Toan buộc tóc cho Vũ, ai dè tôi là một đứa vụng về lóng ngóng, chải hoài chải mãi cũng buộc không được. Vũ gặp vẻ mặt tiêu tan nhuệ khí của tôi, cố gắng nỗ lực nén cười, sau đó nghiêm chỉnh nói:
"Hi, hay là để em tự làm đi."
Mặc dù lòng không cam, nhưng tôi vẫn đưa cây lược cho nàng, đứng một bên xem nàng trang điểm.
Nàng buộc tóc gọn gàng xong, liền ngoảnh lại trừng mắt liếc tôi:
"Đồ háo sắc, Hi tăm tia cái gì?"
"Hi có tia ai khác đâu, chỉ tia bà xã của mình thôi, vậy mà cũng bị gọi là 'háo sắc' sao?" Tôi vênh mặt nói. Nàng tính buông lời phản bác, nhưng không biết phản bác làm sao, đành tiếp tục lườm tôi.
Đoạn nghe nàng lầm bà lầm bầm:
"Hừ... Ai là bà xã của Hi? Đừng có nhận vơ."
Sắp sửa túm câu đấy xỏ nàng, thì nghe nàng bảo:
"Hi, lại đây, em búi tóc cho Hi."
"A? Bà xã còn biết búi tóc?" Sau khi đón nhận biểu cảm chắc như bắp của nàng, tôi có chút không phục, lớn tiếng kêu ca:
"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì em thì khéo tay sáng dạ, biết nấu cơm, biết may vá, biết búi tóc. Còn Hi sao cái nào cũng không biết?"
Vũ thấy tôi đứng đần ra, miệng không ngừng lách cha lách chách, liền vươn tay gõ đầu tôi, từ tốn nói:
"Đồ ngốc, không phải em biết là được rồi sao..."
"..." Xoa xoa đầu, ngẫm lại cũng đúng, nàng biết là được rồi. Tôi bèn hoan hỉ ngồi xuống chỗ của nàng, ngó nàng chăm chú giúp tôi búi tóc.
Những bài văn, những câu thơ nàng dạy, từng câu từng chữ tôi đều ghi tạc trong lòng, không dám quên. Tình cảnh nàng búi tóc cho tôi, không hiểu sao tôi đã nghĩ đến bài 《 Lưu biệt nương tử 》 của Tô Thức. Nguyên bài thơ, tôi chỉ thích mỗi hai câu, liền nhìn vào mắt nàng, đọc khẽ:
"Kết tóc thành phu thê, ân ái không nghi ngờ."
"......" Vũ dừng tay, cười với tôi trong gương.
Dòm chính mình trong gương, mái tóc vốn dài qua vai đã được vấn thành búi. Hình tượng nọ khiến bụng tôi có chíp bông, cảm giác hơi quai quái. Tôi ngoảnh lại gọi bà xã:
"Vũ ơi..."
"Ừ? Sao vậy?"
"Hi thấy cứ thế nào ấy, giống như, giống..." Câu chữ của tôi mắc kẹt dưới cổ họng. Đúng đấy, bảo tôi phải nói cái gì? Hình tượng kia, cứ như bản thân tôi là tiểu thụ của Vũ ấy.
"Hm? Giống cái gì?" Vũ ngó bộ dạng ấp úng của tôi, còn cố ý đâm tọt thêm.
"Không, không có gì." Trông vẻ mặt khoái chí của nàng, tôi biết nàng đã thấu trọi mọi suy nghĩ của tôi.
Tôi không phải mẫu người dễ đỏ mặt, nhưng tôi chung quy vẫn là con gái, cũng có phần rụt rè, e lệ chớ. Tôi buộc lòng phải giả bộ nhăn nhó, la toáng lên:
"Úi trời, kiểu tóc này khó coi thế, nhìn kỳ cục quá đi. Gỡ ra nha?"
"Hi dám?! Không được gỡ!" Tôi mới chìa tay đụng vô búi tóc, đã bị Vũ ngăn cản, đe dọa: "Hi dám gỡ, em nghỉ chơi với Hi."
"Á? Không gỡ hả? Vậy, vậy làm sao Hi dám ra đường gặp người ta?" Tôi liếc liếc mình trong gương, xấu hổ nhìn nàng.
