"Đinh rinh rinh..." Chuông vào học reo lên, lần này tôi xác định đó đúng là chuông vào học.
Nhìn chằm chằm cô gái đứng trước bục giảng, thái độ nghiêm cẩn, nhìn chỗ nào cũng thấy dịu dàng. Tôi mỉm cười. Không biết từ khi nào trong mắt tôi chỉ có nàng. Lúc phấn khởi, nàng thùy mị. Lúc nghiêm túc, nàng khẽ cau mày. Lúc bực mình, nàng chu môi. Tất cả của tất cả đều khắc thật sâu vào tâm trí tôi.
Trên mạng từng gặp một câu: "Khi em ở đây, em là tất cả. Khi em không ở đây, tất cả chỉ là em." Lúc ấy đọc những lời này, có chút lay động, không thể không cảm thán câu này bác đại tinh thâm. Chỉ vài từ đơn giản đã có thể bao hàm rất nhiều tình cảm, nhớ nhung, sự nồng nàn và ỷ lại của tình yêu. Nếu lúc ấy chỉ vỏn vẹn gần như rung động và cảm thán, thì bây giờ, lại thêm chút tán thành, bởi vì: Vũ, khi em ở đây, em là tất cả. Khi em không ở đây, tất cả chỉ là em.
"Hi? Hi?" A Văn quơ quơ tay trước mặt tôi, đẩy tôi một cái, "Này!"
"Hả? Cái gì?" Tôi sực tỉnh, hoàn hồn, gầm gừ. Chợt phát hiện cả lớp đều đang nghiêng mặt nhìn tôi. Không khỏi đại quẫn.
"Mau đứng lên, cô bảo cậu đọc bài 《 cá là thứ tôi muốn 》 kìa." A Văn dùng sách che miệng, lí nhí mách tôi.
"Hả? E hèm." Tôi tằng hắng, "《 Cá là thứ tôi muốn 》 trích từ 《 Mạnh Tử • Cáo Tử thượng 》. Cá là thứ tôi muốn. Bàn chân gấu cũng là thứ tôi muốn. Nếu tôi không thể có cả hai, tôi sẽ thả cá đi, và lấy bàn chân gấu. Vì vậy, tôi thích sống, tôi cũng thích công bằng. Nếu tôi không thể giữ cả hai, tôi sẽ để cuộc sống đi, và chọn sự công bằng..."
Đọc xong, lại phát hiện ban đầu mọi người nghiêng mặt nhìn tôi, bây giờ còn trố cả hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Bị nhìn tới xấu hổ: "Nhìn cái gì thế hả?"
Có hơi khó chịu, không phải cô bảo tôi đọc bài sao, chắc uống lộn thuốc rồi, đứa nào mặt cũng ngu ngu, tụi nói nhìn đến nỗi toàn thân tôi nổi da gà. Ngẩng đầu đối diện nụ cười cùng sự dịu dàng của Vũ, ngay lập tức tôi biến thành bộ mặt Hán gian:
"Cô, đọc xong rồi."
"Ây, chuẩn bị bài rồi à?" Vũ hạ giọng hỏi.
"Hử? Dạ. Chuẩn bị rồi, chuẩn bị rồi." Tôi ưỡn ngực, vẫn là bộ mặt Hán gian.
"Ừm, tốt lắm, bài này không nhất thiết phải học thuộc lòng, có thể đọc trôi chảy như Thẩm Hi, đúng là không dễ dàng. Thái độ học rất nghiêm chỉnh, điểm ấy mọi người nên học tập ở Thẩm Hi." Nghe xong, tôi bỗng chột dạ rồi đổ mồ hôi lạnh. Tôi nghe sao, sao có cảm giác Vũ đang tiền tung hậu dím. Giác quan thứ nhạy bén nói cho tôi biết, tôi sẽ lập tức bị phê bình.
Quả nhiên.
"Chẳng qua, Thẩm Hi, đi học phải chuyên tâm một chút, vừa rồi em rõ ràng đang thất thần."
"Rõ ràng? Không có nha. Khẳng định không có thất thần nha. Cô mới vừa bảo em đọc bài, không phải sao? Em đã đọc xong còn gì?" Tôi nói xạo. Tôi có thất thần hay không, em cũng biết? Còn biết rõ? Em là thượng đế ư?
Tiếp tục bổ sung: "Đính chính thêm, em không có thất thần, gạt cô, em là chó con."
