Chậu nhựa lăn lốc, nước chảy lênh láng ra khắp sàn được lát gạch men.
Thẩm Trường Mi nhìn thấy người bất thình lình xuất hiện thì ngơ ngác, sau đó không nói tiếng nào cúi người đi nhặt chậu nhựa, mới hơi cúi xuống một chút miệng vết thương đã nhói lên cơn đau, cô nhíu mày, sắc mặt trắng bệch.
Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Đứng im đừng động đậy."
Thẩm Kỳ Ngộ nhặt chậu nhựa đặt lên trên bồn rửa tay, rồi lại dặn dò y tá mang một bộ quần áo bệnh nhân mới tới.
Ống quần của cô vẫn còn nhỏ từng giọt nước, y tá mang quần áo bệnh nhân đến, Thẩm Kỳ Ngộ nhận lấy đưa qua cho cô: "Thay vào."
Thẩm Trường Mi siết chặt quần áo bệnh nhân, cắn môi nói: "Anh ra ngoài trước đi."
Thẩm Kỳ Ngộ nhướng mày, liếc nhìn cô rồi mở cửa đi ra ngoài.
Thẩm Trường Mi thay xong quần áo bệnh nhân mới, cô bỏ bộ quần áo bị ướt vào trong chậu nhựa, đẩy cửa đi ra.
Thẩm Kỳ Ngộ ngồi trên ghế sofa, nhàn rỗi cầm điều khiển từ xa chuyển đổi kênh TV. Thấy cô ra ngoài im lặng nằm lên giường, còn giả bộ ho khẽ mấy tiếng.
Thẩm Trường Mi cuộn chặt người trong chăn, tai nghe thấy bước chân của người đó càng ngày càng gần.
Thẩm Kỳ Ngộ vừa muốn lên tiếng thì di động trong túi quần lại đổ chuông. Anh rút di động ra, lại liếc nhìn người đang nằm trên giường rồi ra ngoài nghe điện thoại. Lúc quay vào người vốn dĩ còn đang nằm trên giường bấy giờ lại dựa nửa người lên trên đầu giường, cô ngước mắt nhìn Thẩm Kỳ Ngộ: "Anh có việc thì đi trước đi."
Thẩm Kỳ Ngộ để ngoài tai lời cô nói, anh nhấc chân bước qua: "Kiều Tam gọi anh đến Dạ Sắc, em thật sự muốn anh đi?"
Thẩm Trường Mi không lên tiếng.
Dạ Sắc là nơi ăn chơi tɦác ɭoạи nổi tiếng nhất ở thành phố B, nơi đó hội tủ đủ các loại người tốt có xấu có, chỉ nghe cái tên không thôi cũng đủ biết là địa bàn 'phong hoa tuyết nguyệt' cỡ nào.
Thẩm Kỳ Ngộ cười khẽ: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."
Thẩm Trường Mi xù lông: "Anh cút đi!"
Cô dùng sức nên đã tác động vào vết thương, chân mày nhíu chặt lại hết cỡ.
Thẩm Kỳ Ngộ ngồi xuống mép giường muốn kiểm tra vết thương cho cô nhưng bị Thẩm Trường Mi né tránh.
Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay vuốt ve vành tai cô: "Em đã biết mình sai ở đâu chưa?"
Thẩm Trường Mi nhìn anh chằm chằm, lông mi khẽ lay động.
"Lần sau còn dám nói linh tinh nữa không?"
Thẩm Trường Mi cụp mắt, tự bản thân cũng cảm thấy chột dạ, cô biết hôm đó lời nói của cô có phần quá đáng, nhưng dường như mỗi lần ở trước mặt anh cô đều không muốn dễ dàng nhượng bộ.
...
Thẩm Trường Mi nằm viện một tuần, tối nào Thẩm Kỳ Ngộ cũng đến thăm cô một lúc rồi rời đi.
Mấy hôm nay cô đã có thể ăn đồ ăn bình thường, nằm trên giường vừa xem di động vừa bật phim truyền hình trên TV, bỗng nhiên lại thèm ăn hoành thánh ở phố mười hai.
Cô nhìn thời gian trên góc phải màn hình di động, gần chín giờ tối. Cô vẫn còn đang lẩm bẩm trong lòng, ngay giây sau liền nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Thẩm Trường Mi chống người dậy nhìn: "Em đói rồi."
Chân mày Thẩm Kỳ Ngộ thoáng nhíu lại, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Em muốn ăn gì anh đi mua cho em?"
Thẩm Trường Mi ngẫm nghĩ, nói: "Em muốn ra ngoài."
