Từ khi trận bùng nổ khổng lồ của Lý Bình trong tiết Ngữ văn bị đàn áp không thương tiếc, nhỏ không còn đại động gì nữa. Tôi và A Văn coi như thở phào nhẹ nhõm.
"Hi, cậu đoán xem hôm qua tôi nhìn thấy ai?" A Văn hỏi, nét mặt kỳ lạ, trong mắt hiện lên sự thâm trầm khó hiểu.
"Ai?" Tôi bâng quơ hỏi, nghĩ rằng có lẽ lại là một nữ sinh xinh đẹp nào đó và đống yêu sách tình lữ linh tinh. Tôi đã quen thuộc với mấy "tin tức nội bộ" rung trời của A Văn rồi.
"Ừm, là cô giáo Hà và bạn trai của cô ấy." A Văn chần chừ đáp.
"Hả? Cái gì? Cậu nói cái gì?" Thiếu chút nữa tôi đã từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, âm sắc gia tăng, ý bảo A Văn đừng nói giỡn, ít nhất đừng nói giỡn những chuyện này.
"Đừng nhìn tôi như vậy, những gì tôi nói đều là sự thật. Tôi thật sự đã nhìn thấy." A Văn nghiêm túc nói.
"..."
"Mỗi ngày sau giờ tan học là cậu chuồn mất, cho nên không có cơ hội nhìn thấy!" A Văn thấy tôi không nói gì hết liền giải thích, sau đó còn nói: "Cậu muốn rình không? Tôi đoán hôm nay gã đó sẽ đến đón cô ấy."
"Được, chiều nay dẫn tôi đi đi." Tôi muốn nhìn xem gã đó là người như thế nào, có phải thật tâm đối tốt với Vũ không.
Lúc này trong đầu tôi chợt vang lên cái câu mà Đại Lực từng nói:
"Hi, anh muốn gặp bạn trai hiện tại của cổ, muốn nhìn xem hắn là hạng người gì? Có phải thật sự đối tốt với cổ không?"
Thì ra đây là tình yêu ư? Bất chấp được mất của mình, toàn tâm toàn ý chỉ vì đối phương suy nghĩ. Chỉ cần nàng hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc? Là như vậy sao? Phải chi hạnh phúc này là tôi tặng thì tốt biết bao!
Cả ngày hôm nay, hoàn toàn không nghe giảng. Trong tiết Ngữ văn, Vũ nhìn thấy thần sắc mất hồn mất vía của tôi, chọc ghẹo nói:
"Thẩm Hi, đang nghĩ gì thế? Lần này còn dám nói em không thất thần không?"
"..." Tôi nghe tiếng nàng. Cười đắng nghét. Ngẩng đầu nhìn nàng, vẫn là nụ cười ngày trước, vẫn là khóe mắt cong cong ấy, nàng đẹp thế đó...
Cái mũi cay cay, kích động muốn khóc, vì tôi nghĩ, nụ cười dịu dàng ấy, cô gái trong lành như dòng nước ấy, ở trước mặt gã đàn ông kia sẽ có gương mặt sáng lạn như thế nào? Bọn họ yêu nhau sao? Yêu lắm lắm sao? Tôi đã định trước chỉ có thể đứng nhìn từ một chỗ xa thật xa, cuối cùng không thể đặt chân bước vào thế giới của nàng ư? Tôi đã định trước mãi mãi chỉ có thể làm người dưng nước lã với nàng thôi ư?
Giờ phút này, tôi đã hiểu, tôi yêu Hà Vũ, yêu sâu sắc...
"Hi, đi thôi." Tan học, A Văn đẩy tôi một cái, thở dài nói. Có lẽ nhỏ không ngờ nói với tôi chuyện cô giáo Hà có bạn trai sẽ khiến tôi có phản ứng lớn như vậy.
"Hi, ở đây chờ một lát. Chắc là sắp tới rồi." A Văn kéo tôi ra cổng, đi tới một khu phố cách trường học khoảng năm sáu trăm mét, "Hôm qua, chính tại chỗ này tôi đã nhìn thấy cô ấy."
"Ở đây?" Tôi hết sức kinh ngạc, bạn trai tới đón, sao lại đón ở đây? Đón trước cổng trường không phải tốt hơn sao?
"Tôi đoán là do cô giáo Hà lo bị đồn thổi vô căn cứ!" A Văn dừng một chút, lại nói: "Gã đó lái một chiếc Audi, chắc là rất có tiền!"
"..."
