Năm ba của tôi kết thúc cũng là lúc Vũ đưa lũ học trò của nàng bước vào chặng đường vượt vũ môn. Chương trình của năm cuối cơ bản không có gì rắc rối, sinh viên ra trường vẫn chỉ mấy loại, hoặc là thi nghiên cứu sinh, hoặc là thi công chức, hoặc là tìm trước một công việc ổn định. Mặc dù Vũ nằng nặc yêu cầu tôi thi nghiên cứu sinh, nhưng tôi không chịu, vì tôi muốn mau chóng tìm việc làm, chia sẻ gánh nặng sinh hoạt với nàng. Mùa hè năm ấy với tôi là sự bôn ba khắp mọi ngõ ngách của thành phố tìm việc. Mùa hè năm ấy với Vũ là chuyến đi Tam Á, cử hành nghi thức trưởng thành cho học trò.
Vũ chưa đi Tam Á đã vắt óc suy nghĩ tiết mục của năm nay. Lúc hai đứa nhàn rỗi ôm tách cà phê ngồi trên sofa, nàng hỏi:
"Hi ơi, giúp em nghĩ xem chuyến đi Tam Á năm nay nên tổ chức hoạt động gì cho bọn nhóc đi?"
Tôi nhích lại gần nàng, ngẫm nghĩ chốc lát, và nói:
"Chiếc bình trôi, được không?"
"Chiếc bình trôi?"
"Ừ. Có ý nghĩa lắm nhé, để bọn nhóc viết tâm sự lên giấy, nhét vào bình, ném ra đại dương. Chúng mãi mãi cũng không biết nơi tận cùng của đại dương sẽ có ai vớt được chiếc bình của mình, và có ai sẽ đọc trộm được nội dung của tờ giấy bên trong." Tôi hăng hái giải thích, đoạn chậm rãi nói: "Vũ, coi như là cùng biển chia sẻ một bí mật mà tương lai ai kia sẽ biết, nhỉ?"
Tôi có một thói quen, đó là vẽ một ký hiệu độc quyền nho nhỏ trên những góc tiền giấy mà mình sở hữu. Biết đâu mấy năm sau, mảnh tiền kia chuyền từ tay người này sang người khác, một lần nữa lại trở về tay tôi, thời khắc ấy chắc sẽ giật mình và xúc động lắm. Có lẽ chiếc bình trôi cũng tương tự như quy luật nọ, chẳng qua là để lại chút tâm sự cho người nhặt cảm thụ.
"Hay thì có hay." Vũ dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà, làm thế không phải giống kiểu vứt rác ra biển sao?"
"......" Ngay lập tức giống như bong bóng xẹp hơi, tôi hậm hực nhặng xị: "Vũ, em có cần quá thực tế như vậy không? Thỉnh thoảng lãng mạn một chút không được sao?!"
"Lãng mạn hay lãng nhách thì can hệ gì? Vấn đề là, chạy đi đâu tìm ra nhiều cái bình như thế? Ném ra biển, đoán chừng cũng sẽ bị dạt lên bờ, đúng không?" Vũ nghiêm mặt, hỏi một mạch cả đống nghi vấn.
"Vậy bỏ hết giấy vào trong bình, sau đó chôn xuống đất, được rồi phải không? Gần bờ biển có một cái cây nhỏ, đem chôn ở đó đi!" Tôi cười bí hiểm, bảo nàng: "Vũ, tới lúc đó, em nhớ quan sát kỹ thân cây nha!"
"Tại sao?"
"Em nhớ 《 Hương hoa cúc 》 không? Nam chính đã khắc chữ lên cái cây cạnh biển. Xem xong phân cảnh này, Hi cảm động vô cùng, Hi luôn mong có một ngày cũng khắc lên cây mấy chữ lưu giữ xuyên suốt đời đời kiếp kiếp."
"Khắc lại cái gì?"
"Không nói em biết. Muốn biết, tự em đến xem đi!"
"......" Vũ im lặng, hồi lâu sau, nàng lầu bầu: "Hừ... Đồ hẹp hòi!"