Thời gian này cô đều ở lỳ trong bệnh viện, có lẽ cũng sắp không chịu nổi nữa rồi. Thẩm Kỳ Ngộ cũng biết tính cô, anh lấy quần áo treo trên móc đưa cho cô. Lúc nãy Thẩm Trường Mi đi tắm, nghĩ nghĩ dù sao cũng phải đi ngủ nên không cầm theo áσ ɭóŧ nữa. Bấy giờ cô giơ tay cởi cúc áo bệnh nhân mới nhớ ra bên trong không mặc áσ ɭóŧ. Cô nhìn Thẩm Nhị, ấp a ấp úng nói: "Anh ra ngoài trước đi."
Thẩm Kỳ Ngộ đứng ở bên cạnh giường, nhướng mày nhìn cô.
Thẩm Trường Mi cắn răng nói: "Em phải đi lấy áσ ɭóŧ."
Cả gương mặt của Thẩm Kỳ Ngộ đanh lại: "Em đừng có nói với anh mấy hôm em nằm viện đều không mặc áσ ɭóŧ?" Anh vừa nói vừa có ý ám chỉ liếc mắt nhìn cổ áo cô.
Thẩm Trường Mi giữ chặt cổ áo: "Em không hề! Lúc tối tắm xong em quên không mặc thôi!"
Đợi cô thay xong quần áo, hai người nhẹ chân nhẹ tay rón rén trốn ra khỏi bệnh viện.
Lên trên xe, Thẩm Kỳ Ngộ cắm chìa khóa vào ổ khóa, hỏi cô: "Em muốn đi đâu?"
Thẩm Trường Mi hạ cửa sổ xe xuống: "Phố mười hai, em muốn ăn hoành thánh ở đó."
Thẩm Kỳ Ngộ nhấn chân ga cho xe chạy đi, Thẩm Trường Mi nhìn quang cảnh đường phố phồn hoa rực rỡ bên ngoài cửa sổ, bấy giờ mới cảm thấy dễ chịu một chút, suốt cả ngày chỉ ở trong bệnh viện khiến cô sắp mốc meo luôn rồi.
Bà chủ cửa tiệm hoành thánh Chu Ký trông thấy hai người thì có chút kinh ngạc.
Mặc dù là buổi tối nhưng khách khứa trong quán vẫn rất đông đúc. Hai người ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, gọi hai bát hoành thánh nhỏ. Đồ ăn vẫn còn chưa bưng lên đã lại trông thấy một đôi nam nữ đi vào quán.
Thẩm Thừa Đông mặc áo khoác lông dê màu nâu nhạt, bên trong là áo len cao cổ màu đen, gương mặt tuấn tú điển trai, cả người toát lên một vẻ dịu dàng tao nhã. Bên cạnh anh ấy là Chử Khuynh đã lâu lắm rồi không gặp.
Thẩm Trường Mi còn chưa lên tiếng, Thẩm Thừa Đông đã nhìn thấy hai người, anh ấy thong thả bước đến gần: "Sao hai đứa lại ở đây?"
Chử Khuynh cũng rất thân thiết với Trường Mi và Thẩm Nhị, cô ấy dịu dàng gọi một tiếng: "Chị Trường Mi, anh hai."
Thẩm Trường Mi giơ tay chống cằm, ánh mắt xoay vòng ở giữa hai người Thẩm Thừa Đông và Chử Khuynh: "Đương nhiên là đến ăn đêm rồi."
Thẩm Nhị là người tinh ý, tâm tư của Chử Khuynh dành cho Thẩm Thừa Đông từ trước lúc Chử Khuynh còn chưa ra nước ngoài Thẩm Nhị đã nhìn thấu rồi. Liếc nhìn hai người họ, anh trêu chọc: "Em được đó Điềm Điềm, nhanh như vậy đã thu phục được chú nhỏ của anh rồi à?"
Chử Khuynh tên thật là Chử Khuynh Điềm, trong lúc nhập tên vào hộ khẩu không hiểu người nhân viên đó làm ăn kiểu gì. Mà bố Chử cũng là người cẩu thả, nhập xong hộ khẩu là vứt luôn hộ khẩu vào trong ngăn kéo. Mãi đến khi Chử Khuynh lên cấp hai làm giấy tờ yêu cầu cần có hộ khẩu, lúc đó mới phát hiện tên trên hộ hậu lại chỉ có đúng hai chữ Chử Khuynh.
Thủ tục đổi tên phức tạp, bố Chử lại bận nên chuyện này cứ để mặc vậy, cuối cùng Điềm Điềm lại trở thành nickname của cô ấy.
Thẩm Thừa Đông thấy Chử Khuynh bị hai người họ trêu chọc thì cảm thấy hơi khó chịu, thế là anh ấy chuyển chủ đề lên trên người Trường Mi: "Bệnh viện cho phép em xuất viện rồi à?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Trường Mi tắt ngấm, cô nhìn Thẩm Thừa Đông, lắp bắp nói: "Vẫn chưa."
