Thẩm Trường Mi cầm di động, suy nghĩ hoảng hốt, Thẩm Thừa Đông ở đầu bên kia gọi cô tận mấy lần cô mới hoàn hồn: "Được, bây giờ em tới ngay."
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, cô cầm chìa khóa xe mở cửa chạy ra ngoài.
Cắm chìa khóa vào ổ xe, tay đang đặt trên vô lăng không ngừng run rẩy, cô hít sâu một hơi, dốc sức nói với bản thân rằng phải bình tĩnh, không được suy nghĩ lung tung, không được tự mình dọa mình.
Tự ra ám thị mấy lần ở trong lòng, bấy giờ mới bình tĩnh vòng tay lái cho xe lái đi.
Thế nhưng trong lòng vẫn không khống chế được sự sợ hãi, một năm trước bà đã bị xuất huyết não một lần, bây giờ lại bị lại, e là sẽ càng nguy hiểm hơn.
Xe chạy một mạch đến bệnh viện Hưng Hoa, xuống xe, cô chạy thẳng tới Khu nội trú. Thang máy đang đi lên, trong lòng cô gấp gáp nóng như lửa đốt, không đợi được nên cô chạy tới cầu thang ở bên cạnh chạy một mạch lên trên. Giữa chừng, vì chạy quá nhanh nên chân vấp phải bậc thang, đôi dép vải làm bằng bông bị rơi mất một cái cô cũng chẳng còn thời gian quay lại nhặt.
Tới lúc cô chạy lên tầng ba, nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh có rất nhiều người, có Viện trưởng của bệnh viện Hưng Hoa, còn có cả những người quen biết những người không quen biết.
Thẩm Thừa Đông từ phòng bệnh ra ngoài, anh ấy là người nhìn thấy Trường Mi trước tiên, cô mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh, ống quần còn xắn lên một gấu vẫn chưa bỏ xuống, đi chân đất, tóc tai bù xù rối rắm, đôi mắt đỏ quạch như một con thỏ con.
Thẩm Thừa Đông giơ tay day day giữa hai hốc mắt, sắc mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt, anh ấy đứng vững trước mặt Thẩm Trường Mi, giọng khàn khàn: "Vào trong đi."
Đột nhiên Thẩm Trường Mi không dám tiến lên trước nữa, cô lắc đầu, vừa muốn mở miệng thì nước mắt đã lã chã thi nhau rơi xuống: "Anh, bà Cố không sao đâu, có đúng không?"
Cô khóc nức nở nhìn chằm chằm Thẩm Thừa Đông, Thẩm Thừa Đông chỉ nói khẽ: "Em vào trong gặp mẹ đi."
Trong lòng cô nảy sinh sợ hãi, xoay người muốn rời đi: "Không, em không vào, bà chắc chắn không sao!"
Thẩm Thừa Đông giữ chặt bả vai cô lại, thanh âm trầm hẳn xuống: "Thẩm Trường Mi, đừng ương bướng nữa, đi vào trong!"
Thẩm Trường Mi ngơ ngác nhìn Thẩm Thừa Đông, cô hít sâu một hơi, siết chặt tay lại thành nắm đấm, nhấc chân đi vào trong phòng bệnh, vừa vào tới cửa liền nghe thấy bác sĩ nhìn về phía bọn họ nói: "Thời gian từ trần vào chín giờ mười phút, mong gia đình kiềm nén đau thương!"
Những lời đó giống như tiếng nổ bên tai Thẩm Trường Mi, mặt cô trắng bệnh như tờ giấy trắng, cô nhìn chằm chằm vào miệng của người bác sĩ đó, không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy khuôn miệng mấp máy không ngừng, cô thử dựa vào khẩu hình miệng của bọn họ đoán ra đôi câu ba lời ngắn gọn, nhưng não bộ lại đau nhức khủng khiếp.
Những chuyện sau đó Thẩm Trường Mi không còn biết gì nữa.
Chỉ biết lúc cô tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong một phòng bệnh.