"Hi, kìa, mau nhìn đi, chính là chiếc xe đó." Theo tay A Văn, tôi chuyển hướng nhìn. Ánh mắt đình lại trên khuôn mặt của người đàn ông ngồi trong xe, không thể tin nổi.
Tôi nhận ra gã đó, hắn là bạn trai của chị Nhã, bạn gái cũ của Đại Lực. Cuối tuần trước, hắn còn đằm thắm với người yêu trước mặt chúng tôi, sao bây giờ lại ở chỗ này? Tôi biết gã đó tuyệt đối không phải người bị lôi kéo làm bạn trai tạm thời. Bọn họ ở trước mặt tôi và Đại Lực ôm ôm ấp ấp, mức độ thân mật tuyệt đối không giống giả mạo. Vậy gã đàn ông này rốt cuộc đang làm cái gì ở đây?
Sau buổi liên hoan hôm ấy, tôi bị Đại Lực kéo đi uống rượu. Lần đầu tiên thấy Đại Lực say bét nhè như thế, hắn ở trong quán rượu, vừa khóc vừa cười, nói:
"Hi à, anh đau lòng quá, thằng đó có vấn đề, nó không cho Nhã được hạnh phúc, anh biết nó không cho được. Nó thích Nhã, nhưng tuyệt đối không yêu, tuyệt đối không yêu Nhã như anh đã từng yêu..."
Đại Lực thao thao một buổi tối, khóc một tuổi, và cũng cười một buổi tối.
Ngày hôm sau, Đại Lực với đôi mắt sưng vù, vẫn là bộ dạng không tim không phổi, vẫn cười đùa như một tên đần. Nhưng trong mắt tôi, hắn cười không có lực, cười một cách đơn côi. Có một số việc, chúng ta không thể thay đổi, chúng ta không làm gì được, rồi lại không thể suy sụp sống uổng cuộc đời, vậy thì cười lớn, dùng tiếng cười che giấu đau xót trong lồng ngực, cười cho qua.
"Hi, cô ấy đến kìa." A Văn thúc khuỷu tay gọi tôi. Đau nhíu mày.
Gã đó xuống xe, ôm Vũ vào lòng, sau đó lại dùng tác phong cực kỳ ga lăng, giúp Vũ mở cửa xe. Vũ cười ngọt ngào, ngồi vào trong.
Nhìn nét mặt hạnh phúc của Vũ, tôi nghĩ nàng đã thật lòng yêu gã đó. Tôi khắc khoải. Nhìn thấy gã đàn ông đó không phải toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, chứng minh tôi còn có cơ hội ở bên nàng, tôi phải vui chứ? Nhưng không phải. Tôi phẫn nộ, tức giận, uất ức, hai nắm tay cuộn chặt, cố gắng khống chế cảm xúc. Tôi làm sao vậy? Trong đầu tôi hiện lên, không phải tôi còn cơ hội có thể tự mình cho Vũ hạnh phúc, mà là sau khi Vũ biết chân tướng, có thất vọng hay không? Có đau lòng hay không? Có khổ sở hay không?
"Đi, A Văn, bồi đại gia đi uống rượu..." Tôi quàng cổ A Văn như kiểu đại gia, kéo nhỏ đi.
Đêm đó A Văn không về nhà, tôi cũng không đến xưởng sửa xe. Hai đứa mua năm chai bia, ngồi ở nhà tôi uống tới hừng đông. Chúng tôi hàn huyên rất nhiều rất nhiều thứ, tôi thẳng thắn khai với A Văn quan hệ của tôi và Lý Bình.
"Ngoài dự liệu nha...", A Văn cười lớn: "Tôi đã sớm nhìn ra. Nói thiệt, Lý Bình á hả, tôi thấy nhỏ chính là một con bé tiểu thụ ấu trĩ. Yêu yết quái gì, toàn thứ vớ vẩn, nhỏ biết cái gì là yêu?"
"..." Tôi không đáp, tĩnh tâm nghe.
"Hơn nữa, Hi à, tôi còn biết, cậu đang yêu cô giáo Hà, đúng không?" Nhỏ chụp vai tôi, giọng ngà ngà, đánh chặn hỏi.
"..."
"Hi à, tôi phát hiện thời gian gần đây, cậu mở lòng nhiều lắm, cảm giác có rất nhiều chuyện cậu cũng thư thái hơn, kỳ thật đó là yêu..."
Tôi khóc, khóc nói: "A Văn, gã đàn ông đó không phải thật tâm yêu Vũ. Tôi đã thấy hắn, thấy hắn ôm người khác trong lòng. Tôi thật tình hi vọng Vũ có thể hạnh phúc, cho dù hạnh phúc ấy không phải của tôi cho nàng..."