Thẩm Thừa Đông nhìn Thẩm Nhị: "Bệnh viện chưa cho xuất viện mà cháu lại đưa Trường Mi ra ngoài là sao?"
Thẩm Kỳ Ngộ vẫn thản nhiên như không: "Ăn đêm xong cháu sẽ đưa cô ấy quay về bệnh viện."
Bốn người ngồi chung một bàn, tới lúc ăn xong đã gần mười giờ đêm.
Ở bãi đậu xe tạm biệt nhau, Thẩm Kỳ Ngộ lái xe đưa Trường Mi về bệnh viện.
Thẩm Trường Mi thay quần áo rồi nằm xuống giường, thấy Thẩm Kỳ Ngộ không có ý rời đi, cô hỏi: "Anh không về sao?"
Thẩm Kỳ Ngộ cởϊ áσ khoác ném sang một bên: "Hôm nay anh ngủ ở đây với em."
Nói xong, Thẩm Kỳ Ngộ vén chăn nằm xuống giường. Thẩm Trường Mi nói: "Em vẫn chưa đồng ý đâu!"
Thẩm Kỳ Ngộ ôm cô vào lòng, hôn môi cô: "Không đồng ý cũng phải đồng ý, ai bảo lần trước em chọc giận anh!"
Dứt lời, anh thò tay đi tắt đèn.
Hai người chen chúc trên giường bệnh chật chội, Thẩm Trường Mi không an phận muốn lật người. Thẩm Kỳ Ngộ bị cô quấy rầy, ngọn lửa trong người bùng cháy, anh giữ chặt eo cô lại: "Nằm im!"
Thẩm Trường Mi phát giác ra được sự khác thường, vành tai bỏng rẫy, cô thấp giọng oán giận: "Lưu manh!"
Thẩm Kỳ Ngộ cắn tai cô, cười khẽ: "Có người đàn ông nào ôm phụ nữ trong lòng mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh? Hm?" Anh lại sát bên tai cô thì thầm thêm mấy câu.
Thấy cô xấu hổ đỏ bừng mặt, Thẩm Kỳ Ngộ cười đùa hí hửng: "Một lần lạ hai lần quen, xấu hổ gì chứ?"
Thẩm Trường Mi kéo chăn che kín đầu, tức tối nói: "Anh im miệng!"
...
Vì xảy ra chuyện lần này nên bà Cố đã nghiêm khắc ra lệnh cho Thẩm Trường Mi quay về nhà cũ sống nửa tháng. Thẩm Trường Mi cho dù có giải thích cam đoan rằng hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa thì bà Cố cũng vẫn không chịu thay đổi ý định.
Hết cách, mấy bữa nay Thẩm Trường Mi đều sống ở nhà cũ.
Hôm nay, Thẩm Trường Mi tan làm lái xe về nhà thì gặp phải Lan Linh.
Lan Linh nhìn thấy Trường Mi liền hỏi: "Nghe nói mấy hôm trước em nằm viện, chị vì bận bĩu chuyện tốt nghiệp trong lớp nên không có thời gian đi thăm, em bây giờ đã đỡ chưa?"
Thẩm Trường Mi nói: "Chỉ là viêm ruột thừa thôi, không có chuyện gì to tát đâu ạ."
Lan Linh gật gật đầu, lại xoay người nói chuyện tiếp với bà Cố.
Thẩm Trường Mi về phòng đi tắm, nghĩ đến việc Lan Linh đang ở dưới nhà, thế là cô cố ý lề mề mãi không chịu xuống. Thành thật mà nói Thẩm Trường Mi cũng không thể hiểu nổi tại sao Lan Linh lại bài xích mình đến vậy? Trước kia cô tưởng vì chuyện của Mạnh Thanh, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại dường như không hề đơn giản như vậy.
Dì lên tầng gọi cô xuống ăn cơm, Thẩm Trường Mi vừa lau tóc vừa nói với dì: "Dì, dì nói với bà Cố bây giờ cháu không đói, đợi lát nữa cháu xuống ăn sau ạ."
Bà Cố thấy Trường Mi không muốn ăn thì cũng không nói gì cả.
Lan Linh ăn cơm với bà Cố, lại ngồi nói chuyện với bà thêm một lúc rồi mới rời đi.
Ở ngoài huyền quan thay giày, ánh mắt vô ý liếc nhìn thấy đôi giày cao gót màu da, Lan Linh chỉ cảm thấy sao mà lại quen mắt đến thế, nhíu mày nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra đã nhìn thấy đôi giày cao gót này ở đâu.
~Hết chương ~