"Em lại gây sự gì nữa?"
Từ thanh âm của anh có thể nghe ra được anh không còn kiên nhẫn nữa, tâm trạng vốn dĩ vẫn còn đang suy sụp của Thẩm Trường Mi càng trở nên tệ hơn. Cô hất tay anh, cười như không có chuyện gì xảy ra: "Em không có! Buổi chiều em còn có việc."
Thẩm Kỳ Ngộ lại nắm chặt tay cô không để cô đi: "Việc gì?"
Thẩm Trường Mi đột nhiên cảm thấy bực bội nên buột miệng nói, giọng điệu cao hẳn một tông: "Anh đừng hỏi được không?"
Thẩm Kỳ Ngộ ngẩn người, sau đó cười khẩy một tiếng: "Mới có mấy hôm đã thấy phiền rồi à?"
Mấy ngày nay Thẩm Trường Mi và Thẩm Kỳ Ngộ chung sống rất tốt, vì chuyện máy bay xảy ra sự cố mà hai người đã có thể quay về bên nhau một lần nữa. Tuy nhiên những yếu tố dẫn đến chia tay bốn năm trước hiện tại vẫn sờ sờ ra đó. Mấy hôm nay cô gần như đã quên hết tất cả, cho đến lúc nãy Lan Linh xuất hiện cô mới nhớ ra còn rất nhiều chuyện cô vẫn chưa nói với Thẩm Kỳ Ngộ. Mà cô cũng không có lòng tin có thể bảo đảm sau khi anh biết chuyện sẽ có thái độ như thế nào.
Nhìn bề ngoài trông cô vô cùng quật cường cố chấp, nhưng chỉ có mình cô biết thực chất bản thân mình rất yếu đuối nhát gan, cô chuyển chủ đề, nói: "Tới lúc đó anh có thể đi gặp Lý Vi Đình."
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Kỳ Ngộ như phủ một tầng sương mù, rét lạnh đến mức dọa người.
Thẩm Trường Mi vẫn cúi thấp đầu, tay thõng ở bên người cuộn chặt thành nắm đấm, vừa thốt ra câu nói kia cô đã lập tức hối hận, nhưng cô cũng không muốn nhượng bộ.
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Thẩm Kỳ Ngộ 'hừ' khẽ một tiếng, bước đến gần tủ TV rút điếu thuốc, anh châm lửa rít một hơi rồi nhả ra một hớp khói. Cách lớp khói lượn lờ xung quanh, anh hơi nheo mắt lại liếc nhìn người phụ nữ ngoan ngoãn ở bên cạnh, bỗng nhiên cảm thấy bản thân dường như chưa từng hiểu rõ cô.
Anh lên tiếng, ngữ khí bình thản điềm đạm: "Được, em cho phép rồi anh còn có thể không đi gặp sao?"
Thẩm Trường Mi vào trong thang máy, nhìn bản thân phản chiếu trên tấm gương treo tường, cô mặc một bộ lễ phục hở vai màu rượu sâm banh dài đến mắt cá chân, xẻ tà ở ngay phần bắp đùi, mái tóc dài xõa xuống.
Đúng là vừa khoe mẽ vừa thảm hại.
Từ sau hôm tranh chấp hai người đều không ai liên lạc cho ai. Hôm nay Thẩm Trường Mi dậy rất sớm, cô trước giờ cứ trong một tháng lại có một hai ngày mất ngủ, cả đêm không ngủ được. Tối qua bận bịu tới tận mười hai giờ hơn mới đặt lưng xuống giường nhưng lại thâu đêm suốt sáng không tài nào ngủ nổi. Mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới thiếp đi nhưng cũng chẳng ngủ được mấy tiếng đồng hồ đã tỉnh dậy vì đói bụng.
Miễn cưỡng làm một chút đồ ăn, sau đó cô bắt đầu đi dọn dẹp nhà cửa, thư phòng, phòng khách, phòng ngủ đều được lau chùi sạch sẽ tinh tươm. Cô đang ngồi trên sofa nghỉ ngơi thì có người ở bên ngoài bấm chuông cửa.
Thẩm Trường Mi đi mở cửa, Giang Oản mắt ngấn lệ đứng ở bên ngoài. Vừa nhìn thấy cô là cô ấy không nói tiếng nào nhào thẳng vào lòng cô ôm chặt. Thẩm Trường Mi sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại giơ tay vỗ vỗ vào lưng cô ấy an ủi rồi đóng cửa lại.
