Người ta nói con người có hai tâm nhĩ, một chứa hạnh phúc, một đựng bi thương. Bạn không thể cười quá lớn tiếng, vì bi thương sẽ bị đánh thức kề vách hạnh phúc. Dẫu vậy tôi vẫn sẽ cười lớn tiếng, và ứng với cách nói ấy, không ngừng đánh thức bi thương. Vũ nói không sai, mặt ngoài vui vẻ của tôi chỉ là diễn xuất lừa gạt mọi người, nhưng không lừa được nỗi vui buồn cư ngụ trong tim.
Trời chưa sáng, tôi nhẹ nhàng rời giường thay quần áo. Nhìn thoáng qua, vẫn là đôi mày hơi nhíu lại cùng nét mặt buồn buồn của nàng. Cẩn thận đắp chăn cho nàng. Trong nhà tắm hoàn thành chuỗi động tác đánh răng rửa mặt bằng tiếng vang nhỏ nhất. Cầm trong tay cây bàn chải đã dùng qua, do dự, bàn chải này là tối qua Vũ đưa. Bàn chải chỉ dùng qua hai lần, vứt thì tiếc, hay mang về? Có thể để lại đây không? Nàng có vứt không? Thở dài, ra khỏi nhà. Trước khi đi, để lại tờ giấy trên bàn ăn cùng bàn chải đánh răng của tôi bên cạnh bàn chải đánh răng của Vũ.
Tảng sáng cuối thu hơi rét, rùng mình một cái, vô thức chạy một đoạn. Xưởng của sư phụ có vài cái xe dùng được, nên tôi ít khi đi xe buýt. Hôm qua, lúc Vũ dẫn tôi lên xe buýt, chú ý nhìn xuống bảng tuyến, phát hiện nhà tôi ở trước nhà Vũ hai trạm, cách nhau thật gần.
Bất tri bất giác đã chạy tới nhà. Thay quần áo xong, nhìn trời, hãy còn sớm. Thời gian dư dả, chi bằng mua điểm tâm cho nàng, cùng nhau ăn sáng! Đợi tôi mua đồ ăn rồi tới cửa nhà Vũ, nhìn đồng hồ, đoán chừng hẳn là Vũ đã rời giường. Gõ cửa.
Cô nàng ra mở cửa, nhìn tôi cười, nói: "Hi, sao dậy sớm thế?"
"Dạ, về nhà thay đồ. Phát hiện còn nhiều thời gian liền mua chút điểm tâm. Không biết chị thích ăn gì?! Em mua nhiều lắm, chị chọn món mình thích, sau đó em sẽ giải quyết chiến trường." Tôi đùa, tựa như người tối qua ôm nàng khóc không phải là tôi.
"Giải quyết chiến trường? Em cảm thấy em có thể ăn được nhiều như vậy sao?" Nàng càm ràm chỉ vào gói đồ ăn to đùng, lúc này mới để ý, hình như tôi mua hơi nhiều.
"Thì có nhiều một tí, mau ăn thôi!" Tôi ngẩng đầu cười với nàng, lại thấy nàng xoay người muốn chạy. Không thích ăn sao? Không có món nào thích ăn sao? Hay là mua nhiều quá làm nàng không vui?
"Ai nha, mua cũng mua rồi! Chẳng lẽ mang trả? Mau ăn đi, không thì nguội mất." Tôi sốt sắng kéo nàng lại, nhấn xuống ghế, đem đống đồ ăn đùn trước mặt nàng.
Rõ ràng cảm nhận được nàng vẫn còn kháng cự muốn đứng dậy, vội ấn nàng xuống, hối:
"Ăn đi, mau ăn đi. Đúng là mua hơi nhiều, tại em không biết chị thích ăn gì thôi!"
"Trời, đứa nhỏ này, thật là! Đừng ấn chị mà!" Giọng của nàng cũng có chút nóng nảy.
"..." Tôi buông tay, trong lòng bất an, nôn nóng, và hơn hết là sự mất mát.
