Editor. shpdarn
Đối với lời mời của Thẩm Kỳ, Chu Tư Đồng quyết đoán từ chối: "Xin lỗi, có lẽ tôi không thể đi rồi."
Thẩm Kỳ khó hiểu: "Vì sao?"
Cô gái nhỏ này luôn có hành động nằm ngoài dự kiến của anh.
Chu Tư Đồng không biết nên lấy lý do gì. Cô không thể nói mình không muốn tham gia những tình tiết có trong cốt truyện, chỉ muốn đơn giản sống những ngày tháng yên ổn.
Nhưng cô vẫn kiên trì: "Thực xin lỗi. Nhưng ngày đó e là tôi thật không đi được."
Thẩm Kỳ cũng không thể nói thêm gì nữa. Tuy trong lòng anh áy náy với Chu Tư Đồng, nhưng nói cho cùng hai người cũng không thân đến vậy, anh không thể ép Chu Tư Đồng làm những chuyện cô không muốn được.
Vì thế sau đó Thẩm Kỳ khách sáo cáo từ Chu Tư Đồng, ra cửa. Chu Tư Đồng cũng lịch sự tiễn anh đến cửa.
Nhưng ngay ngày hôm sau Chu Tư Đồng đến trường, sau khi Thẩm Tụng Viện đến, ngồi xuống câu đầu tiên của cô chính là: "Tư Đồng, sau kì thi cuối kì là sinh nhật mười tám tuổi của mình. Mình định tổ chức tiệc, cậu tới tham gia đi."
Chu Tư Đồng vẫn như cũ cự tuyệt.
Thẩm Tụng Viện liền có chút buồn bã, vẻ mặt không vui nói: "Tư Đồng, sau tiệc sinh nhật là mình phải ra nước ngoài rồi, đến lúc đó không biết bao giờ mới có thể gặp lại cậu nữa, cậu thật sự không tham gia tiệc sinh nhật của mình sao?"
Chu Tư Đồng quay sang nhìn Thẩm Tụng Viện.
Thiếu nữ khuôn mặt tròn trịa, trong ánh mắt tràn đầy ý cầu khẩn.
Trong lòng Chu Tư Đồng liền có chút do dự. Thẩm Tụng Viện đối xử với cô khá tốt, cô cũng rất nghiêm túc với tình bạn này.
Mà Thẩm Tụng Viện vừa thấy Chu Tư Đồng có vẻ mềm lòng, trong lòng hứng khởi. Nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ, ngược lại lại làm bộ như sắp khóc đến nơi, lôi kéo tay Chu Tư Đồng không ngừng lắc lắc: "Tư Đồng cậu đi đi mà. Cậu nghĩ kĩ xem, sau đó rất lâu rất lâu cậu sẽ không được gặp mình nữa, chẳng lẽ cậu không nuối tiếc sao? Tiệc sinh nhật này của mình cậu thật sự không đi sao?"
Chu Tư Đồng tiếp tục do dự. Thẩm Tụng Viện lại bám riết không tha vừa lắc lắc tay cô, vừa mềm giọng nài nỉ. Vì thế cuối cùng Chu Tư Đồng cũng đành phải đồng ý.
Sau đó là kì thi cuối kì tăm tối. Đến khi có kết quả, Chu Tư Đồng không sai lệch vẫn là hạng nhất toàn ban.
Kì thi qua đi, sinh nhật Thẩm Tụng Viện cũng đến.
Thẩm Tụng Viện sáng sớm đã gọi báo cho cô địa điểm tổ chức tiệc, lại ngàn dặn dò vạn dặn dò nói: "Lúc đó cậu nhất định phải tới đấy Tư Đồng."
Chu Tư Đồng gật đầu: "Ừ, mình nhất định sẽ đi."
Bởi vì là nghỉ đông, cho nên Chu Tư Đồng hiếm khi mới được ngủ nướng như vậy.
