"Vũ, giờ mình đón Tử Quân về nhé? Nhớ Tử Quân lắm phải không? Tưởng tượng xem, mỗi lần về nhà em có thể gặp nó, đó là một chuyện tuyệt vời cỡ nào! Đón nó về đi, Hi có thời gian trông nom con bé được mà." Tôi ôm siết Vũ, nhẹ nhàng động viên: "Vũ, em hãy yên tâm đón con bé về đây. Đặt niềm tin ở Hi, được không?" Tôi vô cùng chân thành nói, hi vọng nàng có thể cảm nhận được sự đáng tin cậy.
Vũ thật sự đã đón Tử Quân về. Lần cuối tôi gặp Tử Quân cho tới bây giờ cũng gần bốn năm trời, nhưng khi gặp lại không hề có một chút cảm giác xa lạ. Tôi liếc qua một cái là thích nó ngay, Tử Quân giống hệt Vũ, y như từ một khuôn khắc ra, thiệt đáng yêu.
Tử Quân đã cao hơn đôi chút, đôi mắt trong vắt, ánh lên sự thuần khiết. Trẻ con da thịt bụ bẫm khiến tôi nhịn không được ôm nựng con bé, bảo:
"Chà, Tử Quân đáng yêu quá. Đáng yêu hơn cả mẹ của Tử Quân luôn!"
"Có đáng yêu hay không mắc mớ gì đến Hi? Xì..." Vũ bĩu môi phê phán, đoạn ra dấu nhắc tôi buông con bé ra, nàng nói nhỏ vào tai tôi: "Đừng lúc nào cũng cưng nựng con bé, chúng ta sẽ chiều hư nó đấy."
"Tử Quân, gọi "chị Hi" đi con.'" Vũ chỉ vào tôi và nói với Tử Quân, thanh âm ấy dịu dàng vô cùng. Tôi không khỏi bùi ngùi: dù gì cũng là cốt nhục thâm tình. Lục lọi trong trí nhớ, có vẻ chỉ ở những thời điểm tôi trở nên yếu đuối, Vũ mới dùng đến thanh âm êm ái như vậy. Cười gượng gạo, muốn cảm nhận được sự dịu dàng của Vũ, chi phí phải trả đúng là đắt đỏ.
"Gì chứ? Không được gọi 'chị', phải gọi là 'dì'. Nghe chưa?" Tôi hung thần bặm trợn hăm he, mong sao có thể dọa được Quân.
"'Tiên'..." Tử Quân ngậm một hơi, "Tiên" riết, không sao phát âm chính xác. Chẳng biết con oắt này là cố tình hay có chủ ý, coi nó miệng mồm lanh lợi đến thế, mà một chữ "Hi" nói cả buổi vẫn nghe như chữ "Tiên"?
"......" Nhìn nhìn vẻ mặt lúng túng của tôi, Vũ làm thinh, muốn cười lại không dám cười.
"Quân, hay con gọi dì là 'Tiện Tiện' đi, 'Tiện' của 'tiện mộ' ấy." Thình lình trong đầu phóc ra văn tự nọ, chỉ là tôi bỗng nhớ tới câu nói mình từng ca thán: Vẫn muốn truy đuổi hạnh phúc, muốn có được những thứ người khác đều có, nhưng tôi không có hạnh phúc. Ai ngờ kết quả ngược lại được người ta hâm mộ hạnh phúc.
"Tiện Tiện..." Kỳ này Quân hết sức trôi chảy phun ra hai chữ kia, đôi mắt lấp lánh hân hoan. Tôi chợt có loại ảo giác, con nhỏ đang ghẹo tôi? Nó cố tình phát âm sai chữ "Hi" thành chữ "Tiên"? Ví bằng không, tại sao ánh mắt của Quân lại giống như đúc ánh mắt mỗi lần Vũ nổi máu chơi xỏ?
"Tiện Tiện?" Vũ rù rì với Tử Quân: "Tử Quân à, hay con gọi là 'Gâu gâu' đi!"
"Tại sao?" Tôi giật nảy, nếu ngay cả một đứa con nít cũng gọi tôi là 'Gâu gâu', tôi không phải quá thất bại hay sao!
"Tại đủ chướng tai!" Vũ chặt đẹp, không thèm nói giảm nói tránh.
"..."