Thẩm Trường Mi đỡ cô ấy ngồi xuống sofa, rồi lại vào trong bếp rót cho Giang Oản cốc nước, đợi tâm trạng của cô ấy ổn định lại mới hỏi: "Cậu sao vậy?"
Quan hệ của Giang Oản và bố Giang trước giờ đều rất căng thẳng, hai bố con cứ cách hai ba hôm lại cãi nhau, nhưng nói cãi nhau thì cũng không đúng lắm. Mẹ ruột của Giang Oản mất sớm, mẹ Giang mới mất được hai năm bố Giang đã cưới người vợ hiện tại là Ngụy Như về nhà. Ngụy Như gả vào nhà họ Giang còn dẫn theo một đứa con gái lớn hơn Giang Oản hai tuổi, tên là Ngụy Hiểu Tiêu. Mới đầu Giang Oản còn tưởng rằng Ngụy Hiểu Tiêu là con gái của Ngụy Như và người khác, đến tận sau này trong một lần tình cờ đã phát hiện ra Ngụy Hiểu Tiêu lại chính là con gái ruột của Giang Chí Thành.
Mà trước mắt càng nực cười hơn đó là Giang Oản vốn không phải con gái của Giang Chí Thành, cô ấy chỉ là một đứa trẻ được bố Giang và mẹ Giang nhận nuôi từ cô nhi viện mà thôi.
Giang Oản nói đến lời cuối cùng tự giễu chính mình: "Bây giờ nghĩ lại mình mới thật sự là trò cười."
Trên bàn đặt bao thuốc, Giang Oản hít sâu một hơi, thò tay cầm lấy bao thuốc rút một điếu ra ngoài. Thẩm Trường Mi nhìn thấy vội vàng chộp lấy điếu thuốc cùng bao thuốc trong tay cô ấy ném cả vào trong thùng rác.
"Mang thai rồi mà còn muốn hút thuốc? Cậu nghĩ cái gì vậy hả?"
Giang Oản hậm hực rụt tay về, hỏi ngược lại: "Sao cậu biết?"
Thẩm Trường Mi không lên tiếng, Giang Oản cũng không truy hỏi nữa, cô ấy tự độc thoại một mình: "Thật ra Diệp Nghiêu Thần cũng biết chuyện này. Có nhiều khi mình nghĩ lúc anh ấy nhìn mình và bố mình..." Giang Oản ngừng giây lát rồi sửa lại câu nói: "Lúc anh ấy nhìn mình và người đó cãi nhau, không biết trong lòng anh ấy sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn cũng cảm thấy mình vô cùng nực cười đúng không? Trường Mi, cậu biết không, lúc mình biết được chuyện này mình chợt phát hiện ra rằng điều mà mình để ý nhất điều mà mình khó chấp nhận nhất lại chính là anh ấy cũng là một trong những người biết rõ sự tình."
Thẩm Trường Mi nắm tay đang để trên đầu gối của cô ấy vào lòng bàn tay: "Cậu đừng nghĩ vậy, có lẽ Diệp Nghiêu Thần cũng chỉ vì sợ cậu đau lòng thôi!"
"Đau lòng?" Giang Oản cười khổ, bỗng cảm thấy Ngụy Hiểu Tiêu nói đúng lắm, cô ấy quả thật vừa đáng thương vừa nực cười.
Thẩm Trường Mi còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Người đứng ngoài cửa lần này không ngờ lại là Diệp Nghiêu Thần, toàn thân Diệp Nghiêu Thần là bộ âu phục được cắt may vừa vặn tinh tế, nhìn dáng vẻ của anh ấy giống như vừa mới từ một nơi nào đó vội vã chạy đến đây. Giang Oản nghe thấy động tĩnh thò đầu ra nhìn, nhìn thấy Diệp Nghiêu Thần, cô ấy đi thẳng ra ngoài: "Em không muốn gặp anh, anh đi đi!"
Thẩm Trường Mi nhìn tình hình, cảm thấy bản thân còn đứng ở đây có vẻ không thích hợp lắm, cô nói: "Hai người nói chuyện đi, mình về phòng trước."
Diệp Nghiêu Thần nhìn Trường Mi vào trong phòng rồi mới mở miệng nói: "Ngoan, quay về với anh trước đã."