Sau khi rời giường cô đi đánh răng rửa mặt, làm bữa sáng. Sau đó cô mở tủ quần áo của mình, tìm quần áo của nguyên chủ, nghĩ xem lát nữa phải mặc quần áo thế nào đến sinh nhật Thẩm Tụng Viện.
Dù sao kiếp trước cô cũng là thiên kim con nhà giàu, chuyện ăn mặc hàng ngày cũng rất để ý, tất nhiên sẽ không mặc áo đồng phục quần jeans đi sinh nhật Thẩm Tụng Viện. Vẫn phải chăm chút ăn mặc một chút mới được.
Cũng may nguyên chủ mù quáng sùng bái hàng hiệu, cho nên đòi mẹ Đinh mua cho rất nhiều quần áo. Tuy mấy nhãn hiệu này trong mắt Chu Tư Đồng cũng không tính là gì, nhưng so với đồng phục quần jeans thì vẫn hơn.
Lựa một hồi, cô bèn chọn một bộ váy voan dài tay hoa trắng nhỏ màu xanh đen. Nghĩ dù sao bây giờ cũng là mùa đông, vài ngày nay nhiệt độ chợt hạ xuống, cho nên lại mặc bên ngoài chiếc váy một chiếc áo len không tay xẻ tà màu vàng nghệ, bên ngoài mặc một chiếc áo bông dài màu đen, kéo khoá áo lên, lại lấy một đôi giày thể thao màu trắng ra xỏ vào, sau đó cô mở cửa ra ngoài.
Nguyên chủ Chu Tư Đồng thích sưu tầm các loại quần áo xinh đẹp, nhưng đối với giày lại không có yêu thích lớn như vậy. Cho nên Chu Tư Đồng chọn tới chọn lui cũng không tìm được đôi nào thích hợp, cuối cùng bèn chọn đôi giày thể thao đơn giản màu trắng này. Dù sao giày trắng cũng dễ phối quần áo. Mặc dù bây giờ có hơi lạnh, nhưng lát nữa tới nhà hàng sẽ có máy sưởi, sẽ không lạnh như vậy nữa.
Lúc Thẩm Tụng Viện nói cho cô địa chỉ nhà hàng cô đã tra qua rồi, từ cửa tiểu khu lên một chiếc xe buýt, trên đường lại xuống xe đổi một chuyến xe buýt khác, vậy là có thể đến gần với địa điểm kia.
Một đường xe buýt đi chậm rãi, bên ngoài sắc trời cũng dần tối lại, hai bên ánh đèn neon lập loè.
Chu Tư Đồng ngồi ở hàng ghế cuối cùng, hai tay nhét vào túi áo bông, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe buýt thứ hai đến trạm dừng cô liền đi xuống, đôi tay nhét trong túi áo đi về phía trước.
Trời tối, gió cũng càng lớn. Thành phố này chính là như vậy, vừa đến mùa đông thì cả ngày đều ẩm ướt lạnh lẽo, cái lạnh như thấm vào tận xương. Chu Tư Đồng đội mũ áo lên, lại kéo khoá lên tận cổ, đôi tay đặt trong túi áo, tiếp tục đi về phía trước.
Đến nhà hàng, cô vừa mới bước vào cửa, liền nghe được phía sau truyền đến âm thanh kinh ngạc: "Chu Tư Đồng?"
Cô theo tiếng nói quay đầu lại, liền thấy Trần Oánh Oánh. Đứng bên cạnh cô ta là một người phụ nữ trung niên, hai người trông có vài phần giống nhau, nhìn có thể thấy là hai mẹ con.
Chu Tư Đồng hơi gật đầu với Trần Oánh Oánh, coi như chào hỏi.
Trần Oánh Oánh trong mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vẻ mặt lại nổi lên vài phần khinh thường: "Cậu tới đây làm gì?"
Cô ta vừa thấy Chu Tư Đồng liền không vui. Vì mấy lần trước đều ăn mệt trong tay Chu Tư Đồng, hơn nữa ở trường còn bị cô đoạt nổi bật.