"Chị còn chưa đánh răng, em giục giục cái gì?" Nàng lấy ngón tay chọc chọc vào trán tôi, phì cười. Ngẩng đầu đối diện ánh mắt tràn đầy trìu mến của nàng.
Tôi luôn cho rằng ăn cơm chỉ để lấp đầy bụng, thường xuyên ăn mấy thứ lặt sẽ ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa. Chưa từng biết một chút điểm tâm cũng có thể ăn đến ấm áp như vậy. Phút chốc, tôi bàng hoàng cảm thấy hạnh phúc giống như một cái xúc tu tình cờ chạm đến.
Ăn xong điểm tâm liền cùng Vũ ra ngoài, lên xe buýt. Khách trên xe không đông lắm, tôi ngồi cạnh Vũ, hỏi:
"Chị, chị không biết là làm giáo viên rất vất vả sao?"
"Khá tốt, có việc nào không khổ cực đâu? Mỗi người đều có mộng tưởng, đúng không? Chị thích làm giáo viên, từ bé chị đã thích công việc này." Nàng nhìn tôi, cười: "Hi thích làm gì? Sau này định học ngành nào?"
"Em? Em thích máy tính, thích lập trình, sau này muốn làm lập trình viên!" Tôi cười cười, nói thêm: "Kỳ thật cũng không chắc, thực tế và lý tưởng chung quy có khoảng cách. Điều em có thể làm chính là cố hết sức bước tới lý tưởng."
"Máy tính á? Chị là đứa mù vi tính." Nàng cười cười, tự giễu, "Cầm con chuột trong tay, cảm giác không được tự nhiên, thiệt tình là không biết dùng."
"Mù vi tính? Không thể nào? Trước đây mọi người đều nói: "học giỏi Toán Lý Hóa, đi được khắp thiên hạ", bây giờ lời này phải sửa thành: "học giỏi tiếng Anh, vi tính, đi khắp cả thế giới"." Tôi cười, nhìn nàng, "Chị, không thì khi nào rảnh em dạy chị nha?"
"Ừa, được đó." Nàng vui vẻ nói. Không biết trên thế giới này, thật sự có thượng đế, thần linh hay thiên sứ không? Trong mắt tôi, nàng chính là thiên sứ của nhân gian.
Xuống xe, đi về phía trường học. Từ đằng xa đã thấy A Văn, nhỏ đang đứng trước cổng vẫy chúng tôi.
"Chào cô!" A Văn giơ tay chào Vũ, đồng thời tiến lên cắp cổ tôi:
"Hi, xú tiểu tử, đi theo tôi!" Nói xong, xách cổ tôi khỏi Vũ. Bị A Văn cắp cổ, thất tha thất thểu thật xa, vừa thoát khỏi trói buộc của nhỏ liền quay lại nhìn nhìn Vũ, nàng đang nhìn tôi cười.
"Nhìn cái gì đấy?" A Văn kí đầu tôi, đau, xoay lại trừng nhỏ, nhỏ lại cười như con ngốc, hồi sau mới mở miệng hỏi:
"Hi, cậu đi cùng cô?"
"Cái này, A Văn, hôm qua tôi ở nhà Vũ!" Tôi liếc A Văn, kể tình hình thực tế.
"Cái gì? Không thể nào? Hai người? Hai người không có làm... làm cái gì chứ?" A Văn cả kinh lắp bắp, nói năng lộn xộn.
"Bốp..." Tôi vỗ lên lưng nhỏ một cái, tức giận nói: "Cái gì? A Văn, trong óc cậu chứa cái quái gì vậy? Chỉ là trời tối quá, đành ở lại nhà nàng."
"À." A Văn ậm ừ một câu rồi không nói gì nữa. Sự im lặng của A Văn khiến tôi cảm nhận được trong lòng nhỏ cũng có bí mật. Có lẽ có một ngày, nhỏ sẽ giống như tôi của tối qua, kể hết bí mật của mình với một người nào đó. Nhưng trước khi nhỏ quyết định thẳng thắn bày tỏ, chỉ có thể đem bí mật chôn giấu dưới đáy lòng, một mình canh giữ.