Cô hơi nghiêng đầu, trong phòng bệnh vẫn còn một người, Thẩm Kỳ Ngộ đang dựa người ra sau ghế sofa nghỉ ngơi, trên người anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, mà áo sơ mi còn nhăn nhúm hết cả lại, chân mày nhíu chặt, dễ dàng nhận thấy anh cũng không hề dễ chịu chút nào.
Thẩm Trường Mi nghĩ, tối nay có lẽ tất cả mọi người đều không ai dễ chịu cả.
Cô vén chăn, chân vừa chạm vào đôi dép vải thì Thẩm Kỳ Ngộ như phát giác ra nên cũng lập tức mở mắt.
Trong phòng bệnh chỉ bật một ngọn đèn, ánh sáng lờ mờ.
Tầm mắt của hai người giao nhau trong bóng tối, tay đang đặt trên giường của Thẩm Trường Mi bấu vào tấm nệm, mím chặt môi.
Hai người không ai chịu mở miệng.
...
Ngày đưa linh cữu của bà Cố đến nơi an táng là một ngày mưa phùn ẩm ướt.
Người đến rất đông, bao gồm người từng là cấp dưới của bà Cố, gia đình từng có qua lại thân thiết với ông cụ Thẩm, và còn cả bạn bè trong giới chính trị của Thẩm Văn An. Khung cảnh long trọng, xe con màu đen nối đuôi nhau chạy trên con đường giữa núi, uy nghiêm dũng mãnh.
Thẩm Trường Mi nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì mưa phùn nên núi non trông càng trở nên tươi tốt hơn.
Nước mưa rơi trên cửa sổ xe, quanh co uốn lượn tản ra xung quanh.
Đợi tới lúc đoàn người xuống núi đã là năm rưỡi chiều.
Mưa vẫn rơi không ngừng, phía chân trời là một mảng đen kịt.
Thẩm Thừa Đông vốn dĩ muốn đưa Thẩm Trường Mi về tiểu khu Ngự Cảnh, nhưng cô lại nhất quyết đòi về nhà cũ, Thẩm Thừa Đông cũng chỉ đành nghe theo cô, anh ấy để Chử Khuynh tạm thời ở lại bên cạnh cô, vì những chuyện còn lại vẫn cần anh ấy và Thẩm Văn An hai người họ xử lý.
Dì giúp việc trong nhà nhìn thấy Thẩm Trường Mi, mắt đỏ ửng, bà nắm lấy tay cô, nói: "Đều tại dì, nếu dì lên tầng xem bà nhà sớm một chút có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
Thẩm Trường Mi bình ổn lại tinh thần, an ủi dì mấy câu, nói chuyện xảy ra như này cũng chẳng có ai mong muốn cả. Mấy hôm nay cô liên tục sốt cao, nhiệt độ không hạ được, vô cớ cảm thấy hơi lo sợ.
Thẩm Trường Mi với dì nói chuyện thêm một lúc, cô lên tầng về phòng nghỉ ngơi, Chử Khuynh luôn đi theo cô, Thẩm Trưởng Mi bất lực lên tiếng nói với Chử Khuynh: "Em đi tìm anh chị đi, chị không sao."
Mặt Chử Khuynh lộ vẻ do dự, Thẩm Trường Mi lại nói thêm mấy câu, nói thẳng bản thân muốn đi ngủ rồi, Chử Khuynh trước lúc đi vẫn còn dặn dò cô có chuyện gì nhớ phải nói với cô ấy, Thẩm Trường Mi dở khóc dở cười, nói cô ấy yên tâm, cô tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ngốc nghếch nào đâu.
Chử Khuynh lúc đó mới an tâm rời đi.
Quả thật Thẩm Trường Mi có hơi buồn ngủ, cô nằm trong chăn ngủ một lúc, nhưng ngủ không yên ổn chút nào, áng chừng được khoảng nửa tiếng là cô tỉnh dậy rồi. Muốn ngủ tiếp nhưng chẳng thể nào ngủ được nữa.
Cô đứng dậy đi dép lê ra mở cửa, sau đó đi vào trong phòng của bà Cố.
