Đại Lực bùng nổ. Hắn hận mình, hận mình không đủ can đảm đến bên chị Nhã, nói với chị ấy: "Nhã, anh yêu em. Nếu em còn yêu anh, chúng ta hãy cho nhau một cơ hội đi!" Tôi biết những lời này là hắn rống cho bản thân nghe, nhưng tôi vẫn bị tiếng gào khàn đục đó làm ngơ ngẩn.
"..." Tôi không trả lời Đại Lực, vì tôi trả lời không được.
Đột nhiên nhớ Vũ quá, rất muốn gọi cho nàng. Ra khỏi xưởng xe, lấy di động bấm số của Vũ, tôi muốn nghe giọng nói của nàng. Bây giờ đã mười giờ hơn, tôi biết gọi cho người khác trễ như thế thật không tốt, nhưng Vũ không phải "người khác". Tôi chỉ muốn nghe giọng nàng, nghe giọng nói có thể làm cho tim tôi bình yên.
"A lô? Hi đấy ư?" Là giọng Vũ, giọng nói mang chút mệt mỏi. Dạy cả ngày chắc mệt lắm. Bắt đầu hối hận, tự trách mình đã tùy tiện quấy nhiễu nàng.
"Dạ, là em. Chị... đã ngủ chưa?" Tôi hỏi, trong đầu chợt nhớ tối qua tôi cũng hỏi một câu tương tự, và sau đó đem tất cả cảm xúc lắng đọng bấy lâu bộc lộ ra.
"Chưa đâu! Giờ đang soạn bài. Còn em? Đang ở xưởng sửa xe à?" Vũ thở ra một hơi, cười hỏi, giọng nói vẫn tràn ngập mệt mỏi.
"Dạ, phải." Tôi trả lời nhạt thết. Cảm thấy mình thật buồn cười, vừa rồi liều lĩnh gọi điện chỉ vì muốn nghe giọng Vũ. Nhưng tới khi bấm xong, nghe giọng Vũ xong, tôi lại không biết nói gì hết.
"Hi, em làm sao vậy?" Vũ dò hỏi, "Dường như có chuyện không vui?"
"Em nhớ chị." Nghe câu hỏi của nàng, tôi bỗng dưng muốn khóc.
Cảm giác hôm qua và hôm nay, hai ngày này, tôi giống như từ thiên đàng rơi xuống địa ngục. Hôm qua tâm sự, cười đùa với Vũ, sự đồng cảm khiến tôi sinh ảo giác chúng tôi có thể làm bạn đến già. Vậy mà hôm nay, tôi lại biết tin gã đàn ông kia hướng Vũ cầu hôn. Hắn chọn Vũ là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời hắn, một quyết định đủ để hắn hạnh phúc cả đời.
Có lẽ Đại Lực sẽ giận tôi hạ thấp chị Nhã, nhưng đối với tôi, Vũ là cô gái đẹp nhất, tốt bụng nhất và dịu dàng nhất. Tôi muốn trân quý Vũ, vì tôi biết trên thế giới này không hề có Vũ thứ hai.
"Nhớ chị?" Vũ cười. Nghe tiếng nàng duỗi lưng, sau đó uể oải nói: "Hừ, tiểu quỷ này, sao chị có cảm giác câu "em nhớ chị" phát ra không được tự nhiên nha?"
"Ơ? Phải không? Vậy đổi lại chị nói: "chị nhớ em", để em nghe xem có tự nhiên không?" Tôi cố ý pha trò, chọc ghẹo nàng.
"..." Nàng không nói, chắc là phát hiện lời này có gì mờ ám.
"Chị... em đến tìm chị, được không? Có tiện không?" Tôi điềm đạm hỏi, nghĩ rằng nàng sẽ từ chối, vì bây giờ thật sự đã khuya. Thế mà trong lòng lại mong chờ nàng nói câu đồng ý.
"Hi, trễ rồi." Vũ nhẹ nhàng đáp.
"..." Sững sờ hồi lâu, rốt cuộc trả lời đầu dây bên kia: "Ừm, vậy ngủ sớm một chút."
Cúp máy, thở dài thườn thượt. Không biết từ khi nào hỉ nộ ái ố của tôi bắt đầu liên quan đến Vũ. Đêm hôm khuya khoắt còn gọi cho Vũ, quấy rầy nàng nghỉ ngơi, cư nhiên, tôi còn muốn tới tìm nàng. Tôi quá tham lam, tham lam ở bên nàng, chia sẻ với nàng mọi buồn vui, tham lam muốn hiểu nàng, muốn biết hết tất cả phương diện của nàng. Lúc nào cũng nhắc mình chỉ có thể nhìn nàng, bảo hộ nàng từ xa, rốt cuộc lại luôn khắc chế không được muốn tiếp cận nàng.
Một tin nhắn ngắt ngang suy nghĩ của tôi. Mở ra xem, là của Vũ.
"Hi, giờ khá khuya. Nếu muốn đến, nhớ chú ý an toàn."
Mắt đã ươn ướt, dùng ngón tay run rẩy đánh một chữ, phản hồi:
"Dạ."
Không biết tại sao mình muốn khóc, thật không ngờ nàng sẽ gửi tin nhắn này.