Giang Oản ngước mắt nhìn anh, bật cười: "Quay về? Về đâu?"
Diệp Nghiêu Thần giơ tay day day thái dương, ngữ khí dịu dàng: "Anh có thể giải thích."
"Nhưng em không muốn nghe anh giải thích nữa!"
Giang Oản nắm chốt cửa muốn đóng cửa, Diệp Nghiêu Thần giơ tay chặn lại: "Em đừng hành động theo cảm tính nữa được không?"
Giang Oản tức giận đến mức thở gấp, nói: "Diệp Nghiêu Thần, em muốn ly hôn với anh!"
Sắc mặt vốn vẫn như gió xuân ấm áp của người đàn ông chớp mắt đã tối sầm lại: "Đừng giở tính khí của con nít ra đây, em vẫn còn đang mang thai đấy!"
"Mang thai thì sao?"
Diệp Nghiêu Thần biết bây giờ cô đang trong cơn giận dữ, anh cố gắng vỗ về: "Em cùng anh về nhà đã. Em muốn thế nào anh cũng chiều theo ý em, ngoại trừ ly hôn!"
"Anh cút đi!" Giang Oản dùng lực ấn chặt chốt cửa, cả người đè lên trên cánh cửa, Diệp Nghiêu Thần lo lắng cô hiện tại đang mang thai nên cũng không ép cô nữa, anh buông tay, Giang Oản nhân cơ hội dứt khoát đóng chặt cửa lại.
Thẩm Trường Mi từ trong phòng đi ra, lưng Giang Oản dựa vào vách tường, ngồi xổm dưới đất: "Trường Mi, cậu thu nhận mình đi."
"Được, nhưng chỉ thu nhận một đêm thôi."
Buổi tối, vì Giang Oản mang thai nên Thẩm Trường Mi cũng không dám ăn uống tùy tiện, cô lái xe đến siêu thị mua sắm, sau đó về nhà nấu vài món đơn giản, ba món mặn một món canh.
Sau khi ăn xong, Thẩm Trường Mi chuẩn bị quần áo ngủ cho Giang Oản. Hai người tắm xong nằm trên giường nói chuyện phiếm.
Thẩm Trường Mi hỏi: "Cậu thật sự không định tha thứ cho Diệp Nghiêu Thần sao?"
Giang Oản lật giở tạp chí im lặng không lên tiếng, Thẩm Trường Mi ngầm hiểu nên cố ý chọc cho cô ấy vui: "Để mình sờ con trai nuôi của mình một chút nào."
Giang Oản đặt tay lên trên chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của bản thân: "Bây giờ có thể sờ ra được gì chứ? Với lại sao cậu chắc chắn được là con trai, nhỡ là con gái thì sao?"
"Trai hay gái đều được, dù thế nào mình cũng phải trở thành mẹ nuôi của con cậu!"
"Được thôi, tới lúc đó cậu với Thẩm Nhị cũng sinh một đứa, nếu là một nam một nữ hai chúng ta kết làm thông gia, thế nào?"
Thẩm Trường Mi im lặng, chuyển chủ đề: "Được mấy tháng rồi?"
"Một tháng."
Giang Oản ở lại chỗ Trường Mi khoảng hai ngày thì bị Diệp Nghiêu Thần đến cưỡng ép đưa về. Giang Oản vừa đi, cả căn phòng bỗng chốc trở nên trống vắng hẳn, ngày thường cô sống không cảm thấy gì khác thường, bây giờ không hiểu sao lại có cảm giác vắng vẻ hiu quạnh.
Vì Giang Oản đang trong thời kỳ mang thai nên không thể hít khói thuốc lá, Thẩm Trường Mi mấy ngày nay đều không động vào một điếu thuốc nào.
Bấy giờ ngoài trời đang đổ mưa, Thẩm Trường Mi rút điếu thuốc ra châm lửa, châm lửa xong lại không muốn hút nữa, cô chỉ siết đầu lọc để mặc nó bị đốt cháy.
Mưa phùn bị gió thổi hắt hết vào mặt lạnh ngắt, Thẩm Trường Mi cầm di động mở giao diện danh bạ, mắt nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình, đầu ngón tay chạm vào số điện thoại đó lại chần chừ một lúc lâu, đến cuối cùng vẫn không chịu nhấn xuống, cô thoát khỏi giao diện rồi tắt máy, sau đó bỏ di động xuống thành lan can.
~Hết chương ~