May thay, Quân hứng thú với danh xưng "Tiện Tiện" hơn "Gâu gâu", liền quấn quít tôi gọi tới gọi lui. Tiếng gọi lanh lảnh lưu loát, tôi nghe cũng thấy xuôi tai. Qua một thời gian ngẫm lại mới hãi hùng nhận ra hai mẹ con đều là chủ nhân gán biệt hiệu cho tôi. Trong bảng danh sách biệt hiệu đó lại ghi thêm một cái "Tiện Tiện". Toát mồ hôi nhất chính là, biệt hiệu này còn do tôi đích thân nghĩ ra.
Nguyên buổi chiều tôi ôm cái mặt nhỏ nhắn của Tử Quân hôn chùn chụt không ngớt. Dễ thương quá hà. Vũ mini nè.
Quân rốt cuộc chịu hết nổi tôi, la làng kêu cứu:
"Má mi, má mi mau tới đây, Tiện Tiện sắp biến mặt con thành mặt nước miếng rồi."
Quân đúng là kẻ dở hơi. Một phút trước nó đẩy tôi ra, ầm ĩ chê tôi phiền. Tới lúc tôi nhấc mông đi, nó lại hô to gọi nhỏ:
"Tiện Tiện, Tiện Tiện, mau tới đây."
Tôi đoán, trong lòng Quân, tôi không khác với món đồ chơi trẻ em cho lắm. Chẳng qua, món đồ chơi tôi đây có thể di chuyển, có thể cười, có thể theo đuôi nó nhảy loạn khắp nơi.
Cứ tưởng Vũ sang đây dỗ dành chút chút, ai dè bà xã đại nhân xách tai tôi lên lớp:
"Hi, đừng chiều con bé quá như thế."
"Oan uổng, Bao đại nhân ở đâu? Vũ, Hi chiều nó chỗ nào? Không có vụ ấy nha." Tôi xoa xoa lỗ tai kêu oan, ngóc đầu đoan chính hỏi: "Vũ, em chọn nhà trẻ cho Quân chưa?"
"Chọn xong rồi, chỉ là hơi xa một chút. Nghe nói chỗ đó là nhà trẻ tốt nhất vùng này."
"'Tốt' là có ý gì? Nhồi con bé đống thơ cổ? Bắt đếm số? Cộng trừ nhân chia? Nếu là như vậy, mấy đứa nhỏ quả thật quá tội nghiệp."
"Mỗi một đứa đều phải học như thế mà..."
Về quan điểm giáo dục Quân, tôi với Vũ mãi cho đến hiện tại vẫn không thể đạt được cảnh giới thống nhất.
Trong nhà có thêm một tiểu ma quái, tôi phải giữ chừng mực tương đối thường xuyên. Tôi cũng không ở trước mặt con bé làm mấy hành động thân mật với Vũ. Nó còn nhỏ, tôi không muốn khiến nó bị tình cảm của tôi với Vũ làm cho bối rối. Có lẽ chờ tới khi nó lớn hơn, tôi sẽ giải thích với nó. Tôi không dám ước vọng cao xa Quân có thể ủng hộ chúng tôi, nhưng ít nhất phải để nó thấu hiểu.
Từ sau khi đón Quân về, Vũ vui hơn trước rất nhiều. Có mấy đêm tôi đang mơ mơ màng màng đều nghe nàng thủ thỉ vào tai: "Hi ơi, cám ơn Hi." Mỗi lần muốn mở mắt ra, ôm chặt nàng một chút, nhưng tôi buồn ngủ quá, đành nặng nề thiếp đi.
Nếu đã dũng cảm, cố chấp để có thể giành được tình yêu, thì chân tình ấm áp hẳn chính là mấu chốt lưu giữ tình yêu. Theo năm tháng biến thiên, tình yêu sẽ dần dần thăng hoa trở thành tình thân. Nhiều người đều cho rằng, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Đối với tôi điều này cực kỳ vớ vẩn. Chuyện vặt của cuộc sống cố nhiên làm cho người ta cảm thấy nhàm chán, nhưng cũng chính bởi có quá nhiều chuyện khiến cho người ta tâm phiền ý loạn, họ mới có thể ở trong mắt người yêu tìm được lý do tiếp tục kiên trì.
Cuộc sống vốn bình dị mới là chân thực. Bởi vì có người yêu bầu bạn, cho nên mới có thể nếm ra sự khác biệt giữa cay đắng ngọt bùi.