay về nhà cũ ăn cơm.
Thẩm Trường Mi và Tiêu Dao chào tạm biệt nhau ở sân bay, sau đó cô bắt taxi về nhà cũ.
Ngoài cổng có chiếc xe của người đó.
Tối qua cô đi lấy di động về, mở nguồn lên thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ đều do anh gọi đến.
Trong phòng khách, bà Cố ngồi một mình trên sofa xem TV, bà Cố thấy cô thì nói: "Bà đang định gọi hỏi con tới đâu rồi, mau vào rửa tay đi còn chuẩn bị ăn cơm!"
Thẩm Trường Mi muốn mang va ly lên trên phòng trước, bà Cố lại nói: "Ăn cơm trước đã, va ly con cứ để đó."
Thẩm Trường Mi 'ồ' một tiếng, vào nhà vệ sinh trong phòng khách rửa tay, xong xuôi cô mới đi vào trong phòng ăn. Người đó đã ngồi ở trên bàn từ lâu, dì đang lấy cơm cho anh, trong bữa cơm, bà Cố hỏi một số chuyện trong thời gian đào tạo của cô, Thẩm Trường Mi đa phần đều cười rồi ậm ờ trả lời, thời gian còn lại cô đều cắm cúi ăn cơm không lên tiếng nào.
Giữa chừng, bà Cố hỏi người đó: "Mấy hôm trước nghe mẹ cháu nói cháu với con bé nhà họ Từ đang hẹn hò, dạo này thế nào rồi?"
Thẩm Kỳ Ngộ nghe vậy cười nói: "Không có chuyện đó đâu bà, người ta không thích cháu!"
Bà biết thừa làm gì có đứa con gái nào lại không thích cháu trai của mình, chỉ có thằng nhóc này không thích người ta mà thôi, bà khuyên anh một câu: "Cháu cũng lớn rồi, cũng nên nghiêm túc hẹn hò đi. Thật sự không có cô gái nào lọt vào được đôi mắt của cháu à?"
Thẩm Kỳ Ngộ bỏ bát xuống, rút mấy tờ giấy ăn lên lau miệng: "Thật ra thì có một người ạ."
Bà nội hứng thú: "Là con gái nhà nào vậy?"
Thẩm Kỳ Ngộ như cười như không liếc nhìn Thẩm Trường Mi, có ý ám chỉ: "Nhưng người ta có bạn trai rồi!"
Bà nội nghe xong nhắc nhở anh: "Vậy thì cháu đừng có mà trêu chọc cô gái đó!" Bà Cố quá hiểu tính khí của cháu trai mình, làm việc gì cũng không hề kiêng dè.
Thẩm Kỳ Ngộ bật cười: "Không sao đâu ạ. Chẳng mấy chốc nữa cô ấy cũng sẽ chia tay thôi."
Thẩm Trường Mi không nhịn được ngước mắt nhìn anh, anh lười biếng dựa người ra sau ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Bà Cố chuyển chủ đề nói chuyện, dặn dò cô: "Cháu xem lúc nào rảnh rỗi đưa Dương Thiệu về nhà ra mắt đi."
Thẩm Trường Mi thu lại ánh mắt, mím môi khẽ 'vâng' một tiếng.
Ăn xong bữa tối, Thẩm Trường Mi về phòng lấy quần áo ngủ vào trong phòng tắm tắm rửa, tắm xong đi ra ngoài.
Thẩm Kỳ Ngộ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn đọc sách, vừa hút thuốc vừa lật giở một cuốn sách trong tay.
"Anh đi ra ngoài!"
Thẩm Kỳ Ngộ gập sách lại, ngước mắt nhìn cô: "Em suy nghĩ đến đâu rồi?"
Thẩm Trường Mi nhất thời không hiểu, cánh tay bị anh giữ chặt, sau đó anh kéo cô ngồi xuống đùi mình. Thẩm Trường Mi vùng vẫy muốn đứng dậy, tay anh giữ chặt lấy eo cô lại gia tăng thêm sức lực càng siết chặt hơn, khiến cô không tài nào động đậy nổi: "Sao nào? Em muốn để bà nội trông thấy cảnh tượng hiện tại của chúng ta à? Lúc nãy bà còn hỏi anh thích con gái nhà ai đấy? Hay để anh đi nói với bà anh đã thích em từ rất lâu rồi? Hm?"
Thẩm Trường Mi nhìn cửa phòng vẫn chưa được đóng, cô đè thấp giọng xuống: "Anh buông ra!"
So với sự tức giận sốt sắng đó của cô, anh ngược lại vô cùng thoải mái đắc ý, anh giơ tay vuốt những lọn tóc lòa xòa ở phần cổ của cô ra sau lưng, ngay sau đó có một dấu răng lồ lộ ở trước mắt, anh thấp giọng nói: "Đã mờ đi nhiều rồi này."
Nghe vậy Thẩm Trường Mi cảnh giác vội vã giơ tay che kín lại phần da thịt đó, trợn mắt nhìn anh.
Thẩm Kỳ Ngộ cười khẽ: "Em chuẩn bị khi nào sẽ nói chưa?"
"Nói gì chứ?"
"Giả ngốc à?" Thẩm Kỳ Ngộ nhíu mày: "Đương nhiên là nói chia tay rồi!"
Thẩm Trường Mi: "Tôi không đồng ý!" Cô lại nói tiếp: "Giữa chúng ta đã là quá khứ rồi! Bây giờ anh đã có Thanh Hạ, tôi cũng có Dương Thiệu, như vậy chẳng phải đều tốt cho cả hai chúng ta sao!"
Thẩm Kỳ Ngộ uể oải dựa vào cạnh bàn, rít hơi thuốc, như cười như không nhìn thẳng vào mắt cô.
Thẩm Trường Mi bị ánh mắt của anh nhìn đến mức chột dạ, lời còn muốn nói đều ngừng lại, thế rồi cô nghe thấy anh đè giọng xuống thật thấp: "Nó rất nhớ em!"
Thẩm Trường Mi không hiểu ý trong lời nói của anh, còn anh vẫn chăm chú nhìn vào mắt cô, sau đó anh cầm tay cô phủ lên trên phần hơi nhô cao lên giống như một ngọn núi nhỏ.
~Hết chương ~