Chu Tư Đồng trong lòng cũng có chút không cao hứng. Câu nói kia của Trần Oánh Oánh tràn đầy ý khinh bỉ cùng khinh thường, ngụ ý chính là nơi này không phải chỗ cô nên đến.
Cô không đáp lại. Sao cô phải trả lời Trần Oánh Oánh.
Mà lúc này Trần Oánh Oánh cũng hiểu được. Cô ta cười nhạt một tiếng: "Cậu đến tham gia tiệc sinh nhật của Tụng Viện?"
Ở đây không có bạn học khác, cô ta cảm thấy bản thân không cần phải giả vờ giả vịt làm gì. Hơn nữa trong lòng cô ta thật sự không hoan nghênh Chu Tư Đồng, cho nên bèn dốc sức bôi nhọ cô.
Mẹ cô ta là Tôn Thanh Như cũng đang đánh giá Chu Tư Đồng.
Thiếu nữ tuy rằng lớn lên ngoại hình không tệ, nhưng áo bông trên người vừa nhìn là biết không phải nhãn hiệu nổi tiếng, chân lại chỉ đi một đôi giày thể thao, nhìn là biết gia cảnh chắc chắn không tốt.
Tôn Thanh Nhu liền không để Chu Tư Đồng vào mắt.
"Viện Viện tốt xấu gì cũng là tiểu thư thế gia, sao tiệc sinh nhật mười tám tuổi trọng đại như vậy lại mời đến một bạn học không có tư cách thế này chứ? Như vậy thật quá bất cẩn."
Giọng nói Tôn Thanh Như giống hệt con gái bà ta, vừa thanh vừa nhu, chẳng qua lời này vừa nghe đã biết là không có ý tốt gì.
Chu Tư Đồng liếc mắt một cái đánh giá Tôn Thanh Nhu.
Váy đen bó sát người, áo khoác lông trắng, chân đi giày cao gót mũi nhọn đế mảnh màu nude, hoa hai kim cương cùng nhẫn kim cương trên tay được đèn pha lê trên trần rọi xuống rực rỡ lấp lánh.
"Dì à," Chu Tư Đồng đôi tay xỏ trong túi áo, nghiêng đầu nhìn bà ta, khóe môi hơi cong lên, "Dì trang điểm như vậy, thật làm con nhớ tới nhân vật gái hồng lâu Thượng Hải trong mấy bộ phim cũ. Chẳng qua mấy cô gái hồng lâu đó so với dì thì trẻ tuổi hơn nhiều."
() Gái hồng lâu: đại khái là gái chuyên tiếp khách giàu có, gái bao, tình nhân.
Con mẹ nó, đây chẳng phải ý nói bà ta là kỹ nữ sao?
Tôn Thanh Nhu lập tức biến sắc. Trần Oánh Oánh đứng cạnh bà ta cũng tái mặt, mở miệng lớn tiếng: "Chu Tư Đồng, cô mới nói gì?"
"Hai lỗ tai của cô để trang trí à? Không nghe thấy lời tôi nói? Hay là đầu óc cô không đủ nhanh nhạy, nghe không hiểu ý trong lời tôi?"
Chu Tư Đồng không cam lòng yếu thế, lập tức bật lại.
Cái gọi là người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người, Chu Tư Đồng cô không phải người dễ bắt nạt như vậy.
Trần Oánh Oánh bị mấy lời này của cô chọc tức đến phát run, Tôn Thanh Nhu cũng nổi giận, hai bước chạy tới, giơ tay định cho Chu Tư Đồng một cái tát.
Chu Tư Đồng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng cười lạnh, được, nếu chính bà muốn tìm chết tôi đây liền thành toàn cho bà.
Đến tên côn đồ cô còn dám dùng chai rượu đối phó lại, huống chi chỉ là Tôn Thanh Nhu thoạt nhìn kiều kiều nhược nhược thế này. Cô mặc kệ đối phương có là trưởng bối hay không. Trưởng bối thì có thể tùy tiện đánh người chửi người, vãn bối như cô lại chỉ có thể chịu đựng à?