"Hố hố..." A Văn cười ngặt nghẽo, vỗ cái bàn, giương nanh múa vuốt. Cả lớp cũng phá ra cười, chừa lại mình tôi đớ mặt nhìn quanh, không sao hiểu nổi.
"Hi à, xin lỗi nghen. Vừa rồi cô chỉ bảo cậu đừng ngẩn người, không bảo cậu đọc bài. Hố hố..." A Văn cười tới nỗi đỏ mặt, quay đầu, giải thích với tôi.
"Bốp..." Tôi đập lên lưng A Văn một cái, khí lực không quá lớn, nhưng đủ gây tiếng vang.
"Á, sao đánh người?" A Văn đưa tay xoa xoa lưng, giả bộ đáng thương nói.
"Xí, cái tôi đập không phải người." Tôi tức giận, gạt tôi? Trời, bị lừa thê thảm, mất mặt quá.
"Ờ, dù sao tôi cũng không phải chó con..." Nói xong, A Văn lại cười gục xuống bàn. Tôi tức điên. Cả lớp vẫn còn cười, náo nhiệt thiệt! Không biết từ khi nào tôi đã trở thành trò tiêu khiển của mọi người. Buồn cười lắm sao? Có cái gì hay ho mà cười? Ngẩng đầu ngó Vũ một cái, nàng cũng đang cười, nụ cười của nàng thật đẹp, ngắm mãi cũng ngắm không đã. Rồi, chó con thì chó con, chỉ cần em vui, tôi là cái gì cũng không quan trọng hết.
"Được rồi, Thẩm Hi, ngồi xuống đi. Bây giờ mọi người tiếp tục bài học." Vũ thu lại nụ cười, chuyển sang vẻ mặt nghiêm cẩn, dùng chất giọng dịu dàng nói.
Không biết là do tác dụng tâm lý, hay sự thật đúng là như vậy, tôi cảm thấy không khí buổi học hôm nay sôi nổi hơn ngày thường, khi các bạn phát biểu cũng không còn gò bó nữa. Vũ dạy cũng hào hứng hơn, cả lớp đều hết sức tập trung, không hề chuyển mắt khỏi người đứng trước bục giảng, ai cũng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cúi đầu ghi ghi.
"Thẩm Hi, em nói xem, 《 cá là thứ tôi muốn 》 dạy chúng ta đạo lý gì?" Sắp hết tiết, Vũ muốn tôi làm tổng kết?
"Cái này..." Kỳ thật, tôi biết đáp án, bài ghi chép của các lớp khác tôi đã mượn xem qua. Tôi chỉ đang do dự có nên bê y xì đoạn tổng kết của nàng nói ra hay không. Đó là lời tổng kết của nàng, nếu tôi nói ra, có tính là đạo văn thành quả lao động của Vũ không? Có phải như vậy rất không tôn trọng nàng hay không?
"Không sao đâu, nghĩ gì nói đó!" Vũ cho là tôi không biết trả lời thế nào, bèn khuyến khích nói.
"Được rồi, em cảm thấy 《 cá là thứ tôi muốn 》 dạy chúng ta, làm người phải ngay thẳng, phải phân rõ trắng đen, phải quang minh lỗi lạc, phải đối xử tử tế với người khác, không thể bởi vì bản thân tư lợi mà đánh mất đạo nghĩa. Làm người làm việc chính yếu không phải là không thẹn với lòng sao?" Tôi trịnh trọng nói ra suy nghĩ trong đầu, tôi cho rằng Mạnh Tử lão tiên sinh đã nghĩ như vậy.
"Ừ, đúng, có thể nói như vậy. Ngồi xuống đi. Phương hướng lý giải của Thẩm Hi là đúng, các em có thể hiểu theo cách này. Bởi vì ngữ văn không có đáp án chính xác, cô cũng không thể nói cho các em biết cái nào mới là đáp án tiêu chuẩn." Vẫn là khuôn mặt mỉm cười, Vũ đẹp quá, tôi chưa bao giờ gặp qua nét đẹp thanh tĩnh như vậy.
Nàng khẽ nâng khóe miệng, nói tiếp: "Cuối cùng, cô muốn tặng các em một câu: phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, thử chi vị đại trượng phu. Đó là một câu danh ngôn của 《 Mạnh Tử 》. Các em hiểu câu ấy chứ? Ý nghĩa là: giàu sang không dâm dật, nghèo khó chẳng đổi lòng, cường quyền không làm khuất phục, người như thế gọi là "Đại Trượng Phu"."