Chưa kịp dồn dập oán thán nàng đã nghe nàng dùng khẩu khí bất đồng với khẩu khí tiêu khiển ban nãy, thản nhiên nói:
"Hi, ngày mai là sinh nhật của em."
"Ừ, Hi biết." Giọng điềm tĩnh của nàng không giống kiểu nhã nhặn thường ngày. Hình như có cái gì không hợp lý. Tâm lý của tôi dâng lên một cảm giác, để coi, là loại cảm giác cà tưng mãnh liệt. Tôi biết nàng đang đề cập điều gì, tôi biết.
Tự dưng ở trước mặt Vũ có phần ngượng nghịu, mất tự nhiên. Tôi lật đật đứng dậy, nắm tay nàng, nói đại:
"Vũ, Hi đói, tụi mình đi ăn điểm tâm nha? Kế đó, Hi đi xem em diễn tập?"
Nàng cười tủm tỉm nhìn tôi, đưa tay bưng mặt tôi, đáp:
"Ừ."
Ăn xong điểm tâm, hai đứa cùng nhau đến hội trường. Tôi đang nghĩ ngợi buổi tối sẽ nói chuyện gì với Vũ, làm những gì với Vũ, chợt nghe Vũ hỏi:
"Hi có muốn biểu diễn một tiết mục không?"
"......" Tai tôi nghe, nhưng hồn vẫn chưa hoàn, tôi ngơ ngác nhìn nàng.
"Hi đang nghĩ gì thế? Hi à..."
"Hả? Cái gì?"
Thấy tôi từ trong mộng tưởng hão huyền bừng tỉnh, mặt ngu ngu, Vũ phì cười, nói:
"Đồ ngốc..."
Hai đứa ký kết ngầm không nói chuyện tiếp, tôi và nàng bước vào hội trường, thỉnh thoảng liếc nhau. Yêu, nàng không cần nhiều lời, chỉ cần dụng tâm cảm thụ. Yêu, nàng hời hợt bâng quơ, lúc vội vàng như nước, lúc lại khắc cốt ghi tâm, vò nát bao nhiêu năm tháng lông bông điên cuồng của tuổi trẻ.
Không biết cảm xúc từ đâu ghé tới, tôi tha thiết nói với nàng:
"Biểu diễn tiết mục à? Vũ hát 《 Xứng đáng 》, thế Hi sẽ hát ."
"......" Tôi không xoay mặt nhìn nàng, nhưng cảm giác được nàng đột nhiên quay đầu nhìn tôi. Bất giác lại đỏ vành mắt, nhưng vẫn mỉm cười. Bầu bạn, đồng hành. Loại cảm giác này, thật đẹp.
Cả ngày hôm ấy, tôi hết ngoi chín tầng mây thì hụp lặn ngơ ngẩn, Vũ cũng nhìn ra cảm xúc biến hóa của tôi. Là bứt rứt, là kích động, hay là băn khoăn, tôi chẳng rõ nữa. Tôi trở nên có chút là lạ, vừa sợ đối diện với Vũ, vừa muốn nhìn thấy đôi mắt biết cười của nàng. Cảm xúc đó rất khó miêu tả, chỉ cần nàng vừa rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi sẽ ngay lập tức dáo dác tìm quanh, mãi đến khi một lần nữa nàng trở lại trong tầm mắt của tôi.
"Hi làm sao thế? Cả ngày hôm nay tâm trí cứ lơ lơ lửng lửng?" Bữa cơm chiều, Vũ vừa gắp rau cho tôi, vừa ôn tồn hỏi.
Nàng càng hỏi, tôi càng quẫn, mặt tức thì nóng lên, tôi cấp tốc cúi đầu lùa cơm che đậy tâm tình:
"Không, không có gì."
"Hi... đừng nghĩ quàng nghĩ xiên nữa." Vũ dường như có thể tường tận tôi, nàng nhìn vào mắt tôi, nói với tôi bằng giọng dịu dàng không thể dịu dàng hơn.
"Hi nghĩ quàng nghĩ xiên, còn không phải bị em hại sao." Tôi lúng túng biện hộ.
"Em hại?"
"Dĩ nhiên rồi, Hi cũng không phải không biết ngày mai là sinh nhật của em, vì cái gì em cố tình nhắc cho Hi nhớ?"
"Em muốn quà sinh nhật của em!"
"Vũ..." Tôi thật không ngờ nàng sẽ nói được như thế, rất ư thẳng thắn, lại vô cùng hiển nhiên.