Nhưng thật đáng tiếc, không có cơ hội cho cô ra tay rồi.
Cô chỉ vừa định nhấc chân, còn chưa kịp đá tới bụng Tôn Thanh Nhu, đã nghe được âm thanh lạnh lùng của Thẩm Kỳ ở bên cạnh truyền tới: "Bác gái, bác đang làm gì vậy?"
Chu Tư Đồng quay đầu nhìn sang. Liền thấy Thẩm Kỳ bước nhanh tới bên này.
Anh mặc một thân âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng cùng áo lông cừu mỏng màu xám.
Trắng, đen, xám vốn mặc lên sẽ có hiệu quả nghệ thuật, hơn nữa Thẩm Kỳ vóc dáng cao lớn, khí chất cao quý, lại càng khiến anh toát lên vẻ không tầm thường. Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng có thể nhận ra anh giữa chốn đông người.
Chỉ là hiện tại khuôn mặt anh tuấn phủ sương, ánh mắt lạnh băng, một chút ôn hoà như có như không trước đây cũng không còn sót lại gì.
Tôn Thanh Nhu nhìn anh như vậy, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cỗ khí lạnh, cánh tay đang giơ lên kia cũng không còn dám đánh xuống nữa.
Mà Thẩm Kỳ lúc này đã đi tới, đứng bên cạnh Chu Tư Đồng. Cúi đầu dùng ánh mắt dịu dàng hỏi han cô có sao không.
Chu Tư Đồng lắc đầu. Thẩm Kỳ lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tôn Thanh Nhu và Trần Oánh Oánh phía đối diện.
Trần Oánh Oánh đã sớm rưng rưng, nước mắt như sắp tuôn ra đến nơi, giọng nói lại càng mềm mại, tràn đầy ủy khuất: "Kỳ ca ca, vừa rồi bạn học này mắng mẹ em là gái hồng lâu. Mẹ em nhất thời tức giận, cho nên mới động tay, cũng chỉ muốn hù dọa cậu ta mà thôi, không phải thật sự muốn đánh người."
Trần Oánh Oánh tất nhiên không để cho mẹ mình phải gánh cái danh xấu tuỳ tiện đánh người, cho nên cướp lời nói trước chuyện Chu Tư Đồng mắng mẹ cô ta là gái hồng lâu, như vậy mẹ cô ta ra tay muốn đánh Chu Tư Đồng cũng là dễ hiểu. Huống chi cô ta còn nói mẹ mình chỉ dọa Chu Tư Đồng thôi, không phải muốn đánh thật.
Nhưng còn chuyện mẹ mình chế giễu Chu Tư Đồng trước cô ta tuyệt nhiên không nói ra.
Chu Tư Đồng lòng sáng như gương, lập tức cười nhạo một tiếng, ngay sau đó khinh thường quay đầu đi.
Cô không thể vừa mắt nổi loại người hai mặt như Trần Oánh Oánh. Có bản lĩnh thì thẳng thắn đối đầu, diễn cái trò đáng thương vô tội làm gì.
Cô cười nhạt một tiếng, vẻ mặt mỉa mai quay đầu đi nhìn cây quất cảnh trong góc phòng.
Thẩm Kỳ liếc mắt nhìn Trần Oánh Oánh một cái, không để ý đến bộ dạng lê hoa đái vũ nhu nhược động lòng người của cô ta, sau đó nhìn về phía Tôn Thanh Nhu.
"Bác gái, Chu tiểu thư khách cháu mời đến. Cô ấy nếu có chỗ nào đắc tội bác, vậy cháu thay cô ấy bồi tội."
Ánh mắt anh không hiện rõ thái độ, lời nói ra tuy có vẻ khách sáo, nhưng bên trong lại tràn đầy xa cách.