Những ngày tìm việc đúng là những ngày rầu rĩ và cực kỳ gian khổ đối với tôi. Vũ đi Tam Á tiến hành lễ tốt nghiệp. Còn tôi, sáng chiều phụ trách đưa đón Quân đến nhà trẻ, sau lại chạy ngược chạy xuôi phỏng vấn. Mỗi ngày, màn tự giới thiệu tôi ít nhất cũng nói tới ba lần. Mới đầu khi trả lời câu hỏi của người phỏng vấn, tôi còn phải suy suy xét xét mới dám đáp. Mấy lần sau, tôi chẳng cần nhờ tới hệ thống ngôn ngữ của não bộ, miệng đã xồ xồ như cái máy. Càng nói càng trôi chảy, càng nói càng không biến sắc, thuần túy hết phỏng vấn này qua phỏng vấn kia.
Chuyên ngành của tôi không phải là kỹ sư phần mềm, khi vào nghề, nó trở thành chướng ngại lớn nhất của tôi. Tôi đã bỏ rất nhiều thời gian và hơi sức để giải thích với ban phỏng vấn, hi vọng họ có thể cho tôi một cơ hội.
Hầu hết, tôi đều nghe được câu: "Ừm, chúng tôi hiểu tình huống của cô, hãy về nhà và chờ thông báo đi!"
Một buổi trưa mới từ chỗ phỏng vấn trở ra. Hãng này khá lớn, ngó sơ chí ít cũng gần mấy trăm nhân viên. Lúc xuống dưới lầu, tôi đã khẳng định, kỳ này lại công cốc.
Thở dài, chuẩn bị về nhà. Chợt điện thoại reo. Là Vũ! Tôi vội vàng điều chỉnh cảm xúc, rồi nhận cuộc gọi, cười hỏi:
"Ái chà chà, tiểu nha đầu, sao lại gọi cho Hi? Hay là đang đi chơi?"
"Suỵt!" Vũ ra hiệu bảo tôi im lặng, sau đó nàng nhẹ nhàng hỏi: "Hi nghe kỹ xem, đây là âm thanh gì?"
Tôi lừ đừ ngồi xổm xuống, áp điện thoại sát vào lỗ tai, tập trung nghe. Bỗng phấn khởi nhảy cẫng lên:
"VŨ! Là BIỂN! Là BIỂN!"
Giữa cái nắng gay gắt của mùa hè, tiếng sóng biển dạt dào bên kia đầu dây thật sự khiến cho tinh thần người ta thư thái.
"Hi, công việc khó tìm phải không?"
Tôi cười khổ, trả lời:
"Ừ, đúng là không dễ tìm. Nhưng em không cần lo cho Hi, Hi sẽ cố gắng!"
Đầu dây bên kia tĩnh lặng một lát, rồi Vũ bình thản nói:
"Ừ, em biết, em tin Hi có thể."
"......" Tôi không muốn tiếp tục nói mấy vụ này, bèn lái sang chuyện khác: "Vũ, dòng chữ trên cái cây ấy, em có đến xem không?"
"Không có, ở nơi này không có cái cây nào hết. Nghe nói bị bứng sang khu khác rồi."
"GÌ? Không phải chứ? Không thể nào?" Tôi thở hổn hển vô cái điện thoại, gào toáng.
"Đồ ngốc! ...... Gạt Hi đấy. Không muốn để Hi đắc chí nên cố tình gạt Hi."
"Gạt Hi? Vậy rốt cuộc em có nhìn thấy không?"
"Nhìn ——- thấy ——— rồi ————-!" Vũ kéo dài âm điệu.
"Thế, em nói xem, Hi đã khắc chữ gì?"
"Hi ơi, học trò tìm em, em cúp trước nha!" Vũ thình lình dập máy. Tôi vừa nghe tiếng "tút tút" ngang phè vừa phì cười vì sự thẹn thùng của nàng.
Năm xưa, tôi đã nương ánh trăng, bằng tất cả trái tim, từng nét từng nét nắn nót khắc lên thân cây:
"Vũ,
Hi yêu em,
mãi mãi."