Chạy bạt mạng về hướng nhà Vũ, trên đường gọi cho sư phụ, báo tối nay không tới xưởng xe. Lại bị sư phụ nhồi một câu:
"Hắc, ranh con, mới có vợ liền quên béng sư phụ." Hình như sư phụ biết tôi thích Vũ, ở đầu dây bên kia còn rầm rộ than oán: "Ranh con, bây đừng vội đắc chí. Tất cả máy móc ngày mai là bây sửa, nghe chưa?!"
Cuối cùng đã chạy đến nơi. Thở hổn hển. Dọc đường không ngừng lại, cười méo xệch, đã vậy còn phải nghe sư phụ cằn nhằn.
"Hi. Đứng ngoài cửa làm gì? Sao mặt mày đầy mồ hôi thế, chạy tới đây sao?" Đoán chừng Vũ nghe thấy tiếng động của tôi nên đi ra mở cửa.
"Dạ, trời hơi lạnh nên chạy bộ tới. Dù sao cũng không xa lắm." Tôi nhe răng cười. Vũ, gặp được em, tốt quá. Tuy ngày ngày nhìn thấy em, nhưng lúc này lại cảm thấy giống như cách một đời, lâu lắm rồi mới cùng hội ngộ. Cho dù em ở trước mắt tôi, tôi vẫn nhớ đến đau lòng.
"Cười cái gì mà cười?" Vũ lườm nguýt tôi, trong mắt lại mang theo ý cười, bảo: "Chi đây? Chị có lực hấp dẫn lớn như vậy sao? Trễ thế này còn gắng gượng muốn tới, đúng là đồ con nít."
Trước kia, tôi đã phát giác, Vũ đối đãi tôi như con nít. Thôi kệ, kiểu nào cũng chiều, chỉ cần nàng vui, tôi cũng vui. Chỉ cần tôi có khả năng mang nụ cười đến bên nàng, vậy là đủ rồi. Chuyện tình cảm không có công bằng. Người bạn yêu không yêu bạn, người bạn không yêu lại cam lòng đợi bạn yêu. Người khổ vì tình rất nhiều, không chỉ riêng tôi. Tôi thà đem tình cảm dành cho Vũ chôn dưới đáy lòng, còn hơn khiến tình cảm đó mang đến cho Vũ bao nhiêu phiền phức.
"Nghĩ gì đó?" Vũ gõ đầu, xách tai tôi: "Biết mấy giờ chưa? Mau đánh răng rửa mặt đi..."
Xoa cái lỗ tai bị kéo đau, lầu bầu vào phòng tắm. Đập vào mắt chính là bàn chải của tôi bên cạnh bàn chải của Vũ. Lần trước cố ý để bàn chải lại nơi này, cứ ngỡ Vũ sẽ đem vứt, nhưng nàng không có. Tôi cười khúc khích, nhìn hai bàn chải sóng đôi, si mê.
"Thẩm Hi, đang làm gì đấy? Còn không mau đánh răng!" Vũ ở trong phòng ngủ thét tôi, hình như nàng giận. Thò đầu ngó nàng, lại thấy nàng đang cười xấu xa. Hóa ra là giả vờ tức tối.
Tắt đèn, nằm bên Vũ, vẫn là hai người một chăn. Trong lòng lấp đầy hương vị ngọt ngào. Không cần biết ngày mai như thế nào, ít nhất bây giờ Vũ đang ở cạnh tôi, cho tôi chạm đến thiên đường hạnh phúc. Toét miệng, không cười ra tiếng.
"Hi, em cười cái gì?" Vũ kề tai hỏi. Hết hồn. Tối lửa tắt đèn, tôi cũng không cười ra tiếng, sao nàng biết tôi đang cười?
"Em, em cười hồi nào?" Tôi chột dạ, chối phắt.
"Hừ, em dám nói vừa rồi em không cười?" Vũ nắm tai tôi, nhéo. Đau oai oái. Không biết cô nàng ốm nhách này làm sao mạnh dữ vậy? Ra tay cũng thiệt hung hãn!
Xoa xoa lỗ tai, muốn dẫu miệng đánh trả, lại cảm thấy nàng khan khác. Lập tức im lặng, chờ nàng mở lời.
"Hi, tối qua em nói em muốn biết chuyện giữa chị và anh ta. Bây giờ em còn muốn biết không?" Bình đạm hỏi. Đôi mắt quen dần bóng tối, tôi có thể nương theo ánh sáng qua song cửa nhìn thấy nét mặt thương cảm của Vũ đối diện trần nhà.
"Chị muốn nói sao?" Tim đập mạnh. Tôi thừa nhận, hôm qua tôi muốn biết, rất muốn biết. Nhưng lúc này, tôi lại đánh mất khát vọng muốn biết của mình. Bất luận xuất phát từ nguyên nhân nào, gã đó cũng đã cầu hôn Vũ. Hiển nhiên tôi không cần lo gã đó chân đứng hai thuyền, đùa giỡn tình cảm của Vũ nữa. Đúng thế ư? Không thể phủ nhận, lòng tôi luôn âm ỷ lo lắng! Lo lắng gã đó sẽ không đối tốt với Vũ, không thật lòng với Vũ.