Cô đẩy cửa ra, đồ đạc bên trong vẫn còn nguyên như cũ, chăn được gấp thành hình dọc dài, đó là thói quen trước kia của ông bà. Khi còn nhỏ, hễ cô ngủ dậy là chăn chiếu lại lộn tùng phèo hết cả lên, cô cũng để kệ không thèm đả động đến.
Nhưng cứ mỗi lần tan học về nhà là sẽ nhìn thấy chăn trên giường của mình được gấp thành hình dọc vô cùng ngay ngắn chỉnh tề.
Sống mũi chua xót, Thẩm Trường Mi ngồi trên sàn dưới cuối giường, không nhịn được vùi đầu vào trong đầu gối.
Yên lặng, kiềm chế.
Chỉ có những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống sàn nhà bằng gỗ nâu tạo thành những vệt nước nhỏ vụn.
...
Vì chuyện bà Cố qua đời nên Lâm Hợp Nghi đã đặc biệt phê chuẩn cho Trường Mi nghỉ phép một tuần.
Tiêu Dao không biết nghe ngóng được chuyện này ở đâu, sau khi tan làm cô ấy vội chạy tới thăm cô.
Lúc Tiêu Dao đến, Thẩm Trường Mi đang gội đầu, nghe thấy chuông cửa thì chỉ còn cách ôm cả đầu đầy bọt xà phòng ra mở cửa. Mở cửa xong cô ném cho Tiêu Dao một câu: "Em tự vào trong ngồi chơi trước đi." Sau đó lại chạy vào trong nhà vệ sinh.
Cô tắm gội xong ra ngoài, Tiêu Dao đã tự mở TV lên xem từ lâu, xếp bằng chân ngồi trên sofa cầm điều khiển từ xa chuyển kênh TV.
Thẩm Trường Mi vừa lau tóc vừa hỏi cô ấy: "Em ăn tối chưa?"
Tiêu Dao đáp: "Vẫn chưa. Trường Mi, chị phải xuống bếp nấu cơm bù đắp cho em đấy, ai bảo chị mấy hôm nay không đi làm, toàn bộ công việc trong văn phòng đều đổ dồn hết lên trên người em!"
Thẩm Trường Mi biết thừa vì sao cô gái này đến tìm mình, nhưng cô cũng không vạch trần, cười nói: "Nhất trí, em muốn ăn gì, nhưng mà nói trước là tài nấu nướng của chị không tốt đâu, chi bằng chúng ta ra ngoài ăn đi?"
Tiêu Dao gật đầu.
Thẩm Trường Mi sấy khô tóc, thay quần áo, sau đó hai người đi ra ngoài.
Mục đích ban đầu của Tiêu Dao chỉ là đến thăm cô nên hai người cũng tìm bừa một quán ăn rồi đi vào. Giữa chừng, Tiêu Dao nhắc đến những tin đồn thú vị trong công ty phiên dịch với cô, Thẩm Trường Mi cũng cười mấy tiếng phụ họa theo.
Hai người ăn xong, Thẩm Trường Mi đưa Tiêu Dao về nhà. Trên đường đi, Tiêu Dao hỏi cô khi nào thì đi làm lại, Thẩm Trường Mi nói: "Hai hôm nữa."
Tiêu Dao gật gật đầu, cô ấy lại kể với Trường Mi về một tin đồn được rêu rao dạo gần đây trong công ty, đại ý là không biết ai làm rò rỉ tin tức, nói rằng công ty quyết định cung cấp hai xuất ra nước ngoài bồi dưỡng ba năm.
Đồng nghiệp trong công ty bàn luận sôi nổi, đúng lúc Lâm Hợp Nghi vừa mới được đề bạt, chức vụ Phó trưởng phòng chỉ tạm thời do một người có thâm niên trong bộ phận thay thế, vì vậy khi chuyện bồi dưỡng được đưa ra vào thời điểm quan trọng này, không khỏi khiến cho người ta suy nghĩ nhiều.
Thẩm Trường Mi ngược lại vẫn bình thản như cũ, Tiêu Dao thở dài một hơi, nói: "Cũng không biết hai xuất ra nước ngoài bồi dưỡng này sẽ rơi xuống đầu ai đây?"